Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Trùm Trường

Chương 18
Đương nhiên Nguyễn Khê cũng biết lời đồn liên quan đến con đường nhỏ này, nhưng cô không có chút để ý thậm chí còn có chút hưng phấn. Đi không được bao lâu, cô thấy Chu Trừng đứng dựa vào tường, cô bước nhanh, chạy chậm đến.

Chu Trừng thấy cô lại đây, lập tức đứng thẳng, không quên nhắc cô có hòn đá nhỏ trên đường.

Hai người đứng đối diện nhau, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện trước.

Nguyễn Khê cảm giác mình bị rụt rè, còn Chu Trừng thấy cô từ ngữ lại nghèo nàn theo thói quen, hai người cứ cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu như thế, tiết mục hai người cúi đầu hiểu ngầm ý nhau trình diễn sau mấy phút, Chu Trừng kéo khóa kéo của túi xách, móc từ bên trong ra một hộp trái tim đưa cho cô.

Cô nhận lấy, hộp này rất tinh xảo bên trong chứa hoa hồng màu đỏ.

Ánh mắt của Chu Trừng né tránh liếc ngang liếc dọc nhưng không nhìn cô, yết hầu cũng cảm thấy hơi khô chát "Không biết cậu có thích hay không.."

Cả người Nguyễn Khê sắp bất tỉnh rồi.

Thật sự cô không xa lạ gì với mấy loại quà như thế này, kiếp trước người phụ trách cũng tặng quà cho cô, có phải con trai thẳng thắn như sắt thép đều cho rằng tất cả cô gái đều thích tặng hoa Vĩnh Cửu hay không?

Nhãn hiệu này gần đây có thể làm kinh doanh, cô cũng nhớ tới một câu nghe được từ Trần Lan Thanh nói, cũng để cô hiểu rõ hộp quà tặng hoa Vĩnh Cửu này của Chu Trừng ít nhất cũng có giá trị ba nghìn tệ.

Hiện tại tiệm hoa bán một bó hoa hồng tươi đắt nhất cũng hơn một trăm tệ! Cậu ta đi mua hộp hoa Vĩnh Cửu ba nghìn vô dụng này để làm cái gì!

Nguyễn Khê lại muốn ôm ngực theo bản năng, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại tinh thần liếc mắt nhìn Chu Trừng không biết làm sao.

Haiz, cô còn chưa nói chuyện kết hôn với cậu ấy đã bắt đầu xót tiền nhà họ rồi, cô thật đúng đủ tiêu chuẩn của một người vợ hiền mẹ đảm, nếu bỏ qua cô chính là tổn thất to lớn nhất của Chu Trừng.

Nguyễn Khê cúi đầu, nở nụ cười ngại ngùng, nói: "Tớ rất thích, cảm ơn cậu."

Chu Trừng cũng yên tâm, cậu ấy thấy Nguyễn Khê đang đeo cặp xách, lại nói: "Túi xách của cậu chắc rất nặng, để tớ cầm giúp cậu."

Nguyễn Khê không khách sáo lập tức đưa túi xách cho cậu ấy.

"Vừa nãy tớ thấy Ba Ba không có ở cổng trường, chúng ta đi thôi." Chu Trừng suy nghĩ một chút lại nói: "Hôm nay tớ không lái xe đạp tới, cũng không gọi tài xế tới đón, cậu muốn đi đường đón xe hay là ngồi xe buýt?'

Nguyễn Khê rất săn sóc, nói: "Tớ thì sao cũng được, tùy cậu."

Chu Trừng cũng có chút kế hoạch của bản thân, cậu ấy biết Nguyễn Khê ở trong trường được chào đón bao nhiêu, cậu ấy không thích những nam sinh kia đều quanh quẩn bên cô cả ngày, vì lẽ đó khoảng thời gian này, mỗi ngày cậu ấy sẽ đưa đồ ăn cho cô còn may là cô không có từ chối, tin chắc thời gian dài này, mọi người sẽ từ từ biết được quan hệ của bọn họ.

