Một Sợi Tóc Đen, Một Sợi Hồn

Chương 3: Khuôn mặt cực kỳ giống Bạch Dạ

Hoàng thượng...có khuôn mặt cực kỳ giống Dạ Bạch.

Ta phát hiện có lẽ ký ức của ta đang dần dần quay lại.

Ta ngồi trên ghế dài của Hoàng đế nhìn hắn một lúc lâu, dần dần nhớ ra nột số chuyện.

Ví dụ như.

Vị không còn trẻ tuổi này đã xé nát trang phục cung nữ trên người ta trong men say ở sau ngự hoa viên.

Trong lúc bối rối giãy dụa, ta đã phạm phải hai đại kỵ.

Một là tát hắn, hai là gọi thẳng tên hắn:

"Trần Huyền."

Là đệ đệ không có quan hệ huyết thống với trưởng công chúa Trần An Bình, thiên tử Trần Huyền.

Trưởng công chúa là con gái nuôi của Thái thượng hoàng, thuở nhỏ được phong làm trưởng công chúa, tuy không phải con ruột của Thái thượng hoàng, nhưng cũng nhận được yêu chiều như con đẻ.

Ta lại nhớ ra, sau đêm đó, Hoàng thượng đã nói hậu cung vĩnh viễn vô chủ, bỗng nhiên muốn lập ta làm hậu.
Trong khoảng thời gian ta ngồi trên giường thẫn thờ, Trần Huyền đã uống say.

Thiên tử đăng cơ thời niên thiếu, bây giờ cũng không còn trẻ nữa. Hắn nắm chặt ly rượu, lảo đảo đi tới. Nén chén bạch ngọc xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Hắn nằm ngửa trên giường bên cạnh ta, không báo trước mà gọi tên ta một tiếng:

"Khương Trì."

Ta ngẩn ra.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy đôi mắt Trần Huyền đỏ lên, hai tay chậm rãi nâng lên không trung, khẽ chạm, nhưng lại chạm vào khoảng không. Hắn lặng lẽ nhìn phía giường.

Hai tay nâng lên, cổ tay áo trượt xuống phía dưới khuỷu tay, lộ ra cánh tay chằng chịt những vết sẹo được che đậy bấy lâu. Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy tim ta lại rơi một nhịp.

Hắn với Dạ Bạch, thật sự rất giống nhau.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng phức tạp. Lúc còn sống, người đàn ông này thô bạo xâm chiếm ta, còn gián tiếp hại chết ta, nhưng... bây giờ đứng ở trước mặt hắn, ta lại không thấy hận.
Là bởi vì khuôn mặt hắn và khuôn mặt Dạ Bạch có vài phần giống nhau sao?

Ta không biết.

Đêm hôm đó, ta ngửi mùi rượu, hình như có chút say, cứ như vậy ở điện Kim Loan một đêm.

Ta cũng đang hết sức cố gắng nhịn không đi tìm Dạ Bạch. Ta lo nhìn thấy hắn lúc hắn ở trên giường công chúa.

Ngày hôm sau.

Trần Huyền tỉnh rất sớm, hắn ngồi ở bên giường, ngón tay thon dài dùng sức day trán, giống như đang nhớ lại tối hôm qua sau khi uống say đã làm gì.

Ta nhìn hắn một cái, chuẩn bị lắc lư đi nơi khác.

Bất ngờ.

Ngoài điện có thái giám thông báo, Thục phi nương nương mà Trần Huyền sủng ái nhất đã tới.

Vù tò mò nên ta đứng lại nhìn.

Danh hiệu Thục phi, nhưng khuôn mặt kiêu căng minh diễm. Chỉ là, đôi mắt mượt mà trong suốt kia cực kỳ giống người nào đó trong trí nhớ của ta.

Thục phi mặc một bộ cung trang màu đỏ, bưng chút bánh ngọt đi vào, nói là tự tay làm.
Thế nhưng, vào cung không lâu, Thục phi được sủng ái nhất hôm nay lại chọc cho Trần Huyền giận dữ.

Hắn đập cái khay đựng bánh ngọt, đá cho nàng ấy một cước văng ra, đáy mắt đỏ tươi.

"Ai cho ngươi mặc màu đỏ?"

Thục phi quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy không ngừng, nói không nên lời.

Trần Huyền nổi giận, sai người lôi Thục phi xuống, ban thưởng một chén rượu.

Rượu tất nhiên là rượu độc.

Chỉ vì sủng phi mặc y phục màu đỏ, hắn đã gϊếŧ nàng ấy. Mà ta bây giờ cũng mới biết, Hoàng Thượng Trần Huyền ghét nhất màu đỏ, trong cung không cho phép xuất hiện một chút màu đỏ nào.

Nhưng mà......

Ngày đó nam tử tuyệt mỹ ở Lãnh Cung, rõ ràng là mặc y phục đỏ, phong hoa tuyệt đại.

-------

Chương kế tiếp