Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Trùm Trường

Chương 19
Bữa lẩu Haidilao này chẳng cần nói nhiều, vẫn là Chu Trừng thanh toán.

Nguyễn Khê cũng chẳng có lấn cấn gì trong lòng, dù sao cũng là dân đào mỏ, cô đi cùng đối tượng được xác định là bạn trai ra ngoài thì chẳng có thói quen bỏ tiền bao giờ. Nhưng đó giờ cô luôn cho rằng mình có mặt mũi để làm gái đào mỏ, ngoài bố và bạn trai ra, khi ra ngoài với bạn khác giới cô sẽ kiên quyết quán triệt chế độ Cam-pu-chia, tuyệt đối không ăn không của người khác để tránh gây ra điều tiếng.

Theo luật trên, cô tiêu tiền của Chu Trừng cực kỳ yên tâm thoải mái.

Dù sao cũng là bạn trai tương lai, chồng tương lai của cô mà.

Chu Trừng không hổ là con ông cháu cha ở cái thành phố này, cậu ấy vừa rút ví tiền trong cặp sách ra, Nguyễn Khê tinh mắt liếc một cái là biết ngay ví tiền này là hàng hiệu rất xa xỉ, lúc cậu ấy thanh toán xong thì cô cũng không tránh đi.

Khi đám học sinh cấp ba trong ví họ chỉ toàn là tiền giấy, Chu Trừng rút một chiếc thẻ ra, nói với người phục vụ: “Tôi quẹt thẻ.”

Òa, Chu Trừng ra tay đẹp ngất ngây.

Nguyễn Khê giơ một tay chống cằm.

Đây là nguyên nhân cô không hẹn hò với đám nghèo hèn.

Hẹn hò với dạng con ông cháu cha như Chu Trừng thì có rất nhiều chuyện chẳng phải lo nghĩ gì, thậm chí còn có thể giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn không cần thiết. Nếu hôm nay cô đi ăn với một cậu học sinh bình thường thì riêng chầu HaiDiLao này đã là mấy trăm tệ, số tiền này đối với học sinh vẫn là con số lớn, có khi là tiền tiêu vặt cả tuần của người ta không chừng, ăn bữa này xong thì khéo người ta phải gặm bánh bao trắng cả tuần mất.

Như thế sẽ có cảm giác nợ nần nhau.

Nếu Cam-pu-chia thì có khi bạn nam còn cảm thấy mất mặt ấy chứ.

Quan trọng nhất chính là, cô không phải kiểu người có thể chịu khổ được, nếu chỉ bởi một bữa cơm, một món quà mà khiến người ta phải khó xử, hoặc là trở thành mồi lửa nhen nhóm khiến hai người cãi nhau thì với cuộc sống sinh hoạt như thế, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy mệt mỏi chán chường.

Cũng giống như khi con gái đến tuổi cưới hỏi, rất nhiều người làm mẹ sẽ cực kì để ý đến điều kiện gia đình nhà trai, chẳng ngại ngần gì mà bám riết hỏi cho bằng được nhà người ta có nhà, có xe hay không, có phải vay trả góp hay không, cha mẹ có thể hỗ trợ được bao nhiêu.

Có khi trong mắt rất nhiều người, chuyện này quá là tầm thường, tục tằng, quá mức thực dụng, dù sao ước nguyện ban đầu của hôn nhân cũng là tình yêu, không phải ư.

Tuy rằng Nguyễn Khê không phải là người từng trải, nhưng cô lại có chung quan điểm với những người mẹ như thế - có ai là thần tiên đâu, điều khiến mọi người có thể an cư lạc nghiệp trên đời này chẳng phải là những thứ như củi, gạo, dầu, muối đó sao, mấy thứ đó có cái nào là không phải dùng đến tiền đâu.

Người ta cãi nhau thì có đến 80% nguyên nhân là vì tiền.

Tuy rằng nói tiền không phải là vạn năng, nhưng mà không có tiền thì cuộc sống đâu đâu cũng thấy mâu thuẫn.

