Mùa Hạ Ấm Áp

Chương 3: Cục chia tay

Hạ thành chỉ là một thành phố nhỏ nằm trên tuyến đường mười tám phương Bắc, vậy mà chỉ trong vòng hai tháng, liên tiếp xảy ra nhiều vụ án lớn, thủ đoạn của kẻ giết người tàn nhẫn, chỉ trong một thời gian ngắn, đủ loại giả thuyết và tin đồn lan truyền như vi rút, khiến lòng người lo sợ. Trời vừa tối, người trên đường cũng ít đi.

“Mẫn Mẫn, nhìn gì thế?” Viên Thuần hỏi.

Đan Mẫn hoàn hồn, khẽ nhếch mi, “Vừa rồi nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đi qua, không biết lại xảy ra chuyện gì.”

Viên Thuần nói: “Đúng vậy a, cảnh sát bọn họ dạo gần đây đều bận rộn tra án, tôi đã sắp một tuần không gặp bạn trai rồi, hôm nay hẹn anh ấy, còn suýt bị khước từ!”

Đan Mẫn kinh ngạc, hỏi: “Bạn trai của cô không phải thầy giáo Lâm à?”

“Aiz, đã sớm chia tay rồi! Là một người khác!”

Viên Thuần rất tự hào, “Đợi lát nữa cô gặp thì sẽ biết, vừa đẹp trai, chân lại dài, còn có cơ bụng tám múi a!”

Rõ ràng, Đan Mẫn sở hữu lực sát thương trực tiếp nhất đối với phụ nữ, diện mạo xinh đẹp, rất khiến người ta ghen tỵ, Viên Thuần hay làm như vô tình so sánh với cô.

Cô không dễ kiếm được người yêu đẹp trai, chỉ sợ Đan Mẫn không thấy, cho nên hôm nay lên kế hoạch hoàn hảo, muốn cho cô nàng được mở mang tầm mắt.

Không phải cảnh sát nào cũng cần huấn luyện cường độ cao, đánh nhau và truy bắt hung thủ, hơn nữa cơ bụng tám múi thật sự rất khó luyện.

Đan Mẫn muốn hỏi anh ta tên gì, trong đầu cô chỉ có một đáp án duy nhất là Tạ Tri Chính, mặc dù cô không hy vọng là đáp án này.

“Ấy, anh họ tôi đến rồi, anh họ, chỗ này…”

Trong nhà hàng có không ít người, Tiêu Giáp Bân nhìn về phía âm thanh, ánh mắt bị Đan Mẫn thu hút.

Làn da cô rất trắng, ngũ quan thanh tú như tranh vẽ, cô chỉ ngồi một cách trang nghiêm, nhưng cũng tràn đầy khí chất mỹ nhân.

Cô mặc một chiếc áo len cổ cao đơn giản màu trắng, mái tóc được buộc gọn sau gáy, cổ thon dài, toát lên vẻ đẹp tiên khi không gì sánh nổi.

Viên Thuần luôn trang điểm hợp thời, ăn mặc đều luôn coi trọng đồ hiệu, nhưng so sánh với Đan Mẫn, vẻ đẹp của cô thiếu đi một phần khí chất.

Quả nhiên, phong cách của mỹ nhân luôn siêu phàm thoát tục.

“Mẫn Mẫn, tiểu Thuần, thật ngại quá, buổi trưa quả thực không thể đi được, chỉ có thể rời sang buổi tối, không làm chậm trễ việc của các em chứ!”

Đan Mẫn hẹn bữa trưa, Tiêu Giáp bân nói buổi trưa có việc, đổi thành bữa tối. Tâm tư nhỏ này, trong lòng từng người đều hiểu rõ.

Viên Thuần không chỉ là em họ của hắn, còn là người giới thiệu hai người bọn họ, đương nhiên sẽ cùng hắn phối hợp, “Anh họ, em cũng hẹn bạn trai của em rồi, anh cùng ăn với Mẫn Mẫn. Mấy vụ án giết người xảy ra gần đây quá dọa người rồi, ăn xong, anh nhất định phải đưa Mẫn Mẫn về nhà nha, chậm một chút cũng không được!”

Tiếng chuông nhà hàng bị gió thổi, phát ra âm thanh sắc nét thanh thúy. Tiêu Giáp Bân và Viên Thuần đang nói chuyện, Đan mẫn ngẩng đầu, thấy người bước vào, mắt liền sáng lên.

Anh vẫn mặc bộ quần áo đen đơn giản, hai tay đút túi quần, đôi chân dài sải bước về phía trước.

