Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 11: Sói mắt trắng
Căn phòng lập tức trở nên quạnh quẽ, xung quanh không còn ai khác, Tô Nguyễn ngơ ngác ngồi trên ghế, nhìn bài thi trước mặt, trên đó còn có chữ của Tạ Trì Yến. Rõ ràng mười phút trước, quan hệ giữa họ còn không có trở ngại gì.

Anh giảng bài cho cô, cách cô rất gần, có lẽ là do điều hòa điều lên nhiệt độ ấm quá, Tô Nguyễn luôn cảm thấy khuôn mặt nóng nóng. Mà hiện tại, cô cảm thấy lạnh lẽo, lại tăng độ điều hòa lên, cô ngồi tại bàn, vẫn cảm thấy lạnh.

Quá quạnh quẽ, căn nhà này quá quạnh quẽ. Cuối tuần Tô Kỳ luôn đi ra ngoài hẹn hò, một mình cô ở nhà. Ban đầu còn có Tạ Trì Yến tới, tuy tính anh không tốt lắm, nhưng thần kỳ là khi có anh tới, Tô Nguyễn vẫn luôn dư thừa sức. Mà hiện tại, cô cảm thấy không muốn động chút nào. Tô Nguyễn nghĩ, không phải là cô không quen khi không có Tạ Trì Yến, chỉ là do trong nhà quá quạnh quẽ.

Cô đeo khăn quàng cổ lên và mang theo túi tiền, về biệt thự nhà họ Tô đi, cha mẹ cô đang ở nhà, như vậy sẽ không quạnh quẽ thế này, quạnh quẽ đến mức khiến trái tim cô lạnh lẽo.

Tô Nguyễn không gọi điện thoại về nhà cho ba mẹ trước, cho nên khi cô về đến nhà thì đúng lúc gặp được Tô Khánh Đông và Nguyễn Vân đang ăn tối dưới ánh nến.

Tô Nguyễn không biết, cả đến giữa buổi chiều, bọn họ ăn tối dưới ánh nến như cái gì chứ, còn kéo màn kín mít, chỉ còn lại ánh nến đang thiêu đốt trên bàn. Phản ứng đầu tiên của Tô Nguyễn là, cô lại bị cho ăn cơm chó.

“Nguyễn Nguyễn, sao con lại về rồi?” Vẫn là Tô Khánh Đông hỏi cô trước, nhưng mà ông vẫn ngồi trên bàn, không có ý hoan nghênh cô chút nào.

Tô Nguyễn cảm thấy trái tim bị vắng vẻ của mình lại lạnh hơn vài phần.

Làm ra cái biểu cảm đau thương, cô bắt đầu biểu diễn: “Ba mẹ không hy vọng còn về à? Được rồi, con đi.” Tuy lời kịch rất máu chó, nhưng giờ phút này Tô Nguyễn đã không thể nghĩ ra lời kịch nào khác.

Cô từ từ đi tới cửa, tay đặt lên then cửa, rồi từ từ quay đầu lại: “Con đi đây.” Giọng vô cùng ai oán lại bàng hoàng.

Không có ai tới cản cô!! Vậy mà không ai tới cản cô! Có khả năng là cô nhặt từ bãi rác về đi, ha ha ha ha.

Rốt cuộc ngay lúc cô mở cửa ra, Nguyễn Vân gọi cô lại: “Đã về rồi thì ở lại đi, ít nhất cơm nước xong lại đi.” Nhân tiền nháy mắt ra hiệu với Tô Khánh Đông. Sắc mắt ba Tô lập tức trở nên ấm ức. Rõ ràng đã một đống tuổi rồi, sao lại còn làm nũng chứ?

Tô Nguyễn xem nhẹ cậu cuối ăn xong lại đi của mẹ Tô, vẫn là muốn đuổi cô đi. Cô cợt nhả về bên mẹ: “Con biết mà, mẹ tốt nhất.” Thè lưỡi lêu lêu với ba Tô, hứ, càng không cho hai người ân ái đó, lêu lêu.

Đứa con gái bất hiếu này? Ba Tô giận đến mức không muốn nhìn cô.