Đúng thế. Ở dưới ánh nhìn của tất cả mọi người nhìn vào Nguyễn Khê, thì Chu Trừng đang theo đuổi cô. Mà ở trong lòng Chu Trừng, cậu đã sớm xem mình là bạn trai của Nguyễn Khê rồi.

Chu Trừng trả lời: "Vậy ngồi xe buýt đi."

Nguyễn Khê hơi chần chừ một chút.

Chu Trừng cầm túi xách cho cô, hai người họ cùng đi lên xe buýt ngồi, lúc này trên xe buýt toàn là học sinh, đây không phải là cố ý nói rằng mối quan hệ của hai người không bình thường cho người khác biết sao?

Tuy rằng, Nguyễn Khê có lòng tin với thành tích của mình tuyệt đối không giảm xuống vì quan hệ với Chu Trừng, nhưng nếu bố mẹ cô cũng biết rồi... Họ sẽ lo lắng và tức giận không?

Nguyễn Khê không quan tâm đến bất cứ ánh nhìn của người nào, nhưng cô không thể không quan tâm đến cảm nhận của bố mẹ mình.

Nhưng nếu từ chối Chu Trừng như thế thì cậu ấy có nghĩ cô đang bắt cá hai tay và cố ý trêu đùa mình hay không? Nếu không tại sao thì lại tránh né quan hệ với cậu ấy ở trước mặt người khác như thế. Tình thế thật sự khó xử, lấy hay bỏ cũng đều không được. Đột nhiên Nguyễn Khê bắt đầu hối hận, nếu bây giờ thời gian thi đại học đã kết thúc cô có thể quanh minh chính đại hẹn hò với Chu Trừng, thậm chí còn có thể đăng vài ảnh ân ái giữa hai người lên trang web mạng xã hội để khẳng định chủ quyền, còn bây giờ thi đại học còn chưa tới, tất cả mọi chuyện cũng chỉ có thể diễn ra trong bóng tối.

Quả nhiên không đến tuổi thanh niên sẽ không có sức để yêu đương.

Chu Trừng thấy vẻ mặt của Nguyễn Khê xuất hiện biểu cảm như thế, lại nói: "Xe công cộng nên rất chật chội, chúng ta cũng có thể đón xe, chỉ là bây giờ trước cổng trường còn rất nhiều người hoặc là một lát nữa, đợi vài chuyến xe công cộng đi rồi chúng ta đi chuyến sau."

Chu Trừng là một người rất hiền lành và ngoan ngoãn, cậu ấy không muốn nhìn thấy cô gái mình thích khó xử như thế. Đã là học sinh lớp mười hai rồi, chuyện cô lo lắng đương nhiên cậu ấy cũng hiểu rõ, trên thực tế lời vừa rồi nói ra cũng làm cho cậu ấy hối hận.

Không thể không nói Nguyễn Khê nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu nói sang chuyện khác: "Sao cậu lại hẹn tớ ở đây?"

Chu Trừng sửng sốt, lựa chọn cách ăn ngay nói thật: "Tớ nghĩ Ba Ba sẽ không tới nơi này."

Đây là lời nói thật.

Ba Ba là chủ nhiệm môn Vật Lí ở lớp họ, nhưng ông lại biết hết mọi đặc điểm của tất cả mọi người, đó chính là sợ ma.

Rừng cây nhỏ vào ban đêm là thiên đường của những cặp đôi trẻ yêu sớm, nhưng Ba Ba cũng chỉ dám vào đó ban ngày đến buổi tối ông không dám đi bộ khắp trong trường như vậy, dù sao sớm có tin đồn rằng lúc trước mảnh đất của trường là một bãi tha ma, đương nhiên mỗi trường học đều có loại tin đồn như thế này.

Có điều Ba Ba sợ và những học sinh khác cũng sợ, nên thật sự những cặp tình nhân dám liều đến con đường nhỏ này hẹn hò cũng không nhiều. Hai người họ cũng coi như là khá đặc biệt, thậm chí là số hiếm.

Chu Trừng mới nghĩ tới chỗ này, sốt sắng nhìn về phía Nguyễn Khê nói: "Có phải cậu đang sợ không?"