Ánh đèn trong nhà hàng dịu nhẹ, lờ mò soi rõ vẻ mặt nghiêm nghị của anh, nhìn kĩ mới thấy, đôi mắt đen nhánh cùng đôi môi mỏng, khí khái anh hùng tràn đầy.

Viên Thuần rất vui vẻ, đi tới ôm lấy cánh tay của anh, nhìn anh, âm thanh mềm mại ủy khuất, “Sao giờ mới đến!”

Tạ Tri Chính trầm giọng nói, “Có việc bận.”

Thì ra “Cơ bụng tám mũi” chính là anh!

Rất hiển nhiên, “Cơ bụng tám mũi” cũng sớm đã nhìn thấy cô.

Chỉ là vừa đối diện, Đan Mẫn liền quay mặt đi, mím đôi môi anh đào.

“Anh họ, Mẫn Mẫn, bạn trai em đến rồi, bọn em đi ăn lẩu phía đối diện nha!”

Lúc Viên Thuần muốn rời đi, Tạ Tri Chính đã kéo cô lại, “Quán lẩu đối diện đóng cửa rồi, đường dây điện trong tiệm bị cháy hôm qua, xuất hiện sự cố, muốn tạm dừng kinh doanh để xử lý lại, mười ngày nửa tháng sẽ không mở cửa.”

Đan Mẫn ngước mắt lên liếc nhìn anh một cái.

Viên Thuần nói đi tiệm khác ăn, Tạ Tri Chính nói: “Phiền phức như vậy! Anh họ phải không, hay là cùng ăn một bữa?”

Anh rất tự nhiên, không nghĩ tới bản thân là người ngoài.

Viên Thuần nói không ăn ở đây, Tạ Tri Chính cũng không kệ cô, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Đan Mẫn, hỏi cô, “Cô giáo Đan có để bụng việc tôi ngồi cùng bàn không?”

Đan Mẫn nói: “Tùy anh!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của cô giãn ra trong chớp mắt, trong đôi mắt có ánh sáng, chóp mũi dễ thương.

Khoảng cách rất gần, hương nước hoa trên người cô xộc vào mũi, hương hoa nhẹ làm say bầu không khí.

Tạ Tri Chính nhìn cô, dừng một chút, mới nói: “Cảm ơn.”

Dáng vẻ nói chuyên của cô rất dịu dàng, sự quyến rũ tạo nhã này thật sự rất trêu ghẹo lòng người.

Tạ Tri Chính lại nhìn Tiêu Giáp Bân đang ngồi chéo phía đối diện, nói có lệ: “Cũng cảm ơn anh họ!”

Không biết là có chuyện gì, anh nhìn người anh họ này rất không thuận mắt.

Hắn không xứng với cô.

Tiêu Giáp Bân ngạc nhiên khi biết anh và Đan Mẫn có quen biết nhau, trong lòng có cảm giác nguy cơ, trên miệng không nói gì, dùng mắt ra hiệu cho Viên Thuần mau đưa cái tên to xác này đi.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho mấy người gọi món, Tạ Tri Chính hỏi: “Cô giáo Đan ăn được cay không?”

Người bên cạnh nói: “Không cay không vui.”

Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng rất bá đạo.

Đan Mẫn lén nhìn trộm anh, thật sự có tám múi à? Muốn xem xem, đếm đếm…….

Khụ khụ, dè dặt!

Thấy người này thật sự ngồi xuống không chịu rời đi, Viên Thần nóng nảy, cầm lấy thực đơn từ trong tay anh, ôm lấy cánh tay anh nói: “Em có chuyện muốn nói với anh, anh đi ra ngoài với em trước!”

“Đi đâu?”

“Anh đi với em thì sẽ biết!”

Viên Thuần kéo anh.

Một người từ trước đến nay rất hiểu chuyện, hôm nay lại trở nên mù quáng như vậy, nhất quyết muốn phá hoại buổi hẹn hò của người khác.

Tạ Tri Chính quay đầu nhìn Đan Mẫn một cái, cái gì cũng không nói, liền đi cùng với Viên Thuần.

Đan Mẫn đang ngồi, tâm trạng đột nhiên tụt xuống, sau đó lại như chạm vào dầu lửa, tức giận khó hiểu.

Tiêu Giáp Bân âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Không thể không nói, người này tướng mạo quá tốt, hắn chỉ sợ Đan Mẫn sẽ giống như nhưng cô gái kia, hiểu biết nông cạn, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, bị câu dẫn.

“Tiểu Thuần nói em ấy quen một người bạn trai làm cảnh sát, bố mẹ em ấy đều phản đối, anh thấy cũng không được, đã lâu như vậy, hôm nay mới gặp anh ta. Bây giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta không phải rất bận à, nào có thời gian dành cho bạn gái?”

