Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Trùm Trường

Chương 15
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi hàng tháng.

Tới thời điểm cuối cấp, không chỉ học sinh mà ngay cả giáo viên cũng nguôi ngoai dần khi đối mặt với những kiểu thi thố mỗi tháng một lần như thế này và thậm chí còn đến đúng giờ hơn cả bà dì nữa.

Trong giờ giải lao giữa buổi tự học buổi tối, Nguyễn Khê đang làm bài tập điền vào chỗ trống của môn tiếng Anh.

Sau lễ Quốc Khánh, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, đám học sinh ngồi bên cạnh cửa sổ mở toang cửa sổ ra, một cơn gió mùa thu mang hương hoa quế thơm ngào ngạt tràn vào, cảm giác thoải mái cực kỳ.

Nguyễn Khê vừa mới làm xong đề bài, đang định lật đến trang cuối cùng để trả lời nốt câu hỏi, thì trên bàn được đặt một chai nước khoáng, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Trừng.

Chu Trừng đối mặt nhìn Nguyễn Khê không có mấy tập trung, mấy giây sau liền hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, cũng không nói năng gì, liền im lặng rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Nếu như vài ngày trước kia, Trần Lan Thanh nghi ngờ Chu Trừng liệu rằng có đang theo đuổi Nguyễn Khê hay không, thì hiện tại, bất kỳ ai có mắt cũng đều có thể nhận ra được rằng quả thực cậu ấy đang theo đuổi Nguyễn Khê.

Buổi sáng thức dậy sẽ mang đồ ăn sáng đến cho Nguyễn Khê, có phở gà Dương Ký, mì sốt thập cẩm của đường Xuân Lâm, còn có bánh bao nhân thịt heo của Tứ Quý Hương, cùng với sữa tươi ngon vô đối, cái này thì đạt chuẩn, lâu lâu có thêm vài lát hoa quả nhìn rất đẹp mắt.

Vào buổi trưa mấy ngày hôm trước, cậu ấy mua cho cô một phần bánh quế trứng nam việt quất và một ly trà sữa trân châu. Chỉ là Nguyễn Khê không uống, từ hôm qua có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra cô thích gì, cho nên mới thực sự mang theo sữa chua và anh đào.

Nguyễn Khê nhìn chai nước khoáng, cười cười với Chu Trừng, cũng không nói cảm ơn.

Cô ngày càng cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng, thật là trẻ nhỏ dễ dạy.

Chu Trừng là một học sinh rất thông minh, hiện giờ đã biết cô thích gì, đồ ăn hay thức uống mấy hôm trước cậu ấy mang đến cho cô dù rằng đều được các nữ sinh hiện nay yêu thích, chẳng qua cô cảm thấy hàm lượng đường quá cao nên chỉ cảm kích chứ không dùng. Cô cũng không định hùa theo cậu ấy mà không màng đến thân thể và sức khỏe của mình, sau một vài lần, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu được ý tứ của cô, nên những thứ sau này cậu ấy đem đến cho cô trở nên lành mạnh hơn. Cô ăn uống cũng yên tâm hơn. Nếu mua cho cô một ly trà sữa, sau khi cô tính toán calo xong thì liền không thể uống nổi nữa.

Còn có, mấy ngày hôm trước, cậu ấy luôn tranh thủ giờ nghỉ ngơi tự học buổi tối đi mua cho cô cái gì đó, hoặc là nước cam và cola, hoặc là gà quay ngô. Bây giờ thì cậu ấy đã thông minh hờn, chỉ mua cho cô một chai nước khoáng.

Nếu chỉ là sự theo đuổi đơn phương của Chu Trừng thì chắc chắn cũng không có mấy người thèm quan tâm.

Dù sao thì cũng có rất nhiều người theo đuổi Nguyễn Khê, nhưng điều làm người ta mở rộng tầm mắt đó là mặc dù Nguyễn Khê không đáp lại, nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào từ chối sự theo đuổi của Chu Trừng!

Trần Khải ngồi ở hàng cuối cùng, đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp, không khỏi xuất thần.

