Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 10: Bánh kem
Là Tạ Trì Yến, lúc này đang đứng ở cầu thang, từ trên cao nhìn xuống cô: “Cậu muốn đi đâu?”

Tô Nguyễn theo thói quen cười với cái đùi siêu to khổng lồ của mình: “Tôi đi mua bữa sáng đó.”

Tạ Trì Yến khụ khụ, sắc mặt có vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Bữa sáng hôm nay tôi mua hơi nhiều, đang chuẩn bị vứt đi.” Anh đưa cái tay giấu sau lưng đi, trong tay là một túi bánh mì. Anh hơi dừng lại, sau đó nghiêng đầu đi không nhìn cô, tiếp tục nói: “Cậu không chê thì cứ cầm ăn đi.”

Nghe vậy, Tô Nguyễn bày ra vẻ hớn ha hớn hở, ba bước gộp làm hai chạy lên cầu thang: “Đương nhiên là không chê rồi.” Cô duỗi tay cầm lấy bánh mì trong tay anh, ngón tay chạm vào nhau, cô còn nhéo ngón út Tạ Trì Yến một cái.

Đối với cái hành vi lưu manh này của cô, Tạ Trì Yến giả vờ như không biết gì, vội vàng xoay người: “Vậy tôi đi đây.”

“Lần sau cậu có thể ăn cùng tôi nha, mỗi người một nửa ~” Giọng nói hài hước.

Bước chân Tạ Trì Yến hơi dừng lại, cũng không thèm quay đầu lại. Sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, không còn nhìn thấy cậu ấy ở cầu thang nữa.

Tô Nguyễn cầm bánh mì, tâm trạng sáng sủa vô cùng. Tạ Trì Yến đang lừa ai chứ, rõ ràng ngay tầng 5 cũng có thùng rác, cậu ấy cần gì phải chạy tới tầng 2 để vứt chứ. Đối với cái tính tình khẩu thị tâm phi của Tạ Trì Yến, Tô Nguyễn cuối cùng cũng dần có hiểu biết.

Bánh mì Tạ Trì Yến mua hình như còn ngon hơn khi cô tự mua, Tô Nguyễn ăn cực kỳ thỏa mãn.

Cô nghĩ có qua có lại, vì thế quyết định tự mình làm bữa sáng cho Tạ Trì Yến!

Vừa tan học, Tô Nguyễn liền đi siêu thị mua một túi bột mì, về đến nhà liền nghiêm túc nấu ăn theo hướng dẫn, chỉ là thành quả…

***

“Tô Nguyễn, sao em lại đặt c*t vào đĩa thế.”

“Chẳng lẽ anh không nhìn ra đây là bánh kem em tự làm à?” Cô giận giữ trừng mắt nhìn thằng anh trai đáng đánh của mình.

Ha? Tô Kỳ cười nhạo: “Tô Nguyễn, em đừng có đi hại người đó, em làm thế này rồi còn ai ăn được.”

Tô Nguyễn nhìn cái thứ vàng vàng trong đĩa kia, suy sụp đặt mông ngồi lên ghế: “Vậy sáng mai em ăn gì đây?”

Tô Kỳ lắp bắp hãi hùng, rồi lại khinh bỉ nhìn cô: “Không phải em vẫn luôn mua đồ ăn sáng ở cửa hàng bánh kem à?”

Đúng rồi, cô có thể tới cửa hàng bánh kem để mua bánh kem mà, sau đó giả vờ như là tự mình làm tặng cho Tạ Trì Yến.

Tô Nguyễn đi tới cửa hàng bánh kem đắt nhất gần nhà mình, rồi mua một miếng bánh kem đắt nhất trong quán. Dưới ánh đèn chiếu rọi, miếng bánh kem trông rất ngon lành. Tô Nguyễn vuốt cằm, Tạ Trì Yến nhìn thấy miếng bánh kem này có thể cảm thấy cô khéo tay hay làm, rồi bị cô bắt lấy trái tim thì sao. Càng nghĩ càng cảm thấy hăng hái, Tô Nguyễn đóng gói bánh kem mang đi, đến trường thì còn một thời gian nữa mới vào phòng học.