Không đợi cho Nguyễn Khê trả lời, Chu Trừng đã nói: "Những lời đồn kia đều là giả, trên thế giới này không có quỷ, nghe được tiếng khóc gì chứ, sau đó có một người bác bỏ tin đồn này nói rằng đó chỉ là học sinh thi không được tốt nên núp ở bãi tập khóc, cậu xem bãi tập cách bên này một lùm cây, có thể âm thanh truyền từ đó đến, còn có dấu chân lầy lội kia sau này lại có người đào ra được rồi chỉ ra do có người cố ý bày trò. Cậu đừng sợ, tất cả đều là giả."

Nguyễn Khê nhìn Chu Trừng nghiêm túc phổ cập kiến thức cho mình như thế, không nhịn được mà phì cười, cô vươn tay vuốt mái tóc ra sau tai, trong mắt mang ý cười nhìn cậu ấy: "Tớ biết rồi, không sợ.”

Thiếu niên với thiếu nữ đang đứng nói chuyện.

Một nam sinh tuổi trẻ có gương mặt non nớt, cầm túi xách màu hồng sữa hoàn toàn trái ngược với khí chất của bản thân cậu ấy, cậu ấy còn vươn tay lấy xuống lá cây trên mái tóc thiếu nữ.

Giang Dịch Hàm không nhìn thấy vẻ mặt của Nguyễn Khê, nhưng lúc này anh cảm giác thế giới quan mình bị lật đổ.

Tuy anh chưa nói từng yêu ai, nhưng anh không phải người ngu, theo sự hiểu biết của anh về Nguyễn Khê, nếu như không có tình cảm với tên nam sinh lạ mặt tầm thường kia, cô cũng sẽ không tới chỗ hẹn, mà chỗ hẹn còn là nơi này.

Vừa rồi anh nhìn thấy nam sinh kia đưa cho cô một cái hộp, thị lực anh khá tốt dường như nhìn thấy đó là hoa hồng, cô lại nhận lấy!

Quan trọng hơn chính là tên đó cầm túi xách cho cô, cô cũng không từ chối!

Đột nhiên Giang Dịch Hàn nhớ đến một chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, khi đó anh cũng nhìn ra túi xách của cô hơi trĩu xuống, chủ động nói để anh giúp cô treo túi sách hộ cho, anh treo túi xách trên tay lái kết quả là mặt cô đầy nghiêm túc nói cái gì mà: "Ngoại trừ bạn trai của tớ thì không ai có thể cầm túi xách của tớ."

Đây là ý gì? Giang Dịch Hàn cau mày.

Chẳng lẽ tên tầm thường không mấy đẹp đẽ, lẫn lộn trong đám nam sinh cũng không tìm ra này là bạn trai của cô sao?

Giang Dịch Hàn không biết mình đứng đó sững sờ bao lâu, đợi đến lúc anh sực tỉnh lại, Nguyễn Khê và Chu Trừng đã đi rồi, anh nhìn con đường nhỏ lại tự nhủ: "Mắt mày bị mù rồi."

Chu Trừng đưa Nguyễn Khê đi đến khu mua sắm của trung tâm thành phố, nơi này có rất nhiều quán ăn. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

"Bây giờ có mấy lựa chọn." Chu Trừng cẩn thận nói: "Bít tết bò tái bốn phần, lẩu Haidilao, món ăn Nhật Bản còn có thịt nướng Hàn Quốc, cậu muốn ăn cái nào?"

Nguyễn Khê phát hiện càng ngày mình càng hài lòng về Chu Trừng.

Cậu ấy đưa ra lựa chọn rồi để cho cô tự chọn, mà không phải hỏi cô là cô muốn ăn cái gì?

Đối với thời gian ăn cơm đầu tiên trong quá trình hẹn hò thì cách sắp xếp của cậu ấy như vậy đúng là không còn cái nào thích hợp hơn nữa.

Sau khi hài lòng xong, Nguyễn Khê có chút nghi ngờ.

Theo cô được biết, trước kia Chu Trừng chưa từng yêu ai, thậm chí không có thích qua ai, vậy cậu ta chu đáo như thế... Sao cô cứ có cảm giác không hài hòa mà lại không rõ nguyên nhân nhỉ?

