Một Ngày Trước Khi Kết Hôn, Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Phần 5
19

Tôi quyết định đến bệnh viện do Liễu Nghi đề cử để phẫu thuật.

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

“Không sao đâu, chắc chắn chúng ta sẽ bình an trở về.”

“Các bác sĩ ở đó giỏi lắm.”

Vừa lên máy bay, Phó Cảnh Chi đã nắm tay tôi nói liên miên không dứt.

Kết quả một bệnh nhân như tôi phải an ủi ngược lại anh: “Không sao đâu, anh đừng lo lắng quá.”

“Anh lo chỗ nào!”

Phó Cảnh Chi như con mèo xù lông: “Hừ, anh không nói cho em nghe nữa.”

Anh che tai tôi lại, khẽ mở miệng như đang nói gì đó.

Rất kỳ lạ, kể từ lúc chúng tôi thú nhận tình cảm với nhau, tôi đã không còn nghe thấy suy nghĩ của anh nữa.

“Anh nói gì đó?”

Tôi giật nhẹ ống tay áo của anh.

“Không nói cho em đâu.”

Phó Cảnh Chi úp mở: “Chờ đến khi nào em phẫu thuật thành công, anh sẽ nói cho em biết.”

Được thôi.

Anh không nói tôi cũng biết.

Chắc cũng chỉ là mấy lời chúc bình an hay gì đó.

Phó Cảnh Chi đặt một phòng bệnh đơn, hơn nữa còn tự mình lo liệu hết việc ăn uống sinh hoạt của tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ bận rộn của anh cũng thấy hơi đau lòng: “Hay là thuê điều dưỡng chăm sóc?”

“Không cần.”

Phó Cảnh Chi lau mồ hôi trên trán: “Chuyện chăm sóc em anh không muốn mượn tay người khác.”

Tôi lấy khăn giấy lau trán cho anh, lại hôn lên mặt anh: “Ông xã vất vả rồi.”

“Gọi thêm lẫn nữa đi.”

“Tưởng bở.”

Anh cũng không giận, chỉ lẽo đẽo đi theo năn nỉ tôi gọi thêm lần nữa.

“Cục cưng, bảo bối, vợ ơi, gọi thêm một lần nữa đi.”

“Không muốn.”

Dù anh có năn nỉ thế nào, tôi cũng nhất quyết không gọi nữa.

Phó Cảnh Chi, chờ đến khi em phẫu thuật an toàn, anh muốn nghe bao nhiêu em cũng gọi cho anh nghe.

Nhưng không được chê em phiền đấy.

20

Nhờ một số quan hệ của Phó Cảnh Chi, chẳng mấy chốc đã đến lịch mổ của chúng tôi.

Đêm trước khi mổ, anh ôm tôi nói rất nhiều, như thể muốn nói hết những lời âu yếm trên đời này cho tôi nghe.

“Em đừng sợ.”

Anh hôn lên đỉnh đầu tôi: “Anh ở bên ngoài chờ em.”

“Em biết.”

Tôi nắm lấy tay anh: “Anh cũng đừng sợ.”

Phó Cảnh Chi vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay tôi: “Nó sẽ thay anh phù hộ em.”

“Anh xin cái này ở chùa nào thế? Để chờ khi nào về em cũng đi xin một cái.”

Phó Cảnh Chi im lặng một lúc, đột nhiên cười: “Chỉ sợ không được.”

Tôi khó hiểu: “Vì sao?”

“Bởi vì sợi dây đỏ này chỉ có duy nhất một cái trên đời.”

Phó Cảnh Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, như rơi vào hồi ức: “Anh đã phải ba quỳ chín lạy, quỳ từng bước một vào Đại Hùng Bảo Điện để xin đấy.”

Tôi sửng sốt.

Sợi dây đỏ này còn có một câu chuyện như vậy sao?

“Năm em bị bệnh, lúc đầu anh chỉ nghĩ chắc là bệnh vặt thôi. Nhưng căn bệnh chẳng những không chuyển biến tốt đẹp mà còn làm cơ thể em ngày càng kiệt quệ.

Anh rất sợ, tất cả chùa miếu lớn bé trong thành phố anh đều đi hết. Cuối cùng anh đến một ngôi chùa thịnh hương khói, quỳ một ngày một đêm trong điện, kết tóc vào sợi dây đỏ để che chở cho em khỏi tai ương. Anh sợ Phật Tổ nói anh không thành tâm, vậy nên còn ăn chay quyên góp tiền tình nguyện cho vùng núi để tỏ lòng thành.”

Phó Cảnh Chi nói đến đây thì khóc không thành tiếng: “Thật may… Thật may… Cuối cùng em cũng khỏe lại…”

Tôi ngồi lên người anh, hôn từng giọt nước mắt rơi trên má anh: “Cảm ơn anh A Cảnh, cảm ơn anh đã vì em mà làm nhiều như vậy.”

“Cho nên hãy đồng ý với anh.”

Phó Cảnh Chi ôm eo tôi: “Lần này cũng phải bình an nhé?”

Tôi trực tiếp lấp kín môi anh lại: “Em sẽ.”

Mơ đẹp nhé Phó Cảnh Chi.

Đêm nay.

Em và anh.

21

Ca phẫu thuật kéo dài hơn sáu tiếng.

Thật may.

Cuối cùng tôi cũng bình an ra ngoài.

Khi tôi vừa ra, chân Phó Cảnh Chi mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, ai đỡ cũng không đứng dậy được.

Anh nắm tay tôi khóc to: “May quá…May quá…”

Tôi cố gắng nhếch khóe miệng: “Phó Cảnh Chi, rốt cuộc anh nói gì trên máy bay vậy?”

“Anh nói ——”

Phó Cảnh Chi hôn lên mu bàn tay tôi: “Cầu cho vợ anh vô bệnh vô tai.”

Thật tốt.

Giờ tôi đúng thật vô bệnh vô tai.

Tôi đan tay mình vào tay anh: “Cảm ơn anh, ông xã.”

Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn trên ngón tay chúng tôi tỏa sáng lấp lánh.

Như đang thắp sáng tình yêu của chúng tôi.

【Anh yêu em. 】

Tôi nghe thấy Phó Cảnh Chi.

Trái tim của anh.

Tôi nói.

【Em cũng yêu anh. 】

【 Ngoại truyện: Bản kiểm điểm 】

Tôi, Phó Cảnh Chi, vào ngày 10 tháng 10 năm 2022 đã đến trường mẫu giáo để đón con trai Phó Mộ Lăng. Vì quá vội vàng nên không chú ý thằng bé chưa lên xe, dẫn tới bạn nhỏ Phó phải đứng đợi ngoài nhà trẻ ba tiếng trong giá lạnh. Tôi đã nhận ra sai lầm của mình, rút kinh nghiệm xương máu, tự kiểm điểm bản thân và hứa sẽ không tái phạm nữa. Tôi hy vọng rằng lãnh đạo, cũng là người vợ xinh đẹp, hào phóng, đáng yêu và tốt bụng của tôi, cô Thẩm Lăng có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp những lỗi lầm mà bản thân gây ra. Vậy nên vợ à, có thể cho anh vào phòng ngủ được không? Bên ngoài lạnh lắm.

(HOÀN)