Đan Mẫn mặt mày lãnh đạm, nói: “Tôi cũng cảm thấy không được!”

Tiêu Giáp Bân trong lòng vui sướng, nói: “Đúng vậy! Cảnh sát bọn họ mặc dù cũng là nhân viên công vụ, nhưng tiền lương rất thấp, công việc lại nguy hiểm, Tiểu Thuần ở cùng với anh ta, mất nhiều hơn được….”

Hắn lại nói rất nhiều, lời trong lời ngoài, ý tứ truyền đạt cho Đan Mẫn đại khái chính là gia đình Viên Thuần mặc dù cũng là làm ăn kinh doanh, nhưng nguồn tài chính và các mối quan hệ kém xa Tiêu gia nhà bọn họ.

Chú hai của hắn lại làm lãnh đạo trong cục giáo dục, chỉ cần một câu của hắn, con đường giáo viên của Đan Mẫn có thể một bước nhảy vọt.

Tóm lại, Đan Mẫn ở cùng với hắn, có lợi nhiều hơn.

“Chú hai của anh trước kia là hiệu trưởng Nhất Trung, đúng không?”

“Đúng, Mẫn Mẫn em biết chú hai của anh?”

“Em trước kia là học sinh Nhất Trung.” Đan Mẫn nói.

Trên thực tế, ngay từ vài năm trước, tất cả mọi thứ có liên quan đến Tiêu gia cô đều biết.

Tiêu Giáp Bân càng vui hơn, “Mẫn Mẫn, hôm nay em hẹn anh ăn cơm, anh rất vui, anh đã chuyển bị cho em một món quà, nếu em không chê thì hãy nhận…..”

Hắn không nhịn được, vội vàng lấy ra một chiếc hộp vuông màu xanh đậm.

Một chiếc vòng cổ kim cương, lỗng lẫy chói mắt, đoán rằng giá trị sẽ không hề nhỏ.

“Anh họ em thật sự chi nhiều tiền, tặng cho cô ấy thứ đồ tốt như vậy…..”

Lòng ghen tị khiến người ta lộ ra bộ mặt dữ tợn, Viên Thuần núp sau bình phong cắn răng chịu đựng, đồ tốt như vậy, sao không có người nào tặng cho cô? Đan Mẫn cũng quá may mắn đi!

Hai người không có đi đâu xa, đứng ở hành lang phía sau nhà hàng.

Tạ Tri Chính châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, tâm sự trong lòng khó mà giải thích.

Bốn phía tối om không có người, Viên Thuần nắm lấy tay của anh, xoa xoa mu bàn tay thô cứng như sắt, sau đó lại chạm vào vết sẹo dài bằng ngón tay út trên cổ tay anh, cô không kìm được ngưỡng mộ người đàn ông đẹp trai cao lớn trước mặt cô.

Cô từng hỏi tại sao lại có vết sẹo này, Tạ Tri Chính nói không nhớ nữa. Nhưng lần đó nghe Thiệu Bác nói, đó là dấu ấn để lại trong cuộc đấu tranh sinh tử với một kẻ giết người, là một huy chương.

Bình tĩnh mà xem xét, chỉ nhìn vào điều kiện bên ngoài, anh họ căn bản không có cách nào so sánh được với người này.

Tạ Tri Chính là đại soái ca trong hơn một triệu người, khung xương cao thẳng đầy quyến rũ, nơi đâu cũng tràn ngập hơi thở nam tính. Chỉ cần không quan tâm đến tiền bạc, cũng có người sẵn sàng hết lòng theo anh.

Dáng vẻ hút thuốc cũng đầy nam tính, vầng trán khá rộng, ánh mắt lạnh lùng cứng rắn, nhìn thoáng qua đã có sức quyễn rũ, nếu có thể có được sự quan tâm của anh, vòng cổ của anh họ cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Viên Thuần nắm tay của anh, trong lòng cảm thấy cân bằng đôi chút.

“Anh Chính, anh quen Đan Mẫn à?”

“Từng gặp hai lần.”

Tạ Tri Chính sắc mặt hơi lạnh, nhìn chỗ nào đó trước mặt nhả khó, ý vị trầm ngâm.

“Cô ấy…”

Lời tới bên miệng, Viên Thuần lại thay đổi, “Người ta là học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, trước đây đều làm việc ở thành phố lớn, không biết vì sao muốn quay về Hạ thành, đến tranh tài với chúng em. Mới tới trường không bao lâu, lão Duẫn tên khốn đó, liền để cô ấy làm chủ nhiệm lớp. Em đã ở Tam Trung dạy học ba năm rồi, cũng không thấy ông ta đề bạt em.”

“Anh họ em cũng rất thích cô ấy, chỉ là từng gặp qua một lần, liền giống như bị mê hoặc. Chiếc vòng cổ này anh họ em tặng cho cô ấy, là chú em tốn rất nhiều tiền để mua, rất đắt, em nghĩ cô ấy nhất định vui phát điên, vậy liền thành đôi với anh em, sau này em phải gọi cô ấy là chị dâu rồi…”

Tạ Tri Chính dập điếu thuốc, hỏi cô: “Cô còn chuyện gì không, không có chuyện gì thì tôi đi.”

Anh có vẻ không kiên nhẫn, quá lãnh đạm, Viên Thuần không hài lòng, quyến rũ hỏi: “Anh không thể ở bên em à? Chúng ta đã rất nhiều ngày không gặp nhau rồi, em gửi tin nhắn cho anh, anh cũng thường xuyên không trả lời.!”

Đôi mắt anh thâm trầm, khiến người ta nhìn không thấu, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục này lại càng mê hoặc lòng người.

Một ánh mắt của anh, khiến người ta điên cuồng, trầm mê loạn lạc.

Viên Thuần leo lên bờ vai của anh, chủ động tấn công, gọi một tiếng, “Chính ca….”, nhón chân lên hôn anh.

“Đừng loạn!” Tạ Tri Chính giữ cô lại, kéo dãn khoảng cách.

Mùi nước hoa trên người cô rất nồng, anh ngửi không quen.

Do chiều cao chênh lệch, Viên Thuần không thể với tới anh, vừa lo vừa tức, muốn nhào vào vòng tay anh nhưng bị anh đẩy ra, liền bực bội nói, “Có ai làm bạn trai giống như anh không? Hay là nói, anh yêu đương với em, chính là vì bà nội của anh, đúng chứ?”

Tạ Tri Chính khịt mũi “Ừ” một tiếng, trực tiếp thừa nhận.

Viên Thuần ý thức được mình đã bị lừa, thẹn quá hóa giận, đánh anh, véo anh, “Đồ khốn!”

Đêm hôm đó, hai tên côn đồ cầm dao chặn đường cướp bóc, cướp túi tiền xong, còn kéo cô vào một góc, là anh đi ngang qua, ra tay cứu cô.

Dáng người cao lớn, chân dài, cơ bụng tám mũi, lại có thể đánh nhau, tràn ngập hơi thở nam tính, thật khiến người ta mê chết.

Nhưng yêu đương hơn một tháng, đừng nói đến chuyện chăn gối, cô ngay cả dính bên người anh cũng chưa từng, giống như đang chơi đùa cô vậy, Viên Thuần vô cùng buồn bã.

“Chính ca, anh thật sự thích em à!”

Viên Thuần vừa dùng cứng vừa dùng mềm, mắng mấy câu, lại dỗ dành mấy câu, muốn tóm lấy trái tim của người đàn ông này.

Tạ Tri Chính bất động, đợi cho đến khi nhìn thấy tình cảnh bên kia, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, “Đi thôi! Buổi tối không an toàn, để anh họ cô đưa cô về!”

Sau khi bị bơ, Viên Thuần đi về phía trước với vẻ mặt như đưa đám, thấy Tiêu Giáp Bân và Đan Mẫn đã đi rồi, cô vội đuổi theo, nhìn thấy hai người bọn họ đang đứng trước cửa hàng.

Vậy mà một đạo đoạn tuyệt.

Tiêu Giáp Bân cố gắng giữ cô lại, để bày tỏ tình ý của mình, nhưng Đan Mẫn lạnh nhạt vô tình, không chút lay chuyển. Anh muốn đưa cô về nhà, cũng bị cô cự tuyệt.

Cô luôn lạnh lùng dè dặt như vậy, Tiêu Giáp Bân âm thầm hận cô, nhưng lại không thể làm gì hơn, nhưng thứ không chiếm được mới càng khiến người ta nhớ thương.

Địa điểm hẹn gần trường học, Đan Mẫn sống ở khu kí túc xá giáo viên sau trường. Mất hai mười phút liền có thể về đến nơi.

Ban đêm đèn đuốc rực rỡ, gió lạnh thổi vù vù. Đan Mẫn quấn quanh mình một chiếc áo lông vũ, không vui không buồn bước đi.

Tiêu Giáp Bân quả thực là một đối tượng rất thích hợp, hơn cô ba tuổi, gia cảnh giàu có, bản thân anh cũng có năng lực kinh doanh xuất sắc, ở cùng với anh, cuộc sống giàu có và ổn định, nhìn thế nào cũng đều rất có lời.