"Haidilao cũng không tệ, có điều chắc phải xếp hàng rất lâu." Nguyễn Khê thuận miệng nói.

Giống như bất cứ khu thành phố nào, đến giờ ăn cơm muốn ăn Haidilao phải đi xếp hàng, huống hồ ở đây vốn chỉ có duy nhất một nhà hàng Haidilao, dù thời gian làm việc hay là ngày nghỉ lễ đều chật ních người.

Chu Trừng đáp lại: "Không sao đâu, tớ đã nhờ người xếp hàng hộ rồi, nếu như bây giờ muốn tới đó ăn thì cũng chỉ cần đợi thêm nhiều nhất là mười phút nữa thôi đã đến chúng ta rồi."

Nguyễn Khê lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm có, nói: "Thế á, nếu vậy chúng ta cùng đi ăn Haidilao đi."

Trên đường đến cửa hàng Haidilao, Nguyễn Khê cùng tán gẫu với Chu Trừng câu được câu mất, thật ra tâm trạng sớm đã bay đi rất xa rồi, cô vẫn có thể tính là hiểu rõ bạn trai kiêm chồng tương lai của mình, thật sự không nghĩ ra vì sao cô cảm nhận được cảm giác không hài hòa trên người của Chu Trừng, cuối cùng cô lại kết luận một câu: Xem ra Chu Trừng thật sự rất thích cô!

Tuy rằng cậu ấy không có kinh nghiệm trong yêu đương, hoàn toàn là một tên lính mới nhưng vẫn tỉ mỉ và chu đáo như thế chắc tình cảm đối với cô đã rất sâu đậm, khi một nam sinh mang tình yêu thương sâu đậm với một nữ sinh thì mọi chuyện không thầy cũng tự hiểu.

Ôm suy nghĩ như thế, trong thoáng chốc, Nguyễn Khê cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái đi rất nhiều.

Giang Dịch Hàn bị cho leo cây, chỉ có thể tự mình lái xe đạp về nhà, đúng lúc đến giờ ăn cơm của nhà họ Nguyễn.

Tay nghề của mẹ Nguyễn không tệ, hơn nữa Vương Mỹ Chi cho hai ngàn tệ thực sự là nhiều, vậy nên món ăn của nhà họ Nguyễn cũng được cải thiện lên không ít.

Có sốt khoai tây với nạm bò, cá hấp, cà chua rán trứng với rau xà lách trộn tỏi.

Mẹ Nguyễn còn cảm thán rằng: "Nghĩ đến cuộc thi ngày hôm qua của các con, mẹ cố ý mua cá Vược, Tiểu Khê rất thích ăn món này."

"Con bé đâu rồi." Bố Nguyễn hỏi.

"Nó nói là hẹn bạn cùng lớp đi đến nhà sách mua sách rồi, cơm tối cũng sẽ ăn ở bên ngoài."

Bố mẹ Nguyễn rất tin tưởng con gái mình, nên họ theo bản năng cũng tin tưởng lời nói của con gái cho rằng bạn cùng lớp kia là nữ.

Giang Dịch Hàn suýt chút nữa bị chọc cười.

Mẹ Nguyễn nghi ngờ nhìn Giang Dịch Hàn hỏi: "Cháu sao thế?"

Giang Dịch Hàn nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, trả lời: "Không có gì đâu dì, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Nguyễn Khê rất có lòng, chúng cháu đều thi xong rồi nên đã nghĩ nhẹ nhõm một thời gian, còn cậu ấy lại đi mua sách."

Cho dù anh có chút nghi ngờ về thẩm mỹ của Nguyễn Khê, nhưng dù biết có thể Nguyễn Khê yêu sớm, anh cũng không muốn lắm mồm cho người khác biết.

Nhưng bây giờ anh rất tò mò, Nguyễn Khê thích nam sinh kia ở điểm nào?

Có lẽ là lòng hiếu kỳ quá lớn, đã đè xuống những cảm xúc không cam lòng thoáng qua đến mức khó chịu và tức giận trong lòng của anh.


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp