Mùa Hạ Ấm Áp

Chương 2: Phong thủy luân chuyển

Năm giờ sáng, tường phía Nam trường học truyền đến tiếng động lạ.

Một bóng đen từ trên vách tường nhảy xuống, mạo hiểm tiếp đất.

"An toàn! Các anh em, nhanh xuống đây!" Thủ lĩnh Trình Hạo dẫn đầu từ mặt đất bò dậy, đắc ý xoa tay.

Người ở phía ngoài tường nhận được tín hiệu, lần lượt từ bên ngoài nhảy vào, âm thanh bịch bịch chạm đất, khoảng cách chỉnh tề, chỉ là đến người cuối cùng, sau một hồi tay chân lộn xộn, nặng nề ngã trên mặt đất.

“Địch béo, sao mày ngu như vậy hả! Lần nào cũng là mày ngã!”

Dương Quân Địch gãi gãi cái mông đau nhức, vừa mới bò dậy, đột nhiên nhìn thấy một người, không khỏi rùng mình một cái, “Cô…”

“Gặp quỷ rồi! Nhanh đứng lên, đợi lát nữa bị phát hiện thì tiêu đời!”

“Yên tâm đi anh Hạo, bị phát hiện cũng chẳng sao, diệt tuyệt sư thái chủ nhiệm* đã về nhà sinh con rồi, anh nhìn dáng vẻ yêu kiều của giáo viên hóa học lớp chúng ta kìa, sẽ không làm gì được chúng ta đâu….!”

*班主任灭绝: Diệt tuyệt chủ nhiệm

“Đúng, cô giáo Đan chính là tiểu bạch thỏ Chu Chỉ Nhược….”

A…….

Bọn họ vừa quay người liền thấy Đan Mẫn đã đợi sẵn từ lâu.

Sương đêm vẫn chưa tản đi, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng vẻ đơn độc, trước mặt mấy người họ lộ ra nụ yếu ớt nhu nhược, cực kì giống với Chu Chỉ Nhược trước khi hắc hóa.

Thời gian Đan Mẫn đến trường dạy không dài, vẫn đang trong thời kì thực tập, nhưng được giáo viên chủ nhiệm cực kì coi trọng, hiện tại đang thế chức vụ giáo viên chủ nhiệm lớp tám-Cao nhất*

*高一:lớp 10 ở Việt Nam

Về việc học sinh lớp tám dẫn đầu trèo tường, đi quán nét đánh game qua đêm, chủ nhiệm yêu cầu Đan Mẫn nội trong một tháng phải giải quyết.

Trình Hào cảm thấy ủy khuất: “Cô Đan, không phải chỉ có mỗi em ra ngoài mà, sao cô chỉ bắt mỗi mình em?”

Bởi vì muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, muốn chỉnh đốn tác phong nề nếp, đương nhiên phải tóm tên đầu đàn để khai đao. Trong lòng Đan Mẫn tính toán.

Cô mặt mày dửng dưng, mở hộp thức ăn, “Lại đây ăn!”

Cơm trong căng tin không ngon, bác gái nấu cơm cho bọn họ giống như đang nấu cho một đàn lợn đói trong thời kì sinh trưởng, rau cỏ linh tinh tùy ý xào chung với nhau, sau đó đựng trong xô nhựa và chậu inox, không thèm để ý đến hình thức bên ngoài.

Đan Mẫn không biết từ đâu lấy ra mấy chiếc hộp nhựa trong suốt, cháo kê, hai quả trứng luộc, bánh bao trắng và một đĩa thịt lợn xào ớt, được đóng gói riêng, đặt cạnh nhau, trông vô cùng tinh xảo và hấp dẫn.

Trình Hạo nuốt nước miếng, “Cảm ơn cô Đan, em không đói!”

“Tùy em!” Đan Mẫn kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống.

“Cô giáo Đan, cô bị thương à?”

Đan Mẫn lật giáo án, dịu dàng mà nghiêm khắc, “Cô phải chuẩn bị cho tiết học buổi chiều, em hoặc là ăn cơm, hoặc là ngậm miệng!”

Trong phòng làm việc không có máy sưởi, cô ôm một bình nước nóng lớn trong suốt, nghiêm túc viết nội dung bài giảng.

Hơi nước trắng xóa mờ ảo, góc nghiêng của cô trắng nõn thanh thuần.

—————

Sau khi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, Tạ Tri Chính đưa người đến công viên núi Tử Vi phía Tây thành phố, phát hiện thi thể nạn nhân dưới gốc cây đa khô héo.

Cô gái mặc đồng phục cao trung*, hai tay đặt trước ngực, nhìn từ xa trông rất bình thản.

*高中:Cấp 3 ở Việt Nam 

Rạng sáng một giờ, bốn phía tối đen như mực, lại gần mới phát hiện phần dưới bụng của thi thể bị chém nghiêm trọng, bê bết máu, hung thủ rất có khả năng đã cưỡng hiếp cô gái, để tránh sự điều tra của cảnh sát, cực kì tàn nhẫn mà hủy thi diệt tích.

"Anh Chính, mau lại xem, chân trái của thi thể cũng bị chém đi…"

Chân trái? Thần kinh căng thẳng của Tạ Tri Chính lại bị kích động.

Một tháng trước, phát hiện một thi thể nữ ở khu công nghiệp phía Đông, người chết là một nữ công nhân trong xưởng sản xuất tất, tên Lâm Tĩnh, mười chín tuổi.

Sau khi hung thủ sát hại nạn nhân, chặt đứt chân trái, lại dùng xăng đốt xác, lúc phát hiện, thi thể đã bị tổn hại nghiêm trọng, cảnh sát không thu thập được dấu vân tay, lông tóc hay t*nh tr*ng còn lưu lại của hung thủ, manh mối ít ỏi nên vụ án vẫn chưa được giải quyết.

"Người bị hại tên Trương Tuyết Tĩnh,  mười sáu tuổi, học sinh lớp 11-12 Nhất Trung. Thời gian tử vong được kiểm định sơ bộ vào khoảng ba giờ chiều ngày hôm qua. Phần đầu có vết thương do hung khí cùn gây ra, phán đoán ban đầu là vết thương gây trí mạng, còn tình tiết khác phải đợi báo cáo kiểm thi của Đường Giám Châu bọn họ mới biết được…"

Hai vụ án, nhìn từ thủ pháp gây án, rất có khả năng là cùng một người.

“Nếu nói về điểm chung giữa hai nạn nhân, thì họ đều là cô gái mười mấy tuổi, nhìn ảnh chụp trước khi còn sống, đều rất xinh đẹp…”

“Hung thủ chắc chắn là kẻ cuồng chân, điên khùng như vậy!”

Mọi người phân tích vụ án.

Tạ Tri Chính cau mày, trầm tư nói: “Vào phòng hồ sơ, kiểm tra hồ sơ của Quan Liên Sơn, vị trí bảy- tám tủ số một.”

“Quan Liên Sơn?”

Quan Liên Sơn tên cuồng sát nhân biến thái, từng ở thành phố Hạ tạo ra hàng loạt vụ án giết người liên hoàn. Sau khi bị bắt, trên đường áp giải hắn ta đến tòa án để xét xử, lại để hắn trốn thoát.

Trước khi lẩn trốn, hắn còn giết một vị cảnh sát. Kể từ lần đó, Quan Liên Sơn giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, chưa từng xuất hiện.

Đây là vụ án xảy ra từ hai mươi năm trước, thành viên trong đội đều rất trẻ, chỉ là nghe nói qua.

Thiệu Bác biết nội tình, lập tức đi điều tra hồ sơ.

Trong cục nhân lực không đủ, mỗi người đều đảm nhận nhiều vị trí, từ việc nhỏ là xử lý vấn đề trị an do Đan Mẫn báo án, đến chuyện lớn là án giết người, ai nấy đều bận rộn.

Không khí cuộc họp nặng nề, kéo dài đến tận tờ mờ sáng.

Sau khi tan họp, Tạ Tri Chính đặt hồ sơ vụ án xuống, dựa lưng vào ghế, muốn chợp mắt chút thì điện thoại lại reo.

“Dì Trương nói nhặt được chiếc găng tay này trong đại sảnh, có lẽ là của Oánh Oánh nhỉ!” Thiệu Bác cầm một chiếc găng tay màu hồng trong tay. Trong cục chỉ có cô gái trẻ là Thái Oanh Oanh, thứ đồ màu hồng phấn này chắc chắn là của cô ấy.

Tạ Tri Chính nói không biết, anh rửa mặt bằng nước lạnh, tinh thần tỉnh táo, sau đó lái xe máy đến trường học.

Văn phòng ngoài cùng bên trái tầng một, Trình Hạo quả nhiên ở đấy, Tạ Tri Chính đi qua liền đá một cước, “Tên tiểu tử nhà cậu lại gây rắc rối!”

Trình Hạo không kịp né tránh, kết quả bị dính đòn nặng, kêu lên: “Anh Chính, sao lại là anh tới?”

“Trời thì lạnh, đường thì trơn, cậu nói xem bà nội của cậu sao mà đến! Ồ, còn trả miếng được, cậu…”

Giơ tay lại muốn đánh, “Vị phụ huynh này….”

Đan Mẫn gọi anh lại, theo lẽ công làm việc, “Mời ngồi xuống nói chuyện!”

“Thật ngại quá, cô giáo, tên tiểu tử này nhà tôi chỉ còn một người bà, quản không được cậu ta, cậu ta chính là…”

Tạ Tri Chính cởi bỏ găng tay, muốn bắt tay cô giáo, đợi tới khi nhìn thấy rõ mặt, liền sững sờ, "Là cô!"

Phong thủy luân chuyển, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ.

Đan Mẫn mím đôi môi đỏ, nhìn anh, cười như không cười.

Trong mắt anh có tơ máu, quầng mắt thâm đen, giống như cả đêm không ngủ, khuôn mặt tuấn tú ban đầu giờ thêm vài phần mệt mỏi.

Đan Mẫn tốt bụng kéo ghế qua mời anh ngồi, Tạ Tri Chính nói cảm ơn, nhưng chỉ đem tay đặt trên lưng ghế, hơi khom eo đứng đó, "Bà nội của cậu ta không đến được, giao cho tôi, giờ tôi là phụ huynh của cậu ta, không biết cô giáo Đan định xử lý thế nào?"

Còn có thể xử lý thế nào đây, thượng bất chính hạ tắc loạn, cô muốn hai người họ cùng nhau sửa chữa.

Tạ Tri Chính từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy được sự đắc ý trong khóe mắt cô, "Chưa bàn đến chuyện xử lý, với tư cách là giáo viên của em ấy, tôi phải có nghĩa vụ khiến em ấy biết sai liền sửa. Có điều, em ấy đã kiểm điểm cả một buổi sáng, thái độ nhận lỗi xem như là được. Tôi dự định để em ấy quay về lớp học, nhưng nội trong ba ngày, phải viết bản kiểm điểm và giấy cam đoan gửi lại cho tôi. Vị phụ huynh này, anh thấy tôi làm như vậy có thỏa đáng không?"

Tâm tư của phụ nữ nhỏ nhen bao nhiêu, anh xem như đã nhìn thấy rõ rồi. Cô nào có muốn xử lý Trình Hạo, căn bản là muốn anh đồng ý với cách làm của cô, để xoa dịu đi cơn giận cô nhận được tối qua.

Tạ Tri Chính nghiền ngẫm cười, thành toàn cho tính khí nhỏ nhen của cô, "Cô giáo Đan xử phạt rất công bằng, Hạo, qua đây, nói "Em sai rồi, về sau không dám nữa." với cô giáo Đan."

Ngày hôm qua lúc anh uy hiếp người khác, khí tức đáng sợ bao trùm. Hôm nay lại giả vờ thành bộ dạng hiền hòa, dễ nói chuyện.

Hai người này hình như có quen biết. Nghe bà nội Lý nói, bạn gái mới của anh Chính là giáo viên Tam Trung, Trình Hạo nghĩ thầm, sẽ không phải là cô giáo Đan chứ?

"Phiền phụ huynh kí vào đây để đảm bảo." Đan Mẫn thuận tay rút ra một tờ giấy, lúc nói chuyện đã viết xong, đưa cho Tạ Tri Chính.

Học sinh Trình Hạo phải bảo đảm nội trong ba ngày phải viết xong bản kiểm điểm và giấy cam đoan, nộp cho cô giáo Đan. Người đảm bảo:

Cô thuận tay thêm vào mấy quy trình mới mẻ, có chút vô cớ gây rối, thâm chí đến che giấu cũng lười.

Nhưng anh phải phối hợp, bởi vì nơi này là địa bàn của cô, do cô định đoạt. 

Tạ Tri Chính cười cười, cái gì cũng không nói, cầm lấy cây bút kí tên.

Anh nhìn thấy một chiếc găng tay màu hồng ở trên gắn một quả cầu tuyết trắng, đặt ở trên bàn, 

“Cô giáo Đan hài lòng rồi chứ?”

Đan Mẫn thu lại tờ giấy, gật đầu nói: “Rất hài lòng.” 

Địa bàn của tôi, tôi làm chủ, việc quyết định quy tắc quả nhiên sảng khoái hơn so với việc đi đến địa bàn của người khác, tuân thủ quy tắc của người ta.

Chuông vào học vang lên, khuôn viên trường học trở nên tĩnh lặng, vài chú chim đậu trên cành cây hót líu lo.

Đan mẫn từ văn phòng đi ra, cô vẫn mặc chiếc áo khoác màu đen hôm qua, tóc nhẹ nhàng vén ra phía sau tai, không cài khuy, để lộ ra chiếc váy len màu xanh nhạt phía trong, viền váy màu trắng rũ qua gối, lại phối cùng cặp bốt da nhỏ có tua, dáng người xinh đẹp, dáng vẻ mỹ nhân thời thượng.

Mặt trời dịu nhẹ, tia nắng chiếu qua khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của cô, xinh đẹp dịu dàng. Qua khóe mắt thoáng nhìn thấy anh, bước chân dừng lại, ánh mắt trong trẻo nhìn sang.

Rất xinh đẹp! Tạ Tri Chính nhắm hờ mắt, không chút do dự liếc thêm vài cái.

Sau khi gặp cô, khiếu thẩm mỹ của anh đã được nâng lên một tầm cao mới.

“Cảnh sát Tạ, còn muốn chỉ bảo điều gì sao?” Cô chủ động bước qua, hai tay đút trong túi áo, mỉm cười.

“Không dám chỉ bảo.”

Mũ bảo hiểm cầm lên lại đặt xuống, ánh mắt Tạ Tri Chính lần nữa đặt trên khuôn mặt cô, “Gần đây thành phố Hạ không quá ổn định, cô giáo Đan nhớ chú ý đến an toàn cá nhân nhiều hơn. Phân xử đúng sai trong mọi việc đều quan trọng, nhưng cũng phải lượng sức mà làm, không phải lúc nào cũng đều có thể gọi một cuộc điện thoại kêu người đến, trước hết phải bảo vệ bản thân, tránh bị kẻ khác trả thù.”

Người đàn ông tối hôm qua đến đón cô, có lẽ không phải bạn trai cô, nhìn ra được, hai người vẫn chưa bước vào thời kì yêu đương. Cô gái độc thân xác thật phải chú ý an toàn, hơn nữa cô còn xinh đẹp như vậy.

Nụ cười của Đan Mẫn từ từ đông cứng lại, đây là đang giáo huấn cô?

Tạ Tri Chính chân dài ngồi lên xe, đội mũ lên, lại quay đầu nhìn cô, “Huống hồ, cô một cuộc cũng không gọi, đúng chứ?” Môi mỏng nhấc lên, nhìn nàng mang theo ý cười.

Vừa nhớ tới vẻ mặt xì hơi của cô giáo Đan lúc cuối, Tạ Tri Chính nhịn không được muốn cười.

Cô rất giống một người, một cô bạn học bá Nhất Trung cũng tên Mẫn gì đó, cô ấy đi Bắc Kinh học tập làm việc rồi, đã gần mười năm trôi qua, anh cũng chưa từng gặp cô, cũng không nhớ rõ cô họ gì.

“Anh Chính, chào buổi sáng…”

Thái Oanh Oanh đang dọn bàn, cô gái thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải dọn dẹp qua một lần.

“Cái này không phải găng tay của em, anh Thiệu, anh Thiệu đâu rồi? Găng tay của ai cũng cầm đến chỗ em…..”

“Đưa tôi!”

Lúc Thái Oanh Oanh định ném găng tay vào thùng rác, lại bị Tạ Tri Chính cướp lấy, nhét nó vào trong túi của mình.

“Ơ?” Thái Oanh Oanh rất nhanh liền nhớ tới bạn gái mới của anh, tức giận nói: “Bao tuổi rồi còn dùng đồ màu hồng phấn, thật không có phẩm vị*, hừ! Chúc hai người sớm ngày chia tay!”

*品位:gu (ăn mặc..)


Chương kế tiếp