Nhưng cô chính là không có hứng thú với anh ta, cùng nhau nói chuyện không vui vẻ, ăn cơm cũng không thoải mái. Món quà anh tặng cô rất quý giá, cũng xác thực rất đẹp, nhưng cô không thích.

Còn có một điểm rất quan trọng, ở trước mặt anh cô không thể làm con người thật của chính mình, cô cũng không tin tưởng anh, ở trên người anh không tìm được cảm giác an toàn mà cô muốn.

Lúc sắp đến dưới lầu, bên cạnh đột nhiên có người gọi cô, “Cô giáo Đan….”

Đan Mẫn giật mình, quay người lại thì thấy có nguời dưới gốc cây.

Anh khoanh tay, nhàn nhã ngồi trên xe máy, nhìn cô, trên mặt treo nụ cười. Chân thật sự rất dài.

Ừm… Đừng nói, anh vừa xuất hiện, trong lòng cô có chút vui mừng, là sự kinh ngạc không thể làm ngơ.

“Hay là cùng nhau ăn cơm?” Tạ tri Chính đang mời cô.

Đan Mẫn tỏ vẻ khó hiểu, người này từ đâu ra? Cô nhìn xung quanh, không có người, liền hỏi, “Viên Thuần đâu?”

Tạ Tri Chính nói: “Giống với cô, chia tay rồi!”

Bây giờ Đan Mẫn liền cảm thấy nhẹ nhõm. CP mà cô không thích rốt cuộc BE rồi!

Anh cho rằng cô sẽ đồng ý, nghiêng người lấy chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt qua, nói: “Lại đây!”

Đan Mẫn muốn đi qua, nhưng không động đậy, “Tại sao phải cùng ăn cơm?”

“Cô đi rồi liền biết?”

Anh nhướng mày. “Có dám đi không?”

“Có gì mà không dám?”

Cô không chịu được sự kích thích của anh, ma xui quỷ khiến đi qua.

Anh cố gắng nhịn cười, duỗi tay kéo cô về phía mình, đội mũ cho cô.

Mũ màu hồng, mấy phút trước, anh mua ở trong cửa hàng. Bà chủ nói: “Vừa nhìn liền biết là mua cho bạn gái, mấy cô gái đều thích màu này, đội lên cũng dễ thương!” Anh cười, không phủ nhận.

Tạ Tri Chính cài quai cho cô, đầu ngón tay vô tình lướt qua má cô, mềm mềm. Trái tim anh lỡ một nhịp.

Đan Mẫn ngước nhìn anh với vẻ hoài nghi.

Là cô quá thờ ơ, hay người này quá nhiệt tình, quan hệ của hai người đã đủ tốt đến bước ăn cơm cùng nhau?

Nhưng cuối cùng cô vẫn không từ chối, tung vạt váy, nghiêng người ngồi trên đó.

“Ôm lấy tôi!” Anh nói.

Đan Mẫn nắm lấy dây đeo ở phía sau, “Không cần!”

“Cái gì mà không cần, lát nữa làm cô ngã, tôi không bồi thường nổi!”

Tạ Tri Chính nắm lấy cổ tay cô đặt lên eo mình, thấy cô không không đeo bao tay, đôi tay đỏ ửng vì lạnh, liền cầm lấy tay cô đặt vào trong túi áo mình, quay đầu hỏi cô, “Ấm áp hơn!”

Đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, nhìn cô từ khoảng cách gần. Hơi nóng phả ra từ chóp mũi quanh quẩn ở bên, là hơi thở thuộc về đàn ông.

Trái tim của Đan Mẫn khẽ run lên, cô cúi đầu tránh tầm mắt đối phương, ngón tay cô khẽ giật, bàn tay to lớn kia liền buông ra.

“Cái tay đó cũng đút vào, đợi lát nữa đi, gió to hơn, có thể khiến cô đông cứng lại đấy!
“Nhìn cái gì mà nhìn, đã mặc dày như vậy, có thể chiếm được tiện nghi gì của cô, đút tay vào.!”

Đan Mẫn chầm chậm mà đem một tay còn lại đút vào, như vậy, cô ôm anh, bất đắc dĩ phải dựa vào người anh.

Có thể là vì ở bên ngoài trời lạnh lâu rồi nên trên người anh không có mùi khói.

(*) Nam chính không tra nhé (điều quan trọng phải nhắc hai lần)

Sẽ edit hết truyện, không flop, mọi người cứ yên tâm đọc.