Một Sợi Tóc Đen, Một Sợi Hồn

Chương 2: Vị trí phò mã vĩnh viễn không ngồi được

Hắn rất tự tin.

Thế nhưng, hắn cũng chẳng nói sai.

Vị trưởng công chúa tính tình kiêu căng ương ngạnh kia đúng là không quên được hắn.

Cũng đúng thôi, hắn phong tình như vậy, ai có thể dễ dàng quên được chứ.

Ngày thứ mười sau khi hắn bị đày vào lãnh cung, công chúa tới.

Đêm đó.

Ta đang ở trong lòng hắn, ngửa đầu, yên lặng chịu đựng thì cửa lãnh cung bị người người ta phá từ bên ngoài.

Là người hắn luôn tâm niệm - trưởng công chúa, nhấc váy bước vào lãnh cung hoang vu lạnh lẽo.

"Dạ Bạch!"

Giọng công chúa trong trẻo, gọi tên hắn.

Dạ Bạch không nói gì, nắm cằm ta, chủ động hôn sâu hơn. Ta không thở được. Đang muốn đẩy hắn ra thì Dạ Bạch lại chủ động đẩy ta ra trước.

Hắn sửa sang lại quần áo, chống tay, nhìn về phía cửa. Chỉ vài giây sau, cửa phòng bị người ta đá văng.
Trưởng công chúa An Bình vừa chạy đến vừa hỏi: "Dạ Bạch, ngươi biết sai chưa?"

Nàng ta đi tới gần, không nhìn ta lấy một cái, chỉ chăm chú vào bộ ngực hơi lộ ra của Dạ Bạch.

À đúng rồi.

Nàng ta không thể nhìn thấy ta.

Dạ Bạch rũ mắt, nhẹ giọng cười, "Dạ Bạch biết sai rồi."

Hắn cười khẽ phục tùng, trên mặt tỏ vẻ ôn hòa. Quả nhiên, trưởng công chúa rất hài lòng với thái độ của hắn, trong chốc lát đã vui vẻ, ngữ khí cũng mềm mại hơn.

"Biết sai là tốt rồi. Ngươi cùng bổn cung trở về, chỉ cần không động tới Trần Huyền, bổn cung nhất định cho ngươi trở thành người đứng nhất phủ công chúa."

Dạ Bạch cười không thành tiếng.

Vị trí cao nhất phủ công chúa, cũng cũng chỉ là nam sủng được công chúa yêu thích nhất mà thôi.

Vị trí Phò mã hắn vĩnh viễn không thể ngồi được.
Một lúc lâu sau, trong bóng tối, hắn mở lời, "Thần ở trong lãnh cung này cũng không tệ."

Tôi nghĩ rằng đó là một cái bẫy, nhưng khi hắn giơ cánh tay lên ôm ta vào trong ngực trước mặt mọi người nói cực kỳ trắng trợn.

"Thần đã có người trong lòng rồi. Nàng ấy tuy không phải người trần, nhưng đêm nào cũng cùng thần vui vẻ, tâm linh tương thông.

----

Đêm đó, trưởng công chúa nổi giận đùng đùng, phẩy tay áo bỏ đi. Nàng ta mắng hắn bị bệnh, lấy ma quỷ không nhìn thấy lừa nàng ta.

Dạ Bạch cũng không giải thích. Hắn ôm ta vào lòng, cúi người cẩn thận quay đi.

Trưởng công chúa mặc dù không nhìn thấy ta, nhưng cũng cảm thấy có gì không đúng.

Nàng ta bỏ đi trong sự tức giận, kinh ngạc và sợ hãi.

Ta thì vùi mình trong lòng Dạ Bạch, không phản kháng từ đầu đến cuối. Bởi vì ta bỗng nhiên nhớ ra, ta lưu luyến ở nơi này mãi không chịu siêu thoát là có nguyên nhân.
Công chúa An Bình

Tám năm trước, chính nàng ta đã gϊếŧ ta.

Thời gian tám năm quá dài, ta đã không nhớ rõ rốt cục vì sao nàng ta muốn giêt ta.

Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, ta vẫn nhớ tới lúc ta bị gϊếŧ.

Lãnh cung hoang vu, bóng đêm thê lương.

Nàng ta sai người trói ta lại, dùng dao cắt rách da thịt của ta từng chút một, máu tươi lênh láng đầy sân.

Miệng bị một đống giẻ rách nhét lại, ta không kêu được, chân thì bị trói, không thể giãy dụa.

Ta đếm.

Ta nhớ ta bị rạch tổng cộng một trăm ba mươi hai đao trên người.

Rạch như vậy không chết ngay. Máu tươi uốn lượn chảy xuôi trên mặt đất, sau cùng thấm vào trong bùn đất, chỉ để lại một mảng đỏ sẫm.

Ký ức tàn nhẫn quá mức. Ta rúc vào lòng Dạ Bạch, thân thể run rẩy dữ dội. Có chút sợ hãi cũng có chút oán hận. Dạ Bạch nhẹ nhàng ôm lấy ta, tuy ta là hồn ma, nhưng khi hắn nhẹ nhàng vuốt ve ta vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn.

Hắn cúi người, hôn lên mắt ta, dần tìm xuống, nụ hôn không nóng bỏng mạnh mẽ như trước mà nhẹ nhàng vuốt ve.

"Khương Trì."

Hắn nhẹ giọng gọi tên ta, hơi thở quấn quýt bên tai, dừng ở trong lòng, lặng lẽ nở ra một đóa hoa màu sắc nhạt nhẽo.

Đêm đó, hắn nói, hắn sẽ bảo vệ ta. Không để ta khổ, cho ta một nơi nương tựa, không để ta làm cô hồn một mình phiêu đãng ở lãnh cung thê lương này nữa.

Nhưng mà.

Ngày hôm sau, trưởng công chúa sai người đón hắn về phủ công chúa. Hắn đã bỏ ta lại và quay về đó.

Dạ Bạch đi rồi, ta lại cô đơn một mình, bị giữ lại ở lãnh cung.

Ta lắc lư lắc lư, không sợ mặt trời, cứ lắc lắc đi đến điện Kim Loan.

Lạ thật.

Theo lý thuyết, trong hoàng cung này mỗi ngày đều có người chết, đáng lẽ khắp nơi đều có oan hồn mới đúng chứ, nhưng ta lắc lư nửa ngày cũng có một mình ta là hồn ma.

Ta xuyên qua tường chui vào điện Kim Loan. Ta chỉ muốn nhìn xem, nam tử được gọi là Cửu Ngũ Chi Tôn này có hình dáng như thế nào.

Thế nhưng, khi nhìn thấy được người đó, ta lại ngây ngẩn cả người.

Hắn...

Chương kế tiếp