Cô quen đường quen lẻo leo lên tầng 5, đứng ở cạnh cửa sổ lớp học của Tạ Trì Yến. Ngó vào trong, Tạ Trì Yến đang ngồi yên tại chỗ, trước mặt của một quyển sách, anh hơi cúi đầu, sườn mặt ôn hòa như ngọc, rất mê người.

Tô Nguyễn nhìn không nháy mắt, cứ nhìn chằm chằm anh như vậy. Quả nhiên, vài giây sau, Tạ Trì Yến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô.

Tô Nguyễn nhếch môi, phất phất tay với anh: “Ra đây.” Cô mở miệng nói theo khẩu hình.

Tạ Trì Yến nhíu mày, do dự vài giây mới đứng dậy đi ra khỏi lớp học.

Tô Nguyễn đứng ở hành lang chờ anh, vừa nhìn thấy anh đi ra liền nhảy nhót tới trước mặt anh: “Buổi sáng tốt lành nha.”

“Có chuyện gì sao?”

Tô Nguyễn giơ miếng bánh kem được đóng gói cẩn thận lên: “Tôi làm!”

Tạ Trì Yến không tỏ ý kiến.

“Cảm ơn bữa sáng ngày hôm qua của cậu, tôi là tới đáp lại đó nha, cậu không được từ chối!” Cô cắn quai hàm, giọng kiên định.

Tạ Trì Yến cầm lấy: “Cảm ơn.”

Tô Nguyễn thấy anh dễ dàng nhận lấy như vậy thì lập tức vui vẻ ra mặt: “Tôi làm bánh kem rất giỏi đó!” Cô mèo khen mèo đuôi dài: “Miếng bánh kem này ăn ngon cực kỳ, cậu nhất định phải nếm thử đấy!”

“Ừm.”

“Vậy tôi đi đây.” Cô nhảy nhót xuống lầu, sự vui sướng của cô rất dễ cảm nhiễm đến người khác. Vì thế tâm trạng Tạ Trì Yến bất giác tốt hơn mấy phần.

Chuyện đưa bữa sáng ở lớp thực nghiệm này không phải hiếm thấy, chỉ là đối tượng là Tạ Trì Yến thì lại khiến người khác kinh ngạc. Ai mà không biết Tạ Trì Yến sẽ không nhận bất kỳ thứ gì mà nữ sinh đưa chứ.

Bạn ngồi cùng bàn của Tạ Trì Yến, Dịch Minh Thành vừa thấy anh cầm một cái hộp về thì không ngăn được nụ cười bỡn cợt, nháy nháy mắt với Tạ Trì Yến: “Tối hôm qua mình có xem chiêm tinh thì thấy sao hồng loan* của cậu động, thật không dễ dàng mà.”

*Sao Hồng Loan: là phụ tinh có hành thuộc mệnh Thủy, loại Dâm tinh; thể hiện những điều đẹp đẽ, cát tường, may mắn và chuyện hỷ sự.

Tạ Trì Yến không thèm để ý mấy lời linh tinh cậu ta nói, chỉ nhẹ nhàng đặt hộp lên bàn, sau đó cởi từng lớp đóng gói ra.

Bánh kem bên trong lớn bằng lòng bàn tay, màu rất đẹp, còn tỏa ra mùi hương mê người.

Dịch Minh Thành vừa thấy, lập tức cười: “Xem ra, nữ sinh lần này đưa bữa sáng cho cậu rất có tiền đấy.”

“Ừm?” Tạ Trì Yến nghi hoặc nhìn cậu ấy.

“Một miếng bánh kem này giá lên đến gần 1000 tệ đấy.”

Biểu cảm Tạ Trì Yến dần phai nhạt lại.

“Người theo đuổi cậu coi như đã bỏ cả vốn lẫn lãi đó.” Dịch Minh Thành còn lải nhải ở một bên.

Trong lòng Tạ Trì Yến hơi bực bội.

“Đây chính là gặp được như không cầu được nha, cậu phải nắm chắc cơ hội này!” Quả thực là không dứt mà.

“Im mồm.” Tạ Trì Yến tức giận. Một lát sau, tai anh rốt cuộc được an tĩnh.

Nhìn bánh kem tinh xảo đẹp đẽ này, trong lòng Tạ Trì Yến dâng lên một thứ cảm xúc khó có thể miêu tả. Anh nhớ tới mẹ của mình, vất vả làm trứng hong bánh rồi bày quán, khoảng một tuần mới có thể kiếm đủ tiền để mua cái bánh kem này.

Anh là biết bánh kem này tuyệt đối không phải do Tô Nguyễn làm, nhưng mà cô có thể mua được một cách dễ dàng. Anh không biết mình đang nghĩ cái gì, nhưng anh biết, có một số thứ anh mãi mãi không thể với tới, ví dụ như là thứ tình cảm lặng yên xuất hiện trong lòng anh, rất nhỏ nhưng không tài nào bỏ qua.

Anh cầm lấy cái thìa đóng gói trong túi, múc một thìa bánh kem từ từ đưa vào trong miệng. Rất mềm, rất thơm, cũng rất ngọt, nhưng không hề hợp với anh. Anh vô cảm đặt thìa lại vào túi đóng gói, rối lại gói cái hộp lại, cái hộp cứ như vậy khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Anh đặt bánh kem vào ngăn kéo, biết bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể nếm lại được.

***

Gần đầy Tạ Trì Yến lạnh lùng hơn với cô rất nhiều, Tô Nguyễn nghĩ nát cái óc cũng không ra là mình đắc tội với anh trai này lúc nào. Tuy rằng từ trước đến nay anh cũng chưa từng nhiệt tình với cô, nhưng Tô Nguyễn có thể cảm nhận được loại xa cách này là tự tận đáy lòng từ chối lại gần cô. Thì ra, anh chỉ là lãnh đạm trên mặt, nhưng từng hành động lại chưa từng từ chối việc cô tới gần.

Tô Nguyễn chỉ có thể thử anh lúc anh tới nhà phụ đạo cho cô, cô cẩn thận mở lời: “Tôi sai rồi, tôi không nên gửi ba con sói cho cậu.”

Đánh chết cô cô cũng nghĩ không ra là ngoài trừ việc này, cô còn đắc tội Tạ Trì Yến ở chỗ nào.

Tạ Trì Yến mặt vô cảm: “Không sao.” Nhưng cậu trông không hề giống cái câu ‘không sao’ của cậu chút nào cả. Cậu ta còn không cho cô một ánh mắt nào, khắp người đều là hơi thở cách xa cậu ta ra một ít.

Tô Nguyễn tiếp tục thử: “Vậy có chỗ nào tôi làm không được tốt à, tôi có thể sửa mà.” Tiếp tục cẩn thận làm nhìn anh, vừa lơ đãng liền đối diện với đôi mắt của anh, sâu trong đó là vẻ phức tạp vô cùng.

Trái tim Tô Nguyễn run lên, vừa định nói chuyện liền bị anh giành trước: “Câu này còn có chỗ nào không hiểu không?”

“Đã hiểu.” Cô không dám lại làm trái lại.

“Vậy thì tốt, tôi có việc muốn nói với cậu.”

Tô Nguyễn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi có thể không nghe được không?” Cô biết mà, cậu ấy mà mở lời muốn nói tuyệt đối không phải những lời gì hay ho.

“Hửm?” Tạ Trì Yến không nghe rõ lời cô.

“Tôi nói được.” Cô ngẩng đầu, một nụ cười rạng rỡ tươi tắn xuất hiện trên khuôn mặt, lại uể oải hơn nữa cũng không thể cúi đầu, đặc biệt là khi đối mặt với Tạ Trì Yến.

Đôi mắt của cô quá mức sáng ngời, Tạ Trì Yến ngược lại có chút không dám nhìn thẳng, ho khan, anh nói: “Còn một tuần nữa là đến kỳ tuyển sinh thành phố, tôi hy vọng trong kỳ thi này cậu có thể tiến bộ nhiều hơn.”

Đây hình như là lần đầu tiên anh nói nhiều với cô như vậy, Tô Nguyễn cười đôi mắt cong cong: “Được, chắc chắn đó!”

“Sau kỳ thi tuyển sinh, tôi sẽ không đến nhà cậu dạy nữa.”

Cái gì???

Tô Nguyễn nhất thời không phải ứng kịp, ngơ ngác hỏi lại một lần: “Cậu không làm nữa?”

Đối mắt với phản ứng kinh ngạc của cô, cảm giác đầu tiên của Tạ Trì Yến là có lỗi. Anh gật gật đầu, cũng không nói gì.

“Không được!” Tô Nguyễn lập tức phủ định: “Kỳ thi tuyển sinh tôi chắc chắn sẽ thi rất kém.” Cô cho rằng anh không muốn dạy cô nữa, liền vội vàng ngăn lại cái suy nghĩ này của anh. Cô đảm bảo, Tạ Trì Yến nếu dám nghỉ, cô liền dám thi được hạng nhất đếm ngược.

Tạ Trì Yến thả lỏng giọng, như là biết mình cũng không đúng: “Nhà tôi có việc.”

Nhưng kỳ thật là có việc gì chứ? Chỉ là anh không muốn tiếp xúc với cô nữa, lúc ấy anh là muốn dùng giọng điệu lạnh băng để nói tin này cho cô. Nhưng mà đối diện với khuôn mặt chân thành của cô, anh không tự chủ được mà hạ thấp giọng. Anh cảnh giác, đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Tô Nguyễn vừa thấy liền biết anh đang nói dối: “Cậu nói điêu!” Cô trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh.

Tô Nguyễn cũng tức điên người, cô rất ít khi lấy lòng một người nào đó như tt, cho dù là kiếp trước hay kiếp này. Cô trả giá nhiều vì anh như vậy, trong nháy mắt anh liền không nhận người, sói mắt trắng cũng không phải như vậy.

Đương nhiên, trong lòng cô còn hơi hơi ấm ức và khó chịu. Thật vất vả cô mới đối tốt với một người đến thế, tốt đến mức thậm chí có một số lúc còn quên mất mục tiêu ngay từ đầu của cô là ôm lấy cái đùi siêu to khổng lồ là anh, chỉ đơn giản là muốn đối tốt với anh. Nhưng sao anh có thể đáng giận như vậy, có thể vứt bỏ cô dễ như trở bàn tay, thậm chí một lý do thật cũng không muốn cho cô.

Tạ Trì Yến nhăn mày lại, không giải thích.

Tô Nguyễn vừa nhìn lại càng tức: “Mẹ tôi mời cậu tới nhà làm gia sư có phải đã từng ký hợp đồng không, sao cậu chưa làm tốt đã muốn đi rồi? Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không cần tôi nói cậu cũng biết đi.” Phản ứng đầu tiên khi chịu tổn thương chính là phản kích. Anh không muốn cô tốt, vậy thì cô cũng sẽ không để cho hắn được tốt. Đây là quan niệm của cô ở kiếp trước.

Tạ Trì Yến lạnh mặt, ánh mắt như băng nhìn thẳng vào cô, thấy dáng vẻ đánh chết cũng không lùi bước đó, khóe miệng anh hơi cong lên, nụ cười trên mặt cũng là lạnh: “Vậy cậu có thể đi gọi điện thoại cho mẹ cậu.”

Xem đi, chính là như vậy, bọn họ giống như người của hai thế. Cô gặp được chuyện sẽ bá đạo như vậy, sẽ không muốn suy nghĩ xem người khác có nỗi khổ gì không. Mà anh nhìn như lãnh đạm kiêu ngạo, ở trước mặt cô lại có chút tự ti không dễ phát hiện. Bọn họ như vậy, vẫn đừng liên hệ sẽ tốt hơn.

Tạ Trì Yến nghĩ như vậy, ít nhất hiện tại vẫn không quá muộn. Anh đứng dậy, không để lại một câu liền đi lướt qua cô.

“Phanh” một tiếng, cửa bị đóng sập lại.
Chương kế tiếp