Một Ngày Trước Khi Kết Hôn, Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Phần 4
16

Tôi và Phó Cảnh Chi mời Liễu Nghi đến nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất trong thành phố.

“Mời cô ấy ăn cái này không tốt cho lắm?”

Giám đốc mời cơm không phải đều đặt ở khách sạn 5 sao à?

Phó Cảnh Chi khoác áo khoác cho tôi: “Không sao, cậu ấy thích ăn cái này. Ban đêm lạnh lắm, em mặc nhiều chút.”

【 Có cái gì không tốt, ăn lẩu ngon mà. 】

【Cũng không thể nói là do mình muốn đi ăn lẩu được. 】

Tôi không thể nhịn được cười.

“Em cười gì thế?”

“Chỉ là thấy anh rất đáng yêu.”

Phó Cảnh Chi lập tức đỏ bừng mặt: “Đi mau đi mau, bị muộn rồi.”

Có đôi khi tôi thực sự tự hỏi liệu Liễu Nghi có thật là ánh trăng sáng của Phó Cảnh Chi hay không, hay hai người họ có thật sự từng yêu nhau hay không?

Ví dụ như hiện tại, hai người ngoại trừ lúc chào hỏi ra thì không nói thêm câu gì với nhau nữa.

Ngược lại, Liễu Nghi chỉ toàn tám chuyện với tôi.

“Uống nước cho nhuận họng.”

Phó Cảnh Chi đưa cho tôi một ly nước ô mai.

【Phiền muốn chết, cậu không có vợ hay sao? Mắc mớ gì cứ phải nói chuyện với vợ tôi làm gì? 】

Tôi nhìn anh ấy thêm hai lần.

Phó Cảnh Chi dùng đôi đũa chung bỏ nguyên liệu lẩu xuống.

【 Cái này vợ thích ăn, về với bát vợ. 】

【Cái này mình thích ăn, về với bát mình. 】

【 Cái này vợ vừa không thích vừa khó ăn, cho cậu ta vậy. 】

Liễu Nghi hỏi tôi: “Cô quyết định chưa?”

“Vâng, quyết định rồi.”

Tôi gật đầu: “Tôi sẽ đi chữa trị, cảm ơn cô.”

“Như vậy là tốt rồi.”

Liễu Nghi cười, như thể nhớ lại chuyện cũ nào đó: “Cô không biết cậu ta thích cô đến mức nào đâu. Hồi đi học ấy…”

“Khụ khụ.”

Phó Cảnh Chi ho khan hai tiếng, gắp một ít thức ăn vào bát tôi: “Đừng nói nữa, ăn nhiều vào.”

【 Nguy hiểm thật, bí mật của mình suýt chút nữa bị cậu ta tiết lộ hết rồi. 】

【Chuyện yêu cô ấy phải để mình tự nói mới được. 】

Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt của anh.

Đôi mắt anh tràn ngập hình bóng của tôi.

Tôi nghe thấy thanh âm trong trái tim anh: 【Anh yêu em. 】

17

Tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc với Phó Cảnh Chi.

Tôi cảm thấy có vẻ giữa chúng tôi có một sự hiểu lầm nào đó.

“A Cảnh.”

Tôi ngồi đối mặt với anh: “Em muốn hỏi anh một vấn đề.”

“Nói.”

Phó Cảnh Chi rất bình tĩnh nói ra một chữ.

【 Sao tự dưng cô ấy nghiêm túc vậy? Hồi hộp quá. 】

【Tóc mình không bị rối chứ? Trông mặt mình liệu có dữ tợn quá không? Hồi hộp gần chết. 】

Không chỉ anh mà tôi cũng hồi hộp theo: “Anh có thích… Liễu Nghi không?”

Anh im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Hả?”

Anh đứng lên, cáu kỉnh đi lại trước mặt tôi.

【 Mẹ kiếp! Ai dám tung tin đồn thất thiệt về lão tử vậy! 】

“Hồi cấp ba, bọn họ đều nói…”

Tôi túm áo: “Đều nói anh và Liễu Nghi là một đôi.”

【Thôi được rồi, ngả bài đi. Không ngả bài thì đến vợ cũng chẳng còn mất. 】

“Anh không hề.”

Anh nghĩ như nào nói như thế: “Anh và Liễu Nghi chỉ là bạn bè. Anh hay đi cùng cô ấy là bởi vì… Là bởi vì…”

Anh ngại ngùng sờ gáy, quan sát nét mặt tôi: “Em.”

Tôi chỉ chỉ chính mình: “Em á?”

“Cô ấy xuất thân từ gia đình có truyền thống học y, bố mẹ cô ấy đều rất giỏi y thuật, nên anh muốn nhờ họ giúp đỡ xem liệu có cách nào trị khỏi bệnh cho em được không.”

“Vậy chẳng phải hai người hẹn cùng vào một trường đại học sao?”

“Sao có thể! Rốt cuộc là ai tung tin vậy!”

Phó Cảnh Chi nóng nảy: “Khoa y của trường đại học đó rất nổi tiếng, thế nên anh mới thi vào, còn Liễu Nghi là vì kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng sau đó anh đã chuyển khoa, từ đó bọn anh không còn liên lạc nữa.”

Thì ra mọi chuyện là như vậy.

“Vậy sao anh lại chuyển khoa?”

Nhắc tới cái này, vẻ mặt Phó Cảnh Chi trở nên ai oán: “Vẫn là bởi vì em.”

Tôi chớp chớp mắt.

Sao lại vì tôi nữa?

Phó Cảnh Chi đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Hôm em xuất viện, anh định là sẽ tỏ tình với em. Anh hỏi em thích kiểu người như thế nào.”

Hình như tôi khá có ấn tượng về ngày đó.

Bởi vì hôm đó Phó Cảnh Chi ăn mặc cực kỳ trang trọng, trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng.

Lúc ấy tôi trả lời anh thế nào nhỉ?

À, nhớ ra rồi.

Vì tin lời đồn mà tôi đã nghĩ họ thực sự ở bên nhau, vì vậy mới cố tình nói kiểu người trái ngược hoàn toàn với anh.

“Lạnh lùng, nghiêm túc, là kiểu bá đạo tổng tài ấy.”

Tôi nhớ rõ hôm đó Phó Cảnh Chi im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nói: “Anh biết rồi.”

18

Mọi chuyện đã sáng tỏ.

Thì ra là hai kẻ ngốc kiêu ngạo yêu thầm nhau, ai cũng không dám mở miệng trước.

Tôi che miệng cười trộm, bả vai hơi run rẩy.

“Em còn cười!”

Phó Cảnh Chi trực tiếp nhào tới: “Em không biết anh giả vờ vất vả tới nhường nào đâu!”

Cũng đúng.

Từ một anh chàng ngốc nghếch, ấm áp như ánh mặt trời phải giả dạng thành tổng tài lạnh lùng nghiêm túc đúng là làm khó cho anh.

“Này, anh đã moi cả gốc gác ra cho em xem rồi đấy.”

Phó Cảnh Chi tựa vào vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi: “Vậy còn em? Rốt cuộc người em thích là ai?”

Tôi ôm mặt anh: “Dĩ nhiên là anh rồi.”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, tôi càng cảm thấy đáng yêu: “Từ đầu tới cuối đều là anh. Lúc ấy em tưởng anh và Liễu Nghi ở bên nhau nên mới nói vậy.”

Trên mặt Phó Cảnh Chi hiện lên một tia ửng hồng: “Em không lừa anh chứ?”

“Em lừa anh thì được cái gì?”

Tôi chợt cảm thấy bùi ngùi: “Nếu lúc ấy một trong hai chúng ta chịu tỏ tình trước thì tốt rồi.”

“Em còn nói. Miệng em kín như hũ nút ấy, có nói được gì đâu.”

“Vậy còn anh? Cái đồ kiêu ngạo.”

Phó Cảnh Chi không nói gì, chỉ nắm lấy tay tôi, đan chặt ngón tay vào nhau.

“Giá như chúng ta ở bên nhau sớm hơn thì tốt rồi.”

Tôi thở dài.

“Tuy chúng ta không ở bên nhau.”

Phó Cảnh Chi hôn lên má tôi: “Nhưng chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”

Tôi cười.

Quả đúng là như vậy.

Chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau.

Mặc dù không phải với thân phận người yêu.
Chương kế tiếp