Vốn là trong kế hoạch của Chu Trừng, cậu ấy muốn dẫn Nguyễn Khê đi xem phim, nhưng cả hai vẫn đang là học sinh, giờ trời cũng đã tối rồi, xem xong một bộ phim cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, nếu mười giờ mới về đến nhà thì chắc chắn sẽ khiến phụ huynh lo lắng.

Nguyễn Khê đề nghị đi bộ về nhà, coi như là đi dạo cho tiêu cơm.

Chu Trừng đương nhiên không có ý kiến gì, cậu ấy đang muốn được ở bên Nguyễn Khê nhiều hơn cơ mà.

Từ chỗ này đề đến khu nhà của Nguyễn Khê, nếu đi bộ thì cũng phải mất một tiếng.

Chu Trừng cũng không phải kiểu người hay nói chuyện phiếm, cũng may có Nguyễn Khê luôn kiên nhẫn và nhiệt tình với cậu ấy, cả quãng đường đi cũng không nhàm chán lắm. Cô cũng không cảm thấy mệt, dù sao muốn có được cái gì thì cũng phải biết trả giá, bản thân cô và Chu Trừng dẫu là không thân thuộc lắm nhưng điểm sáng trên người cậu ấy thì đủ để cô phải đầu tư tâm trí cho cậu ấy. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

“Nguyễn Khê,” Khi sắp đến khu nhà của cô, chợt thấy Chu Trừng mở miệng: “Thực ra cậu muốn ăn gì uống gì đều có thể nói cho tớ biết.”

Học sinh cấp ba bây giờ có yêu đương thì cũng chẳng có mấy thời gian, đơn giản chính là mang bữa sáng này, tặng đồ uống này, Chu Trừng vẫn rất nhiệt tình với chuyện như thế, một mặt khi thấy Nguyễn Khê ăn sạch uống sạch những món mà mình mang đến cho cô thì vui lắm, một mặt thì cũng muốn để cho những người đang thầm thương trộm nhớ cô biết rằng, quan hệ của hai người họ không phải bình thường.

Nguyễn Khê giật mình, giờ không phải lúc giở bài đã nghiện còn ngại với Chu Trừng.

Trên thực tế, giống như những cặp chíp bông yêu sớm, nếu có thể thẳng thắn, chân thành hơn một chút thì mâu thuẫn sẽ bớt đi rất nhiều, cũng chẳng phải đi đường vòng, chỉ là vào độ tuổi này, đám học sinh vẫn chưa suy nghĩ thông suốt, thích chơi trò đuổi bắt trong tình yêu. Đời trước Nguyễn Khê đã thấy không ít cặp đôi yêu nhau từ thời đi học nhưng chẳng đến được với nhau để cùng khoác bộ áo cưới, trên cơ bản đều là những mâu thuẫn lớn xuất phát từ những xung đột nho nhỏ không được gỡ giải kịp thời.

Cô thành thật xòe ngón tay ra đếm: “Thật ra trừ mấy món chiên rán dầu mỡ với mấy đồ ngọt ngấy quá thì tớ đều ăn được hết, tớ không thích uống trà sữa, cũng không thích ăn bánh kem, bữa sáng thì thích cháo gạo kê hoặc là bánh mì ngũ cốc, cơm trưa thích ăn cá với tôm, rồi cả bữa lẩu ban nãy nữa, không giấu gì cậu, khéo một năm tớ chẳng ăn được lấy một bữa.”

Chẳng chờ Chu Trừng phản ứng lại thì Nguyễn Khê đã dừng bước, mãi sau mới phát hiện ra, cậu ấy quay lại nhìn cô.

Hai người đứng cách nhau một khoảng tầm 1m.

Nguyễn Khê nghiêng đầu cười, bảo nhỏ: “Cơ mà, cậu thích ăn lẩu thì tớ có thể thường xuyên đi với cậu, nhưng phải gọi lẩu uyên ương, tớ ăn lẩu thường, cậu ăn lẩu cay.”

Chu Trừng thấy lòng mình căng tràn, không nói quá thì cảm giác như cả cõi lòng được lấp đầy bởi những lời này của cô, cậu ấy nhếch môi cười, gật đầu cái rụp: “Ừ.”

Dù sao cũng chưa thi đại học, hai người không thể quá trắng trợn đi ra đi vào trong khu nhà, Nguyễn Khê chỉ để Chu Trừng đưa đến cổng. Cũng may Chu Trừng cũng hiểu cho suy nghĩ của cô, tính tình hai người đều rụt rè, tuy rằng trên cơ bản là đã tâm ý tỏ tường nhưng Chu Trừng cũng không có gan, thậm chí cũng không có ý cầm lấy tay cô, chứ đừng nói gì đến ôm ấp với hôn hít.

Cô vui vẻ chuẩn bị về nhà, nào biết còn chưa lên đến tầng 4 thì đã thấy Giang Dịch Hàn.

Anh nhìn cô một cái, ánh mắt kia cứ dị dị: “Về rồi đấy à.”

Nguyễn Khê đang vui vẻ, chẳng để ý cái điệu mặt nặng mày nhẹ này của anh: “Ừ.”

Giang Dịch Hàn nghĩ đến cái cậu học sinh kia, nhìn cặp sách của cô phồng phồng thì chẳng cần phải nghĩ cũng biết cô giấu hộp hoa hồng trong đó rồi.

Nhìn cặp sách của cô, tự nhiên anh nhớ đến lời cô từng nói “Ngoài bạn trai ra, không ai được xách ba lô cho tớ được”, vẻ mặt lại càng thêm phức tạp, có thể nói là xuất sắc ngoạn mục.

Giang Dịch Hàn không nhìn cô nữa, lướt qua cô đi thẳng xuống lầu, không nói năng thêm câu gì.

Thực ra anh cũng muốn vạch trần cô, muốn chất vấn, nhưng anh biết một khi mở lời thì trông anh sẽ rất khó coi, chưa nói chuyện Nguyễn Khê sẽ châm chọc anh thì chính anh cũng tự xem thường bản thân mình.

Dù sao anh không có lập trường hay tư cách gì để hỏi chuyện cô, huống chi thái độ ghen tuông thế này chính anh cũng không muốn có người thứ hai hay biết, khó coi quá.

Nguyễn Khê thấy anh phản ứng như thế thì còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chẳng lẽ là vì cô không thả bồ câu cho anh nên anh giận à, cũng hợp lý, cô nghĩ ngơi, gọi với Giang Dịch Hàn đang đi xuống tầng: “Hôm nay ngại quá, lần sau mời cậu ăn cơm nhé, quán thì cho cậu tùy chọn luôn được không?”

Lời này nói ra là rất chu toàn rồi, cô cũng định trao đổi đồng giá, dù sao chuyện này cũng là do cô đuối lý.

Giang Dịch Hàn xuống tầng một rồi mà vẫn có thể nghe được tiếng Nguyễn Khê, anh khum tay làm loa để bên miệng: “Không ăn, đói chết cũng không thèm!”

Nguyễn Khê: “… Cậu hâm à!”

Về đến nhà, cô vào phòng ngủ trước, đặt hộp hoa vĩnh cửu kia vào trong ngăn kéo.

Giang Dịch Hàn thì đang làm gì, hôm nay anh hút thuốc hơi dữ, chẳng mấy chốc đã hút hết bèn đi xuống quầy bán tạp hóa dưới tầng mua thuốc, lúc ngậm thuốc là đi về thì có người nhỏ giọng gọi anh lại: “Này!”

Anh quay đầu nhìn, là cô cháu gái của nhà ở tầng năm kia.

Giang Dịch Hàn chẳng có hứng thú gì với cô ta, lười chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái, ngoảnh mặt tiếp tục đi về phía trước.

Quan Tĩnh sốt ruột xốc quai cặp, vội chạy lên, bảo với Giang Dịch Hàn rằng: “Tớ có chuyện phải nói với cậu.”

Giang Dịch Hàn hút được nửa điếu thuốc rồi vứt đi, bấy giờ thấy bên cạnh có người bèn dụi tắt tàn thuốc nhưng không hề có ý định nói năng gì với cô ta.

“Mới rồi tớ thấy Nguyễn Khê đi chung với một thằng con trai.” Quan Tĩnh cố lấy dũng khí, trong mắt rặt là sự ghen ghét rất rõ ràng: “Nó suốt ngày như vậy, lúc nào cũng qua lại với bọn con trai, cậu không biết đâu, hồi trước còn có người thấy nó vào quán tạp hóa mua bao cao su. Giang Dịch Hàn, cậu đừng để bị nó lừa, nó giả tạo giỏi lắm, cậu nhìn đi, hôm nay nó đi chơi với tên con trai khác, cậu không tin thì có thể nhìn di động của tớ, tớ có ảnh chụp.”

Giang Dịch Hàn nghe mà bật cười. Anh không nhịn được, sau lại cố mà nhịn cười: “Ha, cô ngu khiếp.”

Quan Tĩnh sững cả người, tức muốn hộc máu nhưng rồi lại chột dạ bảo: “Cậu không tin thì thôi, nó còn chẳng phải là xử nữ.”

Giang Dịch Hàn dừng bước, thu vẻ cười cợt lại, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng.

Quan Tĩnh bị ép cho giật lùi về sau một bước.

Thực ra cô ta cũng không biết vì sao lại muốn nói mấy chuyện này cho Giang Dịch Hàn, có thể là lời anh nói vào tối hôm mất điện làm cô ta lo lắng bồn chồn suốt cả ngày, cô ta nghĩ, chắc là Giang Dịch Hàn không biết mấy chuyện đó, chẳng qua chỉ cãi nhau qua lại với bà của cô ta thế thôi.

Vừa nãy thấy Giang Dịch Hàn thì tự dưng nóng đầu, cô ta bèn chạy lên nói mấy câu vớ vẩn như thế.

Ngay từ đầu cô ta cũng đâu có ghét bỏ gì Nguyễn Khê, ngược lại còn thích cô ra trò, chỉ là bất kể hàng xóm hay là người nhà của cô ta, kể cả là bà nội suốt này ăn nói đặt điều thì cũng sẽ ở nhà nói với cô ta rằng, sao lại không được bằng Nguyễn Khê vậy, rõ ràng trước đây còn cùng học chung một lớp cơ mà; tất cả những chuyện này đều khiến cô ta phải chịu áp lực nặng nề, vì sao cô ta phải đi so sánh với người khác làm gì, song càng về lâu về dài, đến chính cô ta cũng không nhịn được mà tự so bì với Nguyễn Khê.

So sánh hoàn cảnh gia đình, mặt mũi, thành tích.

Ngoài hoàn cảnh gia đình ra thì dường như cô ta chẳng được ưu thế ở bất cứ phương diện nào khác, hiện giờ tối nào cô ta cũng phải mở cửa sổ ra dòm xuống xem, nếu đèn tầng dưới tắt thì cô ta mới dám đi nghỉ ngơi. Rõ ràng là cũng chẳng thích học hành gì, nhưng cứ phải cố gắng không ngừng, chỉ mong có ngày nào đó có thể dùng thành tích để vả mặt Nguyễn Khê cho thỏa.

Quan Tĩnh rất ghét bản thân mình như thế này, nhưng cô ta không nhịn được.

Cô ta thực sự hy vọng được tốt nghiệp càng nhanh càng tốt, đến lúc đó cô ta sẽ đi học đại học ở nơi khác, sẽ chẳng bao giờ phải nghe những điều khó nghe kia nữa!

Cảm giác phải sống dưới cái bóng của người khác… Thật sự là khó chịu quá đỗi.

“Tôi thấy cô còn mặt dày hơn cả bà nội cô đấy.” Giang Dịch Hàn nghịch bật lửa, lúc bật lúc tắt, khuôn mặt anh cũng tranh tối tranh sáng: “Bà nội cô là mồm thối, còn loại người như cô là thối nát từ trong tim rồi.”

Mặt Quan Tĩnh thoắt cái trắng bệch.

Giang Dịch Hàn nhìn lướt qua cô ta: “Cô tránh xa tôi ra một chút, xấu ói.”


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp