Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Trùm Trường

Chương 16
Con đường của Giang Dịch Hàn và nam thần nhiệm kỳ trước đi không giống nhau.

Diêu Bách Nham, nam thần nhiệm kỳ trước, cũng đã theo đuổi Nguyễn Khê một khoảng thời gian rất dài, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn không đáp lại, thậm chí thái độ đối với cậu còn tệ hơn so với những bạn học bình thường. Cũng không có lý do gì khác, chủ yếu là cô cảm thấy tên này là một cái điều hòa di động, đi đến đâu là ấm đến đó.

Điều kiện của Diêu Bách Nham cũng không tệ, bố mẹ đều khởi nghiệp từ một sạp hàng bán trái cây nhỏ, việc kinh doanh càng ngày phát triển, vào năm cậu lên cấp ba, những siêu thị trái cây có quy mô lớn của thành phố này đều là nhà cậu mở. Đương nhiên nhà họ Diêu không được xem là gia đình quyền thế, nhưng ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc, huống hồ gì thị trường trái cây hiện nay càng ngày càng lớn, với sức ảnh hưởng của nhà họ Diêu trong giới trái cây, sau này có lẽ sẽ bước lên cao thêm một bậc, loại kinh doanh này nhìn thì thấy nhỏ, nhưng lợi nhuận lại vô cùng khả quan.

Vào lúc Nguyễn Khê từng không tìm thấy mục tiêu, đúng là đã từng đánh giá diêu Bách Nham, nhưng không hề có việc chưa nghiêm túc suy nghĩ gì đã kéo cậu vào trong danh sách “những người không được chọn”.

Một mặt là giá trị tiền bạc không phải là mục tiêu của cô, mặt còn lại chính là tính cách của cậu.

Thật ra trong lòng Nguyễn Khê, sức sát thương của những chàng trai đi thả thính khắp nơi và con trai của mẹ không khác gì nhau cả. Đối với hai loại con trai này, thường thì cô sẽ tránh càng xa càng tốt.

Về mặt nhan sắc và khí chất, Giang Dịch Hàn thật sự hoàn toàn hạ gục Diêu Bách Nham, nhưng độ nổi tiếng của anh trong lòng các nữ sinh lại không cao bằng Diêu Bách Nham.

Không phải anh không đẹp trai, dù sao đi nữa anh cũng chỉ mới chuyển trường đến không bao lâu, nữ sinh nhìn trộm anh thật sự là rất rất rất nhiều. Chỉ cần Giang Dịch Hàn tính lạnh lùng, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt này, vậy thì độ nổi tiếng của anh sẽ cao hơn Diêu Bách Nham rất nhiều, nhưng anh không làm như vậy, tính tình anh vô cùng cọc cằn.

Mấy lần gần đây, những nơi có sự xuất hiện của anh, đều sẽ rất yên tĩnh.

Trong từ điển của Giang Dịch Hàn, dường như không hề có từ “thương hoa tiếc ngọc”, nếu như ai chọc đến anh, không cần biết đối phương là nam hay nữ, anh vẫn sẽ công kích người đó cho đến khi họ không nói được gì nữa.

Nhưng vẫn có người càng ngăn cản thì càng muốn làm tồn tại, loại người này đương nhiên là số ít trong số ít rồi.

Tưởng Phỉ Phỉ chính là một trong những người đó.

Gần đây Giang Dịch Hàn đang nghiêm túc học hành, người có mắt đều nhìn thấy, vài vị cô giáo thầy giáo thấy anh có suy nghĩ này, mỗi lần vào lúc tự học cũng đều sẽ lượn lờ quanh chỗ ngồi của anh, nói với anh nếu như có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi họ.

Trên thực tế, trong mười mấy năm qua ở Bắc Kinh, Giang Dịch Hàn không phải là một con ông cháu cha kém cỏi bất tài. Từ nhỏ đến lớn đều học trường học tốt nhất, tiếp thu giáo dục song ngữ, càng đừng nói đến việc gia đình còn đặc biệt mời gia sư về cho anh, thêm vào đó Giang Dịch Hàn rất thông minh, cho dù anh chỉ bỏ ra một hai phần tâm tư vào việc học tập, thì thành tích đã không tệ rồi.

Chỉ là lúc đó gia đình xảy ra chuyện, anh hoàn toàn mất đi tâm trạng học, người lớn trong nhà cũng không có thời gian quan tâm anh, trong một năm này anh hoàn toàn suy sụp, hút thuốc, nhậu nhẹt, đánh nhau, đây vốn dĩ là những việc anh làm, trở thành toàn bộ cuộc sống trong một năm này của anh.

Cho dù là thiên tài, lãng phí một năm rồi muốn quay về trình độ như ngày xưa là việc rất khó.

“Giang Dịch Hàn, tớ có thể cho cậu mượn sổ ghi chép của tớ.” Tưởng Phỉ Phỉ đứng trước chỗ ngồi của Giang Dịch Hàn, dũng cảm nhìn anh: “Nếu như cậu có gì không hiểu, có thể hỏi tớ.”

Đám người Hoắc Văn Đạt đều đang ồn ào, thậm chí còn lấy hết can đảm nói với Tưởng Phỉ Phỉ: “Sao vậy, cậu muốn làm chị dâu của bọn tôi sao? Đừng nói nhiều làm gì, lần thi tháng này phát cho bọn tôi đáp án là được, chị dâu dĩ nhiên phải chăm sóc đàn em của đại ca rồi.”

Giang Dịch Hàn bắt lấy chai nước suối bên cạnh ném về phía Hoắc Văn Đạt, lạnh lùng nói: “Cậu muốn chết à.”

Nhịp tim Tưởng Phỉ Phỉ không khỏi đập nhanh.

Không biết là do xưng hô “chị dâu” kia, hay là vì hành động của Giang Dịch Hàn.

Giang Dịch Hàn nhìn Tưởng Phỉ Phỉ.

Cô ta không ngừng căng thẳng.

Gương mặt này quá xuất sắc rồi, người khác đều nói tính tình của anh cộc cằn hung dữ không nên chọc ghẹo, nhưng cô ta cảm thấy dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa nóng nảy như vậy, lại khiến chân cô mềm nhũn cả ra.

“Tránh ra.” Giang Dịch Hàn mất kiên nhẫn: “Cô chắn mất tầm nhìn tôi rồi.”

……

…………

Tưởng Phỉ Phỉ ngượng ngùng không thôi.

Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ phải chịu cảnh bị thờ ơ như vậy.

Lúc còn học cấp hai, cô ta vẫn luôn là hoa khôi, sau khi lên cấp ba gặp phải Nguyễn Khê, chỉ đành đứng thứ hai, nhưng mà độ nổi tiếng trong trường vẫn rất cao, thêm vào đó thành tích của cô ta không tệ, mặc dù người theo đuổi không nhiều như Nguyễn Khê nhưng cũng không tính là ít, miễn cưỡng tính ra, cô ta trên diễn đàn của trường cũng được xem là một nhân vật gây mưa tạo gió.

Vào dịp Giáng Sinh, lễ Tình Nhân, nam thần nhiệm kỳ trước Diêu Bách Nham cũng tặng socola cho cô ta đấy thôi.

Điều mà cô không ưng nổi Diêu Bách Nham, không có gì ngoại trừ lúc tên này tặng socola hoa hồng cho cô ta thì cứ lén lén lút lút, làm như cô ta là người thứ ba không gặp được người khác không bằng. Đương nhiên cô ta cũng biết cậu theo đuổi Nguyễn Khê, còn là theo đuổi một cách quang minh chứng đại nữa, kết quả đến lượt cô ta, sao lại trở thành lén lén lút lút rồi? Ai chịu nổi cú sốc này chứ, ta khinh!

Tưởng Phỉ Phỉ xem như không có việc gì, hất tóc: “Vậy có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ nhé, tớ về chỗ ngồi trước đây.”

Dứt lời cô ta quay người đi, về chỗ ngồi với một dáng vẻ xinh đẹp.

Bạn cùng bàn thấy bất bình thay cô ta, đương nhiên trong đó vẫn có một chút vui sướng khi thấy người khác gặp nạn: “Quả nhiên tính cách giống y hệt với em họ kia của anh ấy, không phân biệt được tốt xấu, Phỉ Phỉ cậu cũng là có lòng tốt, vậy mà anh ấy lại như vậy.”

Tưởng Phỉ Phỉ liếc cô gái cùng bàn một cái: “Ít nhất anh ấy đã nói chuyện với tớ, không phải sao?”

Bạn cùng bàn: “......”

Được thôi, câu này nói cũng đúng.

***

Gần đây Vương Mỹ Chi mới quen bạn trai, đi sớm về khuya, thậm chí có những buổi tối không về. Vào một ngày trước kỳ thi tháng, con đường bên phía khu chung cư đang tiến hành tu sửa, ngưng điện từ mười hai giờ trưa đến bảy giờ tối, kết quả đến chín giờ vẫn chưa có điện lại, bà dì ở lầu năm sớm đã đào gia phả từng nhà lãnh đạo chính phủ mà bà ấy biết tên rồi.

Nguyễn Khê lục tung hết cả căn nhà cũng không tìm thấy nến, ngay cả đèn pin cũng không dùng được. Bố Nguyễn bị cảm rồi, đã đi ngủ từ sớm, mẹ Nguyễn lo lắng ông ấy sẽ sốt, nên đã túc trực ở bên cạnh, bảo Nguyễn Khê ra ngoài mua pin, cũng không biết pin này khi nào mới về đến nữa.

Không ai ngờ được cho đến bây giờ vẫn chưa có điện, Nguyễn Khê lấy điện thoại từ trong túi ra, bây giờ chỉ còn lại một phần trăm pin mà thôi, cũng không biết sẽ chống chọi được bao lâu, cô mở đèn pin trong điện thoại lên rọi đi xuống lầu.

Khu chung cư này hơi cũ, cầu thang cũng khá dốc, dung lượng pin của điện thoại cũng chẳng ra gì, cô còn chưa đi được xuống lầu ba, điện thoại đã tự động tắt nguồn rồi.

May là cầu thang này cô đã leo mười mấy năm rồi, chỉ cần cẩn thận một chút, lần trong bóng tối để xuống dưới lầu không hề khó.

Chính vào lúc Nguyễn Khê biết bản thân mình đã đến lầu hai chuẩn bị xuống lầu, không biết tên chết tiệt nào vứt thứ gì đó ở bậc thang, rất trơn, cả người Nguyễn Khê ngã nhào về phía trước, cô a lên một tiếng, nhắm chặt mắt lại, đã chuẩn bị xong tâm lý bản thân mình sẽ ngã xuống cầu thang, trong phút chốc khóc không ra nước mắt, nếu như cô ngã bị gãy xương, vậy thì không phải thân thể sẽ bị thương nặng một trăm ngày sao! Một trăm ngày đối với một học sinh lớp mười hai mà nói có ý nghĩa như thế nào! - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Chỉ là……

Cô nhắm chặt mắt lại, thứ cảm nhận được chính là một mùi hương thanh mát đang vây lấy cô.

Cô, cô không bị ngã?

Vòng tay của Giang Dịch Hàn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, một cánh tay đã có thể ôm trọn, cho dù Nguyễn Khê có ốm thêm đi chăng nữa, dưới sự va chạm như vậy, anh cũng không kiềm được lùi về sau một bước, kêu lên một tiếng.

Nơi cầu thang có ánh trăng mờ ảo rọi vào.

Chàng trai cao một mét tám mươi lăm ôm lấy cô gái, cằm vừa đúng chạm ngay vào tóc của cô.

Đợi sau khi Nguyễn Khê hoàn hồn thì vội vàng đẩy Giang Dịch Hàn ra, dùng giọng điệu lạnh lùng như thường ngày nói: “Cảm ơn.”

Giang Dịch Hàn xoay xoay cánh tay: “Em họ à, cậu nặng thật đấy, nên giảm cân đi.”

Nguyễn Khê nhịn: “......”

Mặc kệ nói như thế nào, cô cũng phải cảm ơn Giang Dịch Hàn, bèn lên tiếng: “Hôm nay cảm ơn cậu, nếu như không có cậu thì có lẽ tớ đã ngã xuống dưới rồi.”

Giang Dịch Hàn tiện miệng nói: “Cảm ơn tớ như thế nào đây?”

Trong lòng Nguyễn Khê nghĩ, con người này đúng là không biết khách sáo gì cả: “Cậu muốn tớ cảm ơn như thế nào?”

Vốn dĩ Giang Dịch Hàn định đùa với cô, bảo cô lấy thân báo đáp, kết quả lời nói vẫn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe cô nói: “Đùa giỡn với tớ thì sẽ không được chết yên đâu đấy.”