Tâm trạng Tô Nguyễn lập tức tốt hơn rất nhiều, ôm lấy cánh tay Nguyễn Vân: “Mẹ, tối nay con muốn ăn sườn chua ngọt.” Lần trước Tạ Trì Yến làm cho cô món này, khiến cô nhớ mãi không quên.

Phẹt, con sói mắt trắng kia, sao cô lại nghĩ tới cậu ta rồi!

“Muốn ăn tự mình làm! Tự làm sẽ không kén cá chọn canh.” Nguyễn Vân quyết đoán từ chối yêu cầu của cô.

Tô Nguyễn nỗ lực nở nụ cười: “Con chỉ nói thôi mừ, đương nhiên là mẹ làm gì thì con ăn cái đó rồi.” Ở nhà, cô không hề có nhân quyền.

Nguyễn Vân lại không làm: “Tô Nguyễn, con cũng nên học xào rau đi, tay làm hàm nhai biết không?”

Tô Nguyễn đau đầu. Mẹ cô lại bắt đầu lải nhải, cô vội vàng cắt ngang: “Con đã biết! Mẹ, ngày mai con học được không?” Dù sao ngày mai cô sẽ về cái nhà khác, lần nào chả phải đều như vậy à?

Khi ăn cơm, Tô Nguyễn bắt đầu chủ động nhắc đến: “Mẹ, gia sư mẹ tìm cho con khá tốt. Con cảm thấy lần thi tuyển sinh thành phố lần này con chắc chắn sẽ có tiến bộ!”

“Có tiến bộ là được, cũng không uổng mẹ tiêu nhiều tiền như vậy.”

Tô Nguyễn vội nói tiếp: “Mẹ, lúc ấy mẹ tìm gia sư cho con có ký hợp đồng linh tinh gì đó không?”

“Đương nhiên rồi, tìm ở một cơ sở gia sư. Lúc ấy chúng ta đã bàn, nếu kỳ thi tuyển sinh thành phố con không thi được 350 thì sẽ hoàn lại toàn bộ số tiền.”

“Vậy sau khi thi xong thì sao?” Còn có thi cuối kỳ mà!

“Đương nhiên là phải xem con có nhìn trúng người ta không rồi.” Nguyễn Vân trả lời đương nhiên.

Tô Nguyễn yên lặng gắp một món ăn bỏ vào miệng. Cô đương nhiên là nhìn trúng rồi, vấn đề là người ta chướng mắt cô.

Từ đầu đến cuối Tô Nguyễn không định nói với mẹ cô, Tạ Trì Yến chướng mắt con gái mẹ hơn nữa còn định từ bỏ công việc gia sư sau kỳ thi tuyển sinh thành phố. Lúc ấy cô chỉ là không lựa lời uy hiếp Tạ Trì Yến mà thôi, nhưng mà cô cũng là người có kiêu ngạo, loại chuyện này sao có thể để ba mẹ mình giải quyết được, cho dù như thế nào cũng phải dựa vào bản thân, huống chi là chuyện liên quan đến Tạ Trì Yến.

Nhưng mà hiện tại cô không quá muốn đi đuổi theo Tạ Trì Yến về, cô muốn vắng vẻ con sói mắt trắng này trong một thời gian, cho cậu ta biết cô cũng không phải không thể có anh.

Kỳ thật, Tạ Trì Yến cho cô rất nhiều tri thức, công thức anh giúp cô nhớ cũng rất hữu dụng, đề anh nói cho cô cũng là đề cơ sở. Nói tóm lại, anh làm gia sư thật sự là đủ tư cách. Chỉ là Tô Nguyễn cố tình không thể tiếp thu việc đột nhiên anh muốn từ chức, cô sẽ nghĩ ra tất cả các cách để khiến Tạ Trì Yến cam tâm tình nguyện trở về.

***

Sau khi chạy bộ giữa các tiết học, Tô Nguyễn và Úy Thanh Tử chen chúc giữa đám người, chung quanh đều là mùi mồ hôi, Tô Nguyễn suýt chút nữa ngất đi, cô thật sự rất nhớ lúc đứng bên cạnh Tạ Trì Yến.

Trên người cậu ấy không có mùi hương gì đặc biệt, dựa gần anh cảm thấy rất thoải mái. Đột nhiên, cô như ngửi được mùi hương quen thuộc nào đó, ngẩng đầu lên, quả nhiên, trước cô chính là Tạ Trì Yến.

Cơ hội! Tô Nguyễn giữa chặt tay Úy Thanh Tử bên cạnh, bắt đầu ra vẻ lớn tiếng: “Thanh Tử, hôm nay mình có đọc được một bài thơ tên 《Lưu manh》, nhân vật nam đúng là sói mắt trắng mà, còn nói cái gì mà yến tiệc tóc để chỏm*, nói nói cười cười.” Cô cố tình nhấn mạnh ở chỗ ‘sói mắt trắng’ và chữ ‘Yến’. Quả nhiên, nhìn thấy cơ thể Tạ Trì Yến hơi cứng đờ.

Tô Nguyễn hừ nhẹ, vui vẻ nhếch khóe miệng.

Không ngờ Úy Thanh Tử lại kinh ngạc: “Nguyễn Nguyễn, chừng nào thì câu thích đọc sách ngữ văn rồi?”

“Mình không thích!” Cô chính là cố tình nói cho ‘Yến’ trước mặt cô kia.

Úy Thanh Tử sát lại gần, lạ lẫm nhìn cô: “Ừm, thoạt nhìn cũng không giống như thích học tập.”

Tô Nguyễn còn muốn nói gì nữa, liền nhìn thấy Tạ Trì Yến đi rồi. Người ta không còn ở đây nữa, Tô Nguyễn đột nhiên không có hứng nói chuyện.

Kéo tay Úy Thanh Tử, đi trên đường đột nhiên cảm khái: “Thanh Tử, cậu nói xem, sao trên đời này nhiều sói mắt trắng như vậy?” Cô còn không nhiệt tình, không tốt với Tạ Trì Yến hay sao? Cậu ta nói đi là đi, không hề lưu luyến chút nào.

Vẻ mặt Úy Thanh Tử khiếp sợ nhìn cô, tiểu ma vương không phải là thích nam sinh nào rồi ấy chứ, chuyện này cô cần phải thương lượng lại với Tô Kỳ.

Tan học chưa hôm đó, lần đầu tiên Tô Kỳ không vứt bỏ cô đi yêu đương với Úy Thanh Tử, mà là cùng cô đi về nhà. Tô Nguyễn kỳ quái liếc Tô Kỳ mấy cái, cuối cùng cũng khiến Tô Kỳ chú ý.

Trong đầu Tô Kỳ lại lần nữa hiện lên lời Úy Thanh Tử, mày nhíu chặt lại: “Anh cần phải quan tâm nhiều tới Nguyễn Nguyễn hơn đó, gần đây cậu ấy hình như bối rối về vấn đề tình cảm.”

“Tô Kỳ, có phải anh xảy ra mâu thuẫn với Thanh Tử không?”

Tô Kỳ đen mặt lại. Đây là do anh tự tìm mà, tới quan tâm con bé kia? Thế mà nó lại ác ý đoán già đoán non đời sống tình cảm của anh như vậy.

“Nếu không thì tại sao anh lại đi cùng em về nhà.”

Sắc mắt Tô Kỳ chậm rãi hoàn hoãn lại, thì ra là như vậy. Trong lòng anh hơi tự trách, xem ra anh thật sự đã thiếu quan tâm tới cô em gái ruột này nhiều rồi. Anh ấy hắng giọng, nói: “Nguyễn Nguyễn, gần đầy em có phiền não gì không?”

Tô Nguyễn cả kinh, Tô Kỳ vậy mà gọi tên thân mật của cô, rất rất rất không bình thường! Chính vì vậy mà cô không nghe rõ lời anh nói, cô nhìn chằm chằm vào anh, cái tên anh trai này không phải bị kích thích gì rồi chứ?

Tô Kỳ bị cô nhìn đến không được tự nhiên: “Em không có bối rối về vấn đề tình cảm đấy chứ?”

Sắc mặt Tô Nguyễn lập tức trở nên rất đặc biệt.

Sao Tô Kỳ lại biết chuyện này? Chẳng lẽ anh em thật sự là thần giao cách cảm à? Nhưng mà loại chuyện như tình cảm này rất khó mà nói được. Đặc biệt là, cô thế mà bị ghét bỏ! Mà người kia thì không thích dạy cô! Không tiếp nhận ý tốt của cô! Từ chối cô tới gần!

Tô Nguyễn cảm thấy nếu cô nói ra thì chắc chắn sẽ bị Tô Kỳ cười nhạo, vì thể vênh mặt, cứng cổ: “Không có!”

Tuyệt đối là có việc! Bọn họ ở cùng nhau mười mấy năm trời, Tô Kỳ tự nhận là hiểu rất rõ em gái mình. Phản ứng này của con bé không phải chỉ có việc thôi, lại còn là việc không nhỏ.

Tô Kỳ lập tức có cảm giác như cải trắng nhà mình bị heo gặm. Tuy từ nhỏ đến lớn, anh và Tô Nguyễn thường xuyên đấu đá lẫn nhau, nhưng mà trong xương cốt đều chảy cùng một dòng máu, anh sao có thể không quan tâm cô em gái duy nhất của mình được.

Anh ấy mềm giọng: “Nguyễn Nguyễn, có phải em có người thích rồi không?”

Người thích? Trong đầu Tô Nguyễn hiện ra khuôn mặt Tạ Trì Yến đầu tiên.

Cô run run, cô thích cậu ra, có khả năng sao? Cô cũng không hiểu rõ về tình cảm của mình, cũng có phần mê mang, vì thế đương nhiên cũng nói ra: “Em cũng không biết.”

Vừa thấy dáng vẻ này của cô, trong đầu Tô Kỳ lập tức lướt qua rất nhiều suy đoán không tốt. Có lẽ là bởi vì ngày thường xem nhiều vụ án hình sự quá, cái gì mà thiếu nữ trượt chân ký, rồi gì mà chú cừu non lạc lối. Kế hoạch xấu nhất trong lòng anh chính là, em gái anh bị tên cặn bã kia lừa gạt! Anh sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!

Anh hít sâu một hơi, bình phục lại cảm xúc của mình: “Nguyễn Nguyễn…” Anh cảm thấy rất khó mở miệng, nhưng mà vẫn là nói: “Hai em xảy ra quan hệ chưa?”

??? Vẻ mặt Tô Nguyễn khiếp sợ, bọn họ còn chưa có quan hệ gì đâu! Cho dù có vào một thời gian trong một đêm nào đó, cô có chút ý xấu không muốn người khác biết, như là nuôi nhốt gì đó, nhưng mà hiện tại quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối là trong sáng đó nha! Trong đầu tên khốn Tô Kỳ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Thấy phản ứng của cô, Tô Kỳ ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh xấu hổ cười cười, hình như là anh suy nghĩ quá nhiều.

Tô Nguyễn thấy bình thường, ít nhất thân thể bình thường. Tô Kỳ cảm thấy anh ấy phải giáo dục cho Tô Nguyễn biết, anh thấm thía mở lời: “Bây giờ con vẫn còn nhỏ, nhiệm vụ chính là học tập.”

Tô Nguyễn nghe vậy, cười nhạo anh ấy: “Không phải anh lớn hơn em một tuổi à, chúng ta còn học cùng khối đấy, anh có chăm chỉ học tập không?”

Tô Kỳ cứng họng, thật lâu sau anh mới tiếp tục nói: “Vậy được rồi, yêu đương thì có thể, nhưng phải chú ý chừng mực.”

Tô Nguyễn khiếp sợ: “Ai nói cho anh emyêu đương?” Căn bản là không có một tí tẹo nào!

Tô Kỳ càng kinh ngạc: “Em không có? Nguyễn Nguyễn, em đừng lừa anh, anh nói với em…”

“Tô Kỳ anh đừng lải nhải nữa, em nói không có chính là không có!” Tại sao lại cứ phải rải muối lên vết thương của cô í nhờ! Rõ ràng tâm trạng của cô đã không được tốt như vậy rồi. Tô Kỳ nói lại khiến Tô Nguyễn nhớ lại vẻ mặt lạnh băng ngày đó của Tạ Trì Yến, thật là tức chết cô mà, còn không thể đánh người, thật là ức chế mà!

Cẩn thận quan sát vẻ mặt táo bạo của cô, Tô Kỳ cảm thấy có lẽ Tô Nguyễn thật sự không hề yêu đương, không phải là có quá nhiều người theo đuổi khiến con bé thấy phiền chứ?
Chương kế tiếp