Một Ngày Trước Khi Kết Hôn, Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Phần 2
05

Đến khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa.

Phó Cảnh Chi đã không còn ở bên cạnh.

Sau khi tôi xoa cái eo đau nhức đi tắm, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì chạy nhanh xuống phòng bếp kiếm đồ ăn.

“Dậy rồi đó à?”

Phó Cảnh Chi đeo tạp dề hoạt hình, đang bưng đồ ăn lên bàn: “Rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào.”

Tôi nhìn một bàn đầy mỹ vị: “Chỗ này… Đều là do anh làm à?”

“Chứ không thì sao?”

Phó Cảnh Chi gắp một miếng thịt kho tàu đút cho tôi: “Nếm thử xem.”

Hương vị… Cũng không tệ lắm?

Tôi ngoan ngoãn rửa tay rồi ngồi vào bàn chờ cơm.

Nhưng Phó Cảnh Chi lại cau mày bước vào phòng, đến khi ra thì trên tay có cầm thêm một thứ.

Anh nắm lấy tay tôi: “Sao em lại tháo sợi dây đỏ này ra? Về sau không được tháo ra nữa.”

Sợi dây màu đỏ này là tôi được anh tặng vào năm cấp 3, hồi đó tôi bệnh nặng đến mức phải nghỉ học. Từ đó đến giờ tôi vẫn luôn đeo nó, chưa từng tháo xuống.

Tôi cười cười, trong lòng có chút mềm mại: “Em biết rồi.”

06

Tôi và Phó Cảnh Chi bắt đầu chuyến đi đến hòn đảo để hưởng tuần trăng mật.

Vì thiếu ngủ trầm trọng nên ngay khi bước lên máy bay tư nhân tôi đã thấy mệt rã rời: “Phó Cảnh Chi, để em ngủ một lát.”

Phó Cảnh Chi nhìn vào mắt tôi.

【 Cô ấy đang quyến rũ mình. 】

Tôi lập tức tỉnh táo, ngồi bên cạnh anh đọc tạp chí: “Không ngủ không ngủ nữa, ngủ nhiều quá không tốt cho sức khỏe…”

Phó Cảnh Chi lặng lẽ ngồi dịch về phía tôi.

【 Cô ấy lại quyến rũ mình. 】

Tôi:…

Trời đất chứng giám, tôi thề mình không làm gì cả.

Tôi bỏ tạp chí xuống, lấy iPad ra xem chương trình giải trí.

Chiếu đến phân đoạn hài hước, tôi không nhịn được cười ra tiếng.

【Cô ấy cười kìa! Chắc chắn cô ấy đang quyến rũ mình! 】

Tôi đóng iPad lại.

Được rồi, tôi bỏ cuộc.

07

Tôi thật sự không chịu được nữa, đầu dần dần gục vào vai Phó Cảnh Chi.

“Dậy nào, lên giường ngủ đi em.”

Ta hừ hừ hai tiếng, không để ý đến anh.

Phó Cảnh Chi hết cách, đành phải ôm tôi lên giường, đắp chăn gọn gàng cho tôi.

【 Không biết ở trên máy bay có cảm giác gì nhỉ? 】

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, hai tay ôm lấy mặt anh véo thật mạnh: “Phó Cảnh Chi, anh không được làm chuyện xấu…”

Phó Cảnh Chi hôn môi tôi: “Anh biết rồi. Ngủ đi, không phá em nữa.”

Tôi hài lòng xoa đầu anh: “Ngoan lắm.”

【Mình cũng đâu phải trẻ con… Nhưng mà cô ấy, ngoan như thỏ con vậy… 】

Tôi không nghe được câu nói tiếp theo.

Phó Cảnh Chi đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Mơ đẹp nhé, thỏ con.”

08

“Phó Cảnh Chi!”

“Sao thế?”

Một tay tôi chống nạnh một tay chỉ vào chiếc vali đang mở: “Anh có thể giải thích vì sao bikini của em lại bị mất được không hả!”

Phó Cảnh Chi vô cảm phun ra ba chữ: “Anh không biết.”

“Không biết?”

Tôi tức đến bật cười: “Người cuối cùng sắp xếp hành lý là anh, kéo khóa lên cũng là anh, giờ anh lại dám nói với em là anh không biết?”

“Xấu.”

“Xấu chỗ nào! Cái đó còn là phiên bản giới hạn đấy!”

【 Hừ, còn lâu anh mới để em mặc cho người khác xem, chỉ mình anh mới được xem thôi. 】

Ngọn lửa trong lòng tôi chợt tắt.

A, ghen tị.

Vậy thì không sao.

Phó Cảnh Chi lấy ra một chiếc váy dài và một áo khoác chống nắng: “Mặc cái này, vừa chống nắng lại vừa đẹp.”

【 Bộ này được đấy, trùm kín mít. Chỉ mình mình mới có thể nhìn có thể sờ có thể… 】

“Được được được, mặc cái này đi.”

Tôi nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ trong đầu anh, chỉ sợ nghe tiếp nữa là đến chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ!

09

Tôi và Phó Cảnh Chi dắt tay nhau bước chậm trên bờ cát.

“Mệt à?”

Phó Cảnh Chi lau mồ hôi cho tôi: “Để anh cõng em.”

“Em không…”

Tôi còn chưa nói xong, Phó Cảnh Chi đã ngồi xổm xuống trước mặt: “Lên đi.”

Tôi nằm trên lưng anh.

Dáng người anh cực chuẩn.

Vai rộng eo thon chân dài.

Tôi bóp những cơ bắp trên tay anh.

Thích thật.

Đây là người đàn ông của tôi.

【 Có vẻ cô ấy rất thích cơ bắp của mình? 】

Tôi ngẩng đầu.

Phó Cảnh Chi chăm chú nhìn về phía trước, không nói gì.

Lại là suy nghĩ của anh.

Bây giờ tôi dường như có thể nghe thấy suy nghĩ của anh nhiều hơn.

【 Phòng tập thể dục cũng không vô dụng lắm. Về sau tốt nhất phải đi bốn lần một tuần mới được. 】

Phó Cảnh Chi nâng chân tôi lên ước lượng.

【 Cô ấy nhẹ quá. 】

Tôi bĩu môi.

Tôi đâu có nhẹ đến vậy.

Rõ ràng trong khoảng thời gian bị anh vỗ béo lên hai cân.

“Phó Cảnh Chi.”

Tôi nhéo tai anh: “Em có nặng hay không?”

Mặt Phó Cảnh Chi tỏ vẻ ghét bỏ: “Em nặng muốn chết.”

【 Nặng mới là lạ. Một bàn tay của anh cũng thể xách em lên. 】

Chậc, đúng là đồ kiêu ngạo.

【 Khi nào cô ấy mới ngừng gọi mình cả họ lẫn tên. 】

Tôi im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “A Cảnh.”

Phó Cảnh Chi dừng chân: “Em gọi anh cái gì cơ?”

“A Cảnh.”

Anh cố gắng kìm nén cho khóe miệng không cong lên, vành tai hơi ửng đỏ: “Em thích gọi như nào thì cứ gọi như thế đi.”

Bên ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, nội tâm lại là một trận sóng to gió lớn.

【 Áu áu áu áu! 】

Tôi xoa lỗ tai.

Shh, lỗ tai suýt chút nữa là điếc luôn rồi.
Chương kế tiếp