Bình thường thì cuối cấp, giáo viên đối với những học sinh không có tư tưởng giác ngộ sẽ có thái độ vứt bỏ, chỉ cần không mắc lỗi thái quá, thì khi đọc tiểu thuyết hoặc thậm chí ngủ quên trong lớp thì cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

“Tôi nói này, Nguyễn Khê sẽ không thật sự bị Chu Trừng đuổi theo chứ, đúng không?” Bạn cùng bàn với Trần Khải cũng là một mớ hỗn độn thời gian, sau khi nhìn thấy cảnh trước mắt, anh ta lại nhìn Trần Khải một cái, đẩy đẩy anh: “Sao cậu một chút phản ứng cũng không có cơ chứ, chẳng phải lần trước còn đánh nhau với Chu Trừng hay sao?"

Trần Khải miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng vẫn mắng bạn cùng bàn một câu: "Không phải việc của cậu."

“Cậu cứ nói cho tôi biết.” Bạn cùng bàn nói với Trần Khải: “Chỉ cần anh Khải nói một câu, thì ngày mai em sẽ tìm những người đó ở trường Trung học phổ thông số năm....”

Trần Khải không còn mấy kiên nhẫn, nóng nảy ném chiếc điện thoại di động lên bàn, âm thanh mà nó phát ra cũng khiến các học sinh xung quanh sợ hãi.

Anh ta tức giận quát: "Nhìn cái thằng bố mày!"

Trần Khải lại nói với bạn cùng bàn: "Cậu đừng có tự tìm phiền toái, chuyện của Chu Trừng đừng nhắc tới nữa."

Anh ta tức giận thật sự rất dọa người, bạn cùng bàn thấp giọng chửi bới vài câu rồi cũng chẳng nói gì nữa.

Rõ ràng lúc trước anh là người muốn giao thủ với Chu Trừng, nhưng hiện tại, ngược lại hết rồi, cứ như cháu trai cậu ta vậy.

Nếu lúc trước Trần Khải muốn tìm đến Chu Trừng, cùng lắm thì nhận lại đen đủi bao nhiêu thì hiện tại anh ta không muốn đối mặt với cậu ấy bấy nhiêu. Anh ta trước kia chỉ nghe nói là gia cảnh nhà Chu Trừng cũng không tệ, hiệu trưởng cũng quen với bố cậu ấy, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói. Lần trước anh ta nhờ người vây quanh Chu Trừng, không cẩn thận bị tài xế của nhà Chu Trừng nhìn thấy, kết quả không đến mấy ngày, khi về nhà liền bị bố mẹ đánh, những gì bố mẹ anh ta nói ——

"Con có biết bố của bạn con là ai không? Bố cậu ấy chính là sếp của bố đó, còn bố thì chỉ là trưởng chi nhánh của gia đình cậu ấy thôi. Nếu bố bị đuổi khỏi công ty, hai mẹ con con có mà đi ăn không khí à?

"Khải Khải à, sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Nếu thật sự đắc tội đến người bạn học đó của con, sợ là sau này ba sẽ khó tìm được việc làm trong ngành. Này cũng chỉ mới có một năm thôi, dù cho có như thế nào cũng phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng con biết không? Cũng mười tám tuổi rồi, nên hiểu chuyện chút đi con, bố không yêu cầu con phải thi đậu vào một trường đại học tốt để đem vinh quang về cho gia đình, dù con có làm xằng bậy cũng không thể kéo thế hệ sau của gia đình chúng ta đi xuống được!”

"Con cùng bố chờ đi, nếu lần này bởi vì con mà bố không thể thăng chức lên làm quản lý, con biết tay bố!"

"Khải Khải, nghe lời bố đi con, những người như chúng ta không thể chọc tức họ được."

Trần Khải không muốn nghe những lời hèn nhát như vậy từ miệng của bố mình.

Anh ta cũng mơ hồ ý thức được thế giới của người trưởng thành rốt cuộc ghê tởm như thế nào. Mẹ anh ta vẫn đang ra sức thuyết phục anh, bảo anh ta phải xin lỗi Chu Trừng, tốt nhất là nên kết thân với cậu ấy, nói không chừng điều này có thể giúp ích rất nhiều cho anh ta và cả bố anh ta.

Chẳng qua là có một câu đã lay động được anh ta, anh ta không thể nào để cho thế hệ sau của gia đình mình đi xuống được.

Anh ta không muốn nghe đến bố anh phải ăn nói khép nép để đi hóng tin tức của người khác.