Chết tiệt!

“Mời tớ ăn bữa cơm đi.” Giang Dịch Hàn nói như vậy.

Nguyễn Khê đồng ý một cách rất nhanh lẹ: “Được.”

“Sau khi có kết quả kỳ thi tháng.” Giang Dịch Hàn sắp xếp rất ổn.

Nguyễn Khê không muốn nợ ân tình của người khác: “Được, thi xong cậu đứng trước cửa trường đợi tớ.”

“Cậu đi đâu vậy?” Giang Dịch Hàn thấy cô chuẩn bị xuống dưới lầu: “Ngoài trời tối đen như mực, không ở yên trong nhà đi ra ngoài làm gì?”

“Mua pin và nến.”

Giang Dịch Hàn ồ một tiếng, một tay đút vào túi quần, xoa xoa vài giây: “Tớ đi cùng cậu vậy.”

Nguyễn Khê kinh ngạc.

“Nếu như cậu ngã một lần nữa, vậy thì bữa cơm nợ tớ khi nào mới ăn được đây?” Giang Dịch Hàn nghĩ đi nghĩ lại, lại nói: “Hơn nữa tớ quan sát qua rồi, cả tòa nhà này, người có sức mạnh có thể đỡ cậu, không để cậu ngã như tớ, thật sự là không có.”

“Vậy được thôi, cảm ơn cậu.”

Hai người đi ra khỏi tòa nhà, vừa đúng lúc gặp được bà dì ở lầu năm đang trên đường mua nến với cháu gái về, bà ta vẫn còn mắng chửi, dùng những từ ngữ thô tục, khiến người đã nghe quen những lời chửi bậy như Giang Dịch Hàn cũng thích ứng không nổi. Đừng nói thứ khác, Nguyễn Khê rất đồng cảm với cháu gái của bà ta, dưới sự mưa dầm thấm lâu này, cách nói chuyện ăn nói nhỏ nhẹ, ngay cả nói lớn một chút thì mặt sẽ đỏ ửng lên cũng được xem là một kỳ tích rồi.

Bà dì ở lầu năm là người không có đối thủ, bây giờ duy nhất chỉ có Giang Dịch Hàn khiến bà ta cảm thấy hơi sợ, bà ta cảm thấy tên nhóc này từ trên xuống dưới mang theo một loại năng lượng, cứ như không thiết sống vậy, sau khi đánh giá Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê, đi được vài bước, cố ý dùng giọng nói lớn nói với cháu gái của mình: “Con nhất định không được học yêu sớm như những người không cần mặt mũi kia, lông còn chưa mọc đủ, không chừng còn chưa lên đại học đã làm cho bụng to lên rồi.”

Nguyễn Khê: “......”

Nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của Nguyễn Khê, Giang Dịch Hàn ngừng bước, lạnh lùng hỏi bà dì ở lầu năm: “Nói thêm một câu nữa thử đi.”

Bà dì lầu năm lập tức sợ hãi: “Tôi không có nói cậu, cậu chột dạ làm gì chứ?”

Giang Dịch Hàn nhếch miệng cười: “Không có gì, những lời vừa rồi bà nói, hoàn toàn ngược lại.”

Câu này của anh vừa dứt, gương mặt bà dì đầy nghi ngờ, ngược lại đứa cháu gái bên cạnh bà ta run lẩy bẩy.

Sau khi Giang Dịch Hàn đưa Nguyễn Khê ra khỏi khu chung cư, Nguyễn Khê mới hỏi: “Câu nói vừa rồi của cậu có ý gì thế?”

Phải biết là, Giang Dịch Hàn không hề có tính trẻ con, hơn nữa tính cạnh tranh lại rất cao, không thể nào ngay vào lúc đang tranh chấp với bà dì, lại chỉ nói một câu “ngược lại” nhẹ nhàng, không có sức tấn công gì như vậy.

Giang Dịch Hàn nghiêng đầu nhìn cô: “Em họ, cậu đi sát vào một chút, anh họ sẽ nói cho cậu biết có ý gì.”

Nguyễn Khê trợn mắt nhìn anh một cái: “Không nói thì thôi.”

Dứt lời, cô đi thẳng về phía tiệm tạp hóa phía trước, Giang Dịch Hàn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, nhếch mày cười nói: “Ngầu như vậy sao.”


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp