Một Ngày Trước Khi Kết Hôn, Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Phần 1
01

Hôm nay là ngày tôi kết hôn.

Đêm hôm trước tôi bị mất ngủ.

Cũng không phải vì hồi hộp hay phấn khích, mà bởi vì tôi phát hiện mình có thể nghe được suy nghĩ của chồng sắp cưới.

【Mặt cô ấy hồng thật, đẹp quá đi.】

Nghe xong mặt tôi càng đỏ hơn.

Trong đầu người này toàn nghĩ cái gì vậy không biết.

“Đi thôi.”

“Chờ… Từ từ, giày, anh còn chưa tìm giày.”

Phó Cảnh Chi nhìn một vòng, dễ dàng tìm thấy đôi giày cưới được giấu dưới gầm giường, sau đó nắm lấy chân tôi rồi xỏ giày vào.

【Chân cô ấy nhỏ quá, vừa mềm vừa thoải mái, thích ghê. 】

Tôi xấu hổ cố rút chân lại, anh lại không cho tôi động đậy.

“Giờ chúng ta đi được chưa?”

“Được…. Được rồi.”

Phó Cảnh Chi bế tôi lên.

【Cuối cùng cũng cưới được cô gái mình yêu rồi, đêm nay nhất định mình sẽ cho cô ấy một đêm tân hôn hạnh phúc nhất. 】

Tôi khó tin nhìn lên.

Không phải anh… Không thích tôi sao?

02

Tôi và Phó Cảnh Chi là liên hôn thương mại.

Anh không yêu tôi, ngay từ đầu tôi đã biết chuyện đó.

Anh có một ánh trăng sáng đã ra nước ngoài.

Nhưng hôm nay nghe được suy nghĩ của anh lại khiến tôi nghi ngờ.

“Nghĩ gì thế?”

Phó Cảnh Chi thay ly rượu trong tay tôi bằng nước trái cây: “Đừng uống nhiều quá.”

【 Đêm tân hôn uống say không tốt. 】

Tôi chỉ cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy: “Phó Cảnh Chi! Sao anh có thể… Sao có thể…”

Sao có thể nghĩ những thứ đó trong đầu.

“Làm sao vậy?”

Tôi cũng đâu thể nói mình nghe thấy suy nghĩ của anh.

“Thôi, không có gì.”

Kết thúc tiệc cưới đã là đêm khuya.

Tôi đỡ Phó Cảnh Chi đã say mèm trở về phòng tân hôn.

Trên đường đi tôi còn thấy quái lạ, sao lúc này lại không nghe thấy suy nghĩ của anh được nữa vậy.

Phó Cảnh Chi nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, hôn lên trán tôi.

【 Cuối cùng cô ấy cũng thuộc về mình rồi. 】

Tôi hiểu rồi.

Thì ra khả năng đọc suy nghĩ cũng phân biệt cái nào nghe được cái nào không.

03

Tôi ôm chặt lấy chăn cuộn tròn trên sofa.

Cái giường này ai thích thì đi mà nằm.

Còn tôi không dám nằm đâu.

“Đêm tân hôn mà em định để anh giường đơn gối chiếc sao?”

Phó Cảnh Chi dựa vào đầu giường, kéo một góc chăn che đi bộ phận quan trọng.

“Hôm nay em không tiện…”

“Anh nhớ kỳ sinh lý của em rơi vào nửa tháng trước rồi mà nhỉ.”

Phó Cảnh Chi đặt tay lên mép chăn: “Hay em muốn để anh bế em lên đây?”

“Không không không… Không cần!”

Tôi lật đật chạy lên giường, nằm nép vào bên rìa không dám nhúc nhích.

“Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”

Phó Cảnh Chi nhích lại gần, cơ ngực nóng bỏng áp vào lưng tôi.

【 Không nhịn được nữa rồi, muốn hôn cô ấy quá. 】

Anh nghĩ như vậy, và cũng thật sự làm như vậy.

Tôi bị anh hôn đến mức thở không nổi, phải đẩy đẩy bờ vai của anh: “Ưm… Phó Cảnh Chi.”

Phó Cảnh Chi đổi tư thế, để tôi nằm lên người anh: “Đừng sợ, giao cho anh.”

Trước khi ngất đi tôi còn nghe thấy tiếng suy nghĩ cuối cùng: 【 Học khiêu vũ cũng có chỗ tốt, eo đủ mềm. 】

Tôi thút thít như một chú mèo con: “Phó Cảnh Chi anh đúng là đồ đáng ghét!”

04

【Lông mi của cô ấy dài thật, môi thì mềm, da thì trắng, không có chỗ nào là mình không thích. 】

Tôi xua tay, không kiên nhẫn nhíu mày: “Ồn ào quá…”

Người bên cạnh hình như cũng cười, nắm lấy tay tôi nhét lại vào trong chăn.

【 Thừa dịp cô ấy ngủ làm thêm lần nữa, liệu cô ấy có tức giận không nhỉ? 】

Tôi sợ đến mức lập tức mở mắt ra.

Tỉnh rồi.

Không gì có thể khiến tôi tỉnh táo hơn suy nghĩ đó.

“Em dậy rồi à?”

Phó Cảnh Chi chống tay lên đầu, nằm nghiêng nhìn tôi: “Sao không ngủ thêm tí nữa?”

Tôi nắm chặt mép chăn: “Không… Không ngủ được…”

Phó Cảnh Chi cúi xuống, hai tay chống bên hông tôi: “Thời điểm đẹp nhất trong ngày là buổi sáng, không bằng chúng ta…”

“Từ từ! Anh sắp muộn giờ làm rồi đấy!”

Tôi cười gượng hai tiếng: “Thân làm sếp lại càng phải làm gương, không nên đến muộn.”

Phó Cảnh Chi lại chẳng hề quan tâm: “Anh làm sếp, tự thưởng cho bản thân mấy ngày nghỉ tuần trăng mật thì có làm sao?”

Tôi:…

Tự dưng nghe cũng có lý.

Trốn không thoát rồi.


Chương kế tiếp