Trần Khải không còn tâm trạng để đọc tiểu thuyết nữa. Tâm trạng không tốt nên anh ta bỏ một đêm tự học và đến quán cà phê Internet chơi game. Dù sao thì Ba Ba cũng lười quản lý, lười quan tâm đến anh ta, hoặc cả khi gọi điện thoại đến cho bố mẹ thì họ cũng sẽ không thèm quan tâm đâu.

Nguyễn Khê cũng đang mâu thuẫn không biết nên đối phó như thế nào với sự theo đuổi của Chu Trừng, thật ra cô không ngờ tới Chu Trừng lại có thể thông suốt nhanh như vậy, cô vốn cho rằng với tính khí của cậu ấy, bọn họ chỉ có thể mập mờ không rõ thế này thôi, thật không nghĩ tới cậu ấy lại thật tâm như vậy. Nếu nói bọn cô là những học sinh kém thì chắc chắn Ba Ba sẽ không thèm quan tâm đến đâu. Nhưng mấu chốt chính là đây, cô thuộc top 3 của lớp, chính là hạt giống tuyển thủ của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh. Còn cậu ấy nằm trong top 10, đang ở nhóm dự bị cho kỳ thi, lúc này nếu mà tin đồn yêu sớm được truyền ra ngoài, nhẹ thì Ba Ba sẽ tìm bọn họ để giáo dục lại tư tưởng, nặng thì sẽ mời bố mẹ đến để chia rẽ uyên ương mất.

Nhưng nếu đối xử với Chu Trùng cũng giống như những người theo đuổi khác, Nguyễn Khê lại không muốn, cô sợ Chu Trừng sẽ nghĩ rằng cô không có ý đối với cậu ấy, sau đó nản lòng, hoàn toàn buông bỏ cô thì cô sẽ khóc ngất.

Sau khi cân nhắc đi căn nhắc lại nhiều lần, Nguyễn Khê quyết định sẽ thản nhiên đón nhận hết thẩy tấm lòng của Chu Trừng, nhưng trước mắt cho đến nay, cô tạm thời vẫn chưa có đáp lời. Chờ đến khi tìm được cơ hội, cô sẽ dành toàn bộ tinh thần cho Chu Trừng, dù sao ám chỉ cũng được, bày tỏ rõ ràng cũng được, phải làm cho tên tiểu tử này biết là cậu ấy không phải đang đơn phương, liền vui vẻ quyết định như vậy! - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Ba Ba sẽ có cách đối phó với mọi tình huống, chỉ cần Nguyễn Khê và Chu Trừng không bị chụp ảnh đang tay trong tay rồi đăng lên diễn đàn của trường thì ông sẽ không biết được sự mập mờ nho nhỏ này giữa cô và Chu Trừng, đương nhiên, ở mỗi lớp học đều đã có "người tố cáo" rồi.

Ở lớp nơi Nguyễn Khê học cũng không ngoại lệ.

Cô nhìn vào chỗ ngồi đang trống không nào đó, không khỏi thở dài, thời điểm nghỉ hè tên tố cáo này có thử đi trượt băng, kết quả bị gãy xương chân, phải dưỡng thương tận 100 ngày. Hiện tại là cấp ba, mặc dù tên tố cáo này không nhất định phải thật sự nghỉ cả 100 ngày, nhưng khoảng thời gian này đối với cô thật yên tĩnh và an toàn.

Buổi tối sau khi tự học, Chu Trừng đi về phía bãi xe cùng với bạn cùng bàn của mình. Miễn là không phải mùa đông khắc nghiệt hay mùa mưa, cậu ấy đều đạp xe đến trường.

Bạn cùng bàn của Chu Trừng từ khuyên bảo nay đã chuyển sang đố kỵ, ghen ghét và oán hận.

Cậu ta lại một lần nữa hỏi Chu Trừng: "Tại sao cậu mua nước Nguyễn Khê thì cậu ấy sẽ uống, còn tớ mua thì cậu ấy sẽ đưa tiền thù cho tớ! Cậu nói xem, cậu ấy có đưa tiền cho cậu không?"

Chu Trừng là người thật thà, lắc đầu nói: "Không có."

Tên bạn cùng bàn như hoàn toàn nổi điên: "Đây rõ ràng là phân biệt đối xử rồi! Tại sao chúng ta cùng mua cho cậu ấy, nhưng cậu ấy hoặc là trả lại hoặc là đưa tiền, chúng ta cũng đâu phải nhân viên giao hàng!"

Mặc dù Chu Trừng không nói, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra ý cười.

Nghĩ kỹ lại thì, lần trước bọn họ đi công viên, cậu ấy mua kẹo bông cho cô, thậm chí còn uống trà sữa, nhưng cô lại không yêu cầu cậu ấy phải tính toán rõ ràng! Không biết vì sao, trong lòng Chu Trừng có chút kích động.

Trong bãi đậu xe có rất nhiều xe đạp, Hoắc Văn Đạt cùng Giang Dịch Hàn đi qua, đúng lúc nhìn thấy Chu Trừng, liền vui mừng, đẩy đẩy Giang Dịch Hàn, bĩu môi: “Này, nhìn tên mặc áo hoodie đen kia đi. "

Giang Dịch Hàn cả đêm tự học làm bài thi, đầu như sắp nổ tung, tính tình không được tốt lắm: "Có gì thì nói lẹ đi."

"Cũng không biết đó có được tính là tin tức lớn hay không, tôi cũng là nghe từ người khác nói thôi. Hình như là cái tên kia theo đuổi thành công em họ anh rồi đó." Giọng điệu của Hoắc Văn Đạt có chút chua xót, vốn dĩ cậu ta cùng với anh họ của hoa khôi là anh em tốt, theo lý mà nói thì cậu ta sẽ được lợi trước tiên. Nhưng làm thế nào mà được bây giờ khi cậu ta ngay cả WeChat của cô còn không có? Nói tới đây cũng đủ làm người ta thấy chua xót rồi.

Giang Dịch Hàn lúc này mới cảm thấy có chút hứng thú: “Ồ?”

Hoắc Văn Đạt lập tức nói: "Em họ của anh là người khó theo đuổi nhất. Mặc kệ là ai cho cô mua thứ gì, cô đều sẽ trả lại hết. Nếu là người quen theo đuổi cô, thì cô sẽ đưa tiền lại cho bọn họ. Dù sao thì ý tứ cũng rất rõ ràng. Nhưng tên này thì lại khác, cậu ấy vừa mang bữa sáng, lại mang cả trái cây, tất cả đều được em họ anh nhận lấy, mà hình như còn không đưa tiền lại, có vẻ như đã theo đuổi thành công rồi."

Ngay khi Giang Dịch Hàn đẩy xe đi qua, thì đúng lúc bắt gặp Chu Trừng cùng với bạn cùng bàn của cậu ấy, hai bên nhìn nhau.

Anh rõ ràng làm bộ không thèm đếm xỉa tới nhưng lại nhanh chóng đánh giá tên sinh trước mặt này.

Đợi sau khi Chu Trừng rời đi, Giang Dịch Hàn chắc như đinh đóng cột nói với Hoắc Văn Đạt: "Không thể nào."

Hoắc Văn Đạt cảm thấy ngờ vực: "Hả?"

Chẳng lẽ tin tức của cậu ta sai ở đâu rồi sao, ngay cả anh họ của Nguyễn Khê cũng nói là không thể nào.

Giang Dịch Hàn dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn như vậy.

Anh chợt nghĩ đến tiêu chuẩn chấm điểm người khác của Nguyễn Khê, tên nam sinh vừa rồi thật sự rất bình thường, bình thường đến nỗi bây giờ anh đã không thể nhớ nổi bộ dạng của cậu ta trông như thế nào rồi.

Nguyễn Khê kén cá chọn canh như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy chướng mắt, như thế nào lại có thể coi trọng một tên bình thường như thế được.

“Tôi nói này, người anh em vừa rồi, không theo đuổi thành công được đâu.”

Tác giả có điều muốn nói:

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng cho tôi ~

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: 50 chai Trì Tố, 10 chai Đại Lục Tiểu Lục, 10 chai Khả Nhạo Thiếu Nữ, 3 chai Emmm233, 2 chai nước sôi, 1 chai A Khâu, 1 chai 0v0, và 1 chai adelina.

Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc thật chăm chỉ! ^ _ ^


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp