Mùa Hạ Ấm Áp

Chương 1: Báo cảnh sát

Mười rưỡi đêm, đen treo trong phòng hòa giải của cục cảnh sát bị gió lạnh thổi vào từ khe cửa sổ, đung đưa qua lại.

“Các cậu cũng thật có tiền đồ, chút chuyện nhỏ này làm từ tám giờ đến tận bây giờ.”

“Đôi tình nhân nhỏ đã hòa giải rồi, cũng đã răn dạy, nhưng hiện tại người báo cảnh sát không chịu bỏ qua!”

“Ngang như vậy?”

Bước chân gấp gáp, cửa bị đẩy ra, Đan Mẫn theo bản năng nhìn qua, tiến vào là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng, lông mày rậm mắt to, theo đánh giá khách quan, vẻ ngoài quả không tồi.

Ánh mắt chạm nhau, lông mày của Tạ Tri Chính nhướng lên, có chút ngoài ý muốn.

Nghe đám người Thiệu Bác nói, người báo cảnh sát rất khó đối phó, là phụ nữ, anh còn tưởng là một bà thím mồm mép chua ngoa, chưa từng nghĩ lại là một cô nương diện mạo xinh đẹp.

Tiểu cô nương mặt mày tú lệ, làn da trắng nõn, lấp lánh ánh sáng, nhìn vào là một người văn nhã.

Thấy cô đang nhìn mình, trái tim anh không khỏi run lên, "Quen biết?"

Đan Mẫn lạnh nhạt quay mặt đi.

Lý Kiệt đưa biên bản cho Tạ Tri Chính xem, "Anh Chính, đây là biên bản, cả hai người đều kí rồi, cô gái này.... Cô giáo Đan không muốn kí."

Thiệu Bác ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tôi thấy cô ấy giống như luật sư hơn, cái miệng nhỏ nhắn bô bô ba ba, lợi hại thật sự!"

Đan Mẫn, hai mươi bảy tuổi, nghề nghiệp: giáo viên hóa học ở Tam Trung.

Tạ Tri Chính mắt to nhanh chóng quét qua một lần, lúc lại nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh, đôi mắt trong suốt, đặc biệt bình tĩnh.

Ngồi ở phía đối diện là một đôi tình nhân nhỏ, người nam tên Trương Vân Lỗi, mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi sục sôi nhất, còn đang tranh cãi, "Tôi cãi nhau với bạn gái, cô xen vào cái mọe gì chứ, hại tôi thả mất bồ câu của ông chủ, nếu ông chủ đuổi việc tôi, tổn thất này cô phải bồi thường cho tôi!"

Thiệu Bác quát lớn: "Cậu mà đang cãi nhau à? Cãi nhau động tay cái gì? Cầm cái gậy to như vậy đuổi đánh người, còn đánh cô giáo Đan, người ta không thể báo cảnh sát à? Nói tiếng đàn ông, nhanh chóng xin lỗi, đánh người, cậu còn có lý chắc!"

"Tôi và bạn gái vẫn luôn như vậy! Chúng tôi đã hòa giải rồi, là cô nhiều chuyện, lại nói, bạn gái tôi đã xin lỗi cô rồi! Làm đến như vậy rồi vẫn không tha cho người khác, đố kỵ tôi có bạn gái, không muốn hòa giải à!"

Trong miệng của cậu không ngừng lảm nhảm mấy câu không sạch sẽ, bị Thiệu Bác quát lớn mới ngậm miệng.

Thành phố nhỏ giàu lòng nhân ái, đặc biệt là đối với trẻ vị thành niên, chú ý đến giáo dục là chính. Chuyện như vậy nhiều nhất là xử phạt hành chính trị an của đương sự, nhưng hiện tại đương sự đã hòa giải, thường là khiển trách vài câu thì thôi.

Thiệu Bác nói: " Tôi nói đến khô cả miệng, thằng nhóc này không chịu xin lỗi, cô giáo Đan lại không muốn, cho nên kéo dài đến tận bây giờ...."

Giằng co hơn nửa phút, cô gái nhỏ giọng nói với Đan Mẫn, "Tôi thật sự đã tha thứ cho anh ấy rồi, nếu không, tôi lại xin lỗi cô một lần nữa...."

Đan Mẫn lạnh lùng liếc nhìn cô.

Cô có thể cảm nhận được chỗ bị đánh trên trán đã sưng lên, không tin mấy gậy đó đánh trên người cô gái sẽ không đau.

Cô gái sợ hãi co rúm vào trong lòng bạn trai, hai người một người muốn đánh một người muốn chịu đựng, giờ phút này chính cùng chung một mối thù, mà kẻ ác hiện tại là Đan Mẫn.

"Cô cậu thích hòa giải thì hòa giải, là tự do của hai người, không cần nói với tôi."

"Nhưng, hành động xin lỗi còn có thể đổi người, còn có thể thay thế à? Tôi không chấp nhận! Cục cảnh sát là nơi giảng dạy pháp luật, lẽ nào hai người hòa giải xong thì liền xong chuyện, có tội thành không có tội? Vị cảnh sát này, Thiệu cảnh sát và Lý cảnh sát đã bận rộn suốt hai tiếng rồi, nếu không anh tới nhanh chóng giải quyết?"

Cô nói chuyện không nhanh không chậm, không có cảm xúc dao động gì, nhưng đích thực là đang tạo áp lực.

Tất nhiên, cũng có ý chế giễu họ giải quyết công việc kém hiệu quả.

Cô nói câu nào cũng đều có lý, đầu óc minh mẫn như vậy không đi làm thẩm phán cũng thật đáng tiếc.

Thiệu Bác nhìn về phía Tạ Tri Chính, xem đi, người có văn hóa đúng là rất khó đối phó.

Tạ Tri Chính hạ cằm, đem biên bản trên tay đập mạnh xuống bàn, học Đan Mẫn ngồi dựa vào lưng ghế.

Nếu lời hay đã nói hết, mềm quá không được, thì phải chọn cứng.

Anh nhìn trông có vẻ lười nhác, bẻ bẻ khớp ngón tay, khớp xương kêu răng rắc, cơ bắp trên mu bàn tay lộ rõ, sau khi nắm thành quyền, tạo ảo giác một quyền có hạ gục một con bò.

Thiệu Bác liên tục khuyên nhủ, "Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Hắn vừa nói như vậy, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Sẽ không thật sự muốn đánh người chứ! Đan Mẫn tìm kiếm camera giám sát, nhưng không tìm thấy.

Mắt của Tạ Tri Chính dán chặt vào Trương Vân Lỗi, lạnh lùng, "Cậu, đứng dậy, xin lỗi! Nếu vết thương trên đầu cô giáo Đan có bất cứ vấn đề gì, cậu hoàn toàn chịu trách nhiệm, ngoài ra, lần sau còn dám động tay, lão tử phế tên khốn nhà cậu."

Câu cuối cùng lạnh lùng khủng bố, dọa Đan Mẫn sợ hãi rùng mình một cái.

Khí phách trên người anh là từ trong xương cốt tỏa ra, toàn thân toát ra cảm giác cường hãn cùng cảm giác áp chế, rất có năng lực trấn áp.

Lấy bạo trị bạo, thường có hiệu quả hơn so với việc dùng đạo lý thu phục người khác.

Thiệu Bác tân tâm khuyên bảo hơn nửa ngày, ai cũng không khuyên được, thấy Trương Vân Lỗi một mặt hoảng sợ đứng dậy, run giọng xin lỗi, trong lòng thầm nghĩ vẫn là mánh khóe này có hiệu quả.

Sau khi đôi tình nhân nhỏ rời đi, giọng nói của Tạ Tri Chính dịu lại, anh hỏi cô: "Còn chưa hài lòng?"

Đan Mẫn hừ lạnh, "Tôi hài lòng hay không còn quan trọng sao? Nơi này các anh nói thế nào thì là thế ấy."

Bọn họ muốn lấy giáo dục làm chủ, lại lấy nắm đấm ra bức phục, hiệu suất làm việc kém như vậy, cũng không có quy tắc gì. Đánh giá kém, nhất định phải đánh giá kém!

Tạ Tri Chính câu môi cười, "Lại đây nào!"

Trước đó, người có tính khí giống như vậy chỉ có bà già ở nhà, ngón tay anh búng một cái, tờ giấy trượt đến bên tay Đan Mẫn, "Kí tên"

Thiệu Bác vội vàng đưa bút qua.

Đan Mẫn học theo, lại búng trở về, "Anh kí trước!"

Tạ Tri Chính. Ba chữ to lưu loát, nét chữ cứng cáp.

Mắt Đan Mẫn sáng lên, khóe môi cong cong, trách không được nhìn thấy anh ta quen mắt.

Mười một giờ tối, Đan Mẫn đứng ở lối ra vào của cục cảnh sát, gió đêm thổi mạnh như mãnh thú, lạnh thấu xương.

Trời cũng rất tốt, không có sao, có vẻ như sắp có tuyết rơi.

Pin điện thoại cũng hết. Lãng phí nhiều thời gian như vậy, chính là để nhận được một lời xin lỗi, nhưng sự không vui trong lòng cũng không giảm đi phân nửa, ngược lại càng thêm khó chịu.

Tiếng bước chân dần đến gần, bóng ảnh lắc lư chồng lên nhau, Đan Mẫn quay đầu bắt gặp ánh mắt của anh, ngẩn người.

Người đàn ông có lông mày kiếm thẳng, khuôn mặt âm trầm, một thân đồ đen, dáng người cao ráo vững vàng.

Anh quả thực không giống với khi còn nhỏ, nhưng kì lạ là, vừa rồi khi đối mặt, cô liền cảm thấy từng gặp anh.

"Giờ này rất khó bắt xe, xe đi về hướng Tam Trung càng ít, hay là tôi đưa...."

Giọng nói của đàn ông trưởng thành đầy nam tính.

Đan Mẫn không định xin giúp đỡ, liền ngắt lời anh, "Cảm ơn lời nhắc nhở!"

Cô xuống bậc thang, còn chưa đi xa, đã nghe thấy người ở phía sau nhàn nhạt nói, "Phí công nửa ngày trời, chỉ vì mấy lời xin lỗi khô khan? Hay là thật sự ghen tị với người ta có bồ, muộn như vậy rồi mà không có ai đến đón?"

"Một cuộc điện thoại của tôi có thể gọi người tới đấy, quản cái m* nhà anh!"

Cô nhíu mày, có chút dữ tợn.

Vết thương ở đầu không tính là gì, lần đó bị anh đánh mới là thảm nhất, sau chuyện đó anh cũng không xin lỗi, vậy mà còn cười cô.

Trong lòng Đan Mẫn vốn đã có lửa đốt, lúc này có chút nhịn không được, lòng dạ hẹp hòi cùng hắn so đo chuyện năm xưa.

Nhưng đáng tiếc, đương sự là hắn đã không nhớ người bị hại là cô đây.

Tạ Tri Chính như người không có việc gì, hai tay đút túi, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, nói: "Gọi, cho tôi mở mang tầm mắt!"

Trong đại sảnh, không có điều hòa, Đan Mẫn lạnh hết cả người, đi qua đi lại, tìm nơi có không khí ấm áp.

Gió bắc thổi qua bị cửa kính dày chặn lại.

Người đó không lạnh, đứng ở ngoài sảnh hút thuốc, lưng dựa vào tường, hai chân dài bắt chéo, nửa khuôn mặt bị ánh sáng từ chiếc bật lửa chiếu vào, sống mũi cao thẳng.

Trong nửa sáng nửa tối, anh liếc nhìn qua, liền thu mắt về.

Anh ta giống ai nhỉ? Đan Mẫn nghĩ mãi không ra.

Hai mươi năm trước anh ta vẫn là một tên tiểu tử, cầm cây cung, đuổi đánh kẻ trộm, sau này thì không còn gặp lại nhau nữa.

Không ngờ rằng anh ta đã là cảnh sát, cảnh sát Tạ…. Ba chữ này giống như chìa khóa mở ra chiếc hộp ma thuật, ngay sau đó một đoạn kí ức hỗn loạn và đáng sợ ùa về, người đàn ông khuôn mặt vặn vẹo kêu gào, hung hãn bắt lấy cô.

Hai mươi phút sau.

Một chiếc xe Audi đỗ trước cửa cục cảnh sát, người đàn ông xuống xe, vẫy tay về phía cô, “Mẫn Mẫn—”

Đan Mẫn liếc nhìn Tạ Tri Chính, khóe môi hơi cong lên, lộ ra mấy phần đắc ý.

Tạ Tri Chính vẩy tàn thuốc, cảm thấy buồn cười.

Anh tùy tiện khiêu khích, cô liền hùng hồn đáp trả, một cuộc điện thoại gọi người đến! Giống như một kẻ ngốc.

“Mẫn Mẫn, xảy ra chuyện gì, sao em lại ở cục cảnh sát?”

Tiêu Giáp Bân đưa tay ra giúp cô, “Điện thoại của em hết pin à? Vừa nãy gọi cho em, nói là đã tắt máy.”

Đan Mẫn xua tay nói: “Không có chuyện gì, trên đường lại nói!” Bình tĩnh tránh đi tiếp xúc.

Bóng đêm đen như mực, lơ lừng vài ngọn đèn mờ ảo, có còn hơn không. 

Trên đường lớn xe cộ vắng vẻ, đến giao lộ, đèn đỏ sáng lên, ô tô không chút do dự lao qua.

“Đèn đỏ!”

Tiêu Giáp Bân tự tin nói: “Không sao, ban đêm không ai quản lý.”

Đan Mẫn muốn nói vậy cũng phải tuân thủ quy tắc giao thông, nhưng cô không muốn tranh cãi với người khác nữa, cô cũng đâu phải cảnh sát, quản rộng như vậy, chỉ tạo thêm áp lực cho bản thân.

“Tháng trước khu công nghiệp khu đông xảy ra án mạng, mấy ngày trước một nữ sinh Nhất Trung đã mất tích, đây là một vụ án lớn ở Hà Thành, cục cảnh sát bọn họ có lẽ rất bận, sao loại chuyện cỏn con như vậy cũng quản?”

“Ở gần đấy thôi!” Địa điểm xảy ra sự việc ở gần cục cảnh sát, cô vừa báo cảnh sát, người của cục cảnh sát liền qua xử lý.

Hôm nay thật xui xẻo, Đan Mẫn nhìn vết thương trên trán mình trong gương, bác sĩ phòng khám đã kiểm tra qua, nói không sao, kê một bình thuốc rượu cho cô, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.

“Mẫn Mẫn, mấy tên côn đồ như vậy là khó đối phó nhất, cũng không cần cùng hắn so đo, không đáng để bản thân tức giận.”

“Ngay cả một lời xin lỗi đều không thể nhận?”

Tiêu Giáp Bân nghe ra được cô không vui, vội sửa miệng nói: “Hắn đương nhiên phải xin lỗi, ý của anh là nói, vì loại người này mà tức giận thì thật không đáng.”

Cô luôn ôn nhu thỏa đáng, chưa bao giờ cùng người khác trừng mắt tức giận, người không quen biết đều cho rằng cô là người có tính cách ôn nhu. Nhưng thực ra sau khi tiếp xúc thì mới biết được, ôn nhu là thật, lúc gắt nên cũng rất cố chấp, việc cô ấy đã nhận định như thế nào thì là thế ấy.

Tiêu Giáp Bân không dám nhiều lời nữa, đưa người xuống lầu, Đan Mẫn cảm ơn, hẹn ngày hôm khác mời anh ăn ơn.

“Ngày khác là ngày nào? Mẫn Mẫn….” 

 Sắc đêm phủ xuống, cảm xúc cũng mạnh bạo hơn ban ngày, anh tay lên trên bờ vai cô, vừa dụ dỗ vừa thuyết phục.

Đôi mắt Đan Mẫn trong trẻo, chậm rãi nới lỏng dây an toàn, nói: “Vậy thì trưa chủ nhật đi! Nếu anh có thời gian….”

“Mẫn Mẫn, chỉ cần em hẹn anh, lúc nào anh cũng có thời gian. Là em quá bận, anh hẹn em mười lần, tám lần đều hẹn không được, nhưng hôm nay em có thể gọi điện thoại cho anh, anh rất vui.”

Anh nguyện ý đánh đổi, chỉ sợ cô không cho cơ hội.

Đan Mẫn “Ừm” một tiếng, không tỏ ý kiến.

Ngón tay của cô trắng nõn tinh tế, móng tay sạch sẽ, hồng hào, tròn trịa đáng yêu.

Anh di chuyển cơ thể mình về phía cô, cố gắng vượt qua ranh giới.

“Em phải đi rồi!”

Sự toan tính giữa người trưởng thành,vô thanh mà đáng sợ.

Tiêu Giáp Bân trong lòng cảm thấy mất mát, “Mẫn Mẫn….”

Đan Mẫn nhìn về phía anh, đôi mắt vừa to vừa sáng, giống như đang dò xét.

“Ngủ ngon, mơ đẹp!”

Buổi đêm lúc sắp vào giấc ngủ, phía xa truyền đến một hồi chuông cảnh báo dồn dập, trong đêm mùa đông yên tĩnh như thế này, đặc biệt chói tai, Đan Mẫn trằn trọc mãi không ngủ được.

“Tiểu cô nương, cháu lại đây chơi cùng chú….”

Trong căn nhà nhà cũ tối tăm, người đàn ông tóc dài cười dữ tợn, gắt gao bóp chặt mắt cá chân cô, phun ra lưỡi rắn đỏ tươi, liếm chân cô….

Người đàn ông động tác thô bỉ, kèm theo đó là mùi tanh hôi ghê tởm, cô lúc nhỏ cái gì cũng đều không biết, miệng bị bịt kín, muốn kêu cũng không kêu được….

Đến một lúc nào đó, cô tỉnh dậy từ trong ác mộng, cô khi đó bị dọa cho sợ hãi, mồ hôi đầy người, tim đập thình thình thịch.

Đã rất lâu rồi cô chưa từng mơ lại giấc mơ này, cô khi đó bị dọa cho sợ hãi, về sau không còn ai dám nhắc lại chuyện này với cô nữa.

Nhưng cô vẫn luôn nhớ, cảnh sát cứu cô cũng họ Tạ.

Chương kế tiếp