Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 19: Tự mình đa tình
Cô chọn một quả táo vừa to vừa đỏ ở siêu thị, sau đó đi đến tiệm đồ trang trí để đóng gói cho đẹp.

Tô Nguyễn đã hỏi thăm được địa chỉ nhà của Tạ Trì Yến từ trước, cô đội một chiếc mũ len dệt kim, phía trên còn đính một quả cầu nhung màu hồng, quàng khăn quàng cổ và mang theo quả táo. Cho dù đã mặc rất ấm nhưng cô vẫn thấy rất lạnh khi vừa bước chân ra khỏi cửa.

Nhưng nghĩ tới một lúc nữa là có thể gặp được Tạ Trì Yến rồi, trái tim Tô Nguyễn lại cảm thấy rất ấm áp. Bỗng nhiên cô có cảm giác giống như vợ con đang đợi mình ở nhà, bước đi rất khí thế.

Nhà của Tạ Trì Yến nằm trên một con phố gần trung tâm thành phố, chỉ cách một đường hầm, bên ngoài là thành thị phồn hoa, tiệc tùng xa hoa thâu đêm suốt sáng. Bên trong con hẻm nhỏ lại là sự nghèo đói và tuyệt vọng, những căn nhà xập xệ cũ nát, hoàn toàn đối lập với sự hiện đại hóa của thành phố kia.

Hầu hết những người sống ở đây đều đến từ vùng ngoại ô của An Thành, sau này thành phố ngày càng được mở rộng, nơi này cũng dần dần phát triển. Nhiều nhà khai phá đã thử đưa ra các ý tưởng về con hẻm này, nhưng những hộ dân ở đây đều không chịu di dời đi nơi khác, cho dù thế nào họ cũng không chịu.

Vậy nên, trong mắt rất nhiều doanh nhân, con hẻm này chính là cái u ác tính của thành phố, mỗi khi nhắc đến đều thấy ghê tởm. Nhưng Tô Nguyễn lại không cảm thấy như vậy, đây là nơi mà chàng trai cô thích đang sinh sống, vì vậy những đám rêu xanh bám trên tường cũng trở nên thật đáng yêu.

Cô từng lén lút đi theo Tạ Trì Yến, nhìn anh đi về nhà, đi vào con hẻm nhỏ này, bóng lưng của anh dần dần biến mất.

Bây giờ cô cũng đi vào con hẻm nhỏ này, nhà của Tạ Trì Yến là căn nhà thứ ba đếm ngược lên ở trong ngõ, đây là lần đầu tiên cô đến đó.

Vừa bước vào con ngỏ nhõ, bên tai Tô Nguyễn đã nghe thấy đủ loại âm thang, trên lầu có tiếng trẻ con khóc, tiếng nồi niêu xoang chảo va vào nhau tạo nên những tiếng vang đanh thép, tiếng vợ chồng cãi nhau, còn có người đang hát…

Trong lòng cô ngập tràn những cảm xúc không thể hiểu được, dường như cô đang bước chân vào thế giới của Tạ Trì Yến.

Ngọn đèn dầu được thắp sáng rực rỡ trong căn nhà thứ ba đếm ngược trong ngõ, xuyên qua khung cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy hơi ấm của căn phòng. Tô Nguyễn hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra, tay lạnh cóng đến mức run lập cập, run rẩy bấm số điện thoại của Tạ Trì Yến.

Tiếng tút tút kéo dài một hồi lâu, “Alo?” giọng anh dịu dàng, cuối câu hơi cao lên, Tô Nguyễn tựa như có thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh khi nghe điện thoại.

“Yến Yến, là tôi nè.” Cô thổi vào lòng bàn tay: “Giáng sinh vui vẻ, tôi đang ở dưới nhà cậu nè, cậu có muốn ra ngoài không?”

Lúc Tạ Trì Yến đi ra, đèn đường bên cạnh dường như sáng lên. Anh khẽ cau mày, không mặc quần áo dày nên để lộ ra chiếc cổ trần. Vừa nhìn thấy anh, Tô Nguyễn đã không thể kiểm soát được bước chân của mình mà bước vội đến trước mặt anh.

Cầm quả táo được đóng gói đẹp đẽ bằng cả hai tay, cô đưa tới trước mặt anh: “Tặng cậu đấy, năm mới bình an nha!”

Tạ Trì Yến không nhận lấy, giọng điệu cũng không vui lắm: “Đã trễ thế này rồi cậu còn chạy tới đây làm gì?”

Tô Nguyễn bĩu môi, hai tay cầm quả táo từ từ buông xuống: “Hôm nay không phải là Giáng sinh à? Tôi muốn tặng cho cậu quả táo thôi.”

“Không cần, cậu mau về nhà đi!” Anh khoát tay áo, dáng vẻ rất mất kiên nhẫn.

Sự tức giận trong lòng chậm rãi dâng lên, Tô Nguyễn ngẩng đầu: “Tạ Trì Yến, sao cậu có thể nhẫn tâm như thế?” Giọng điệu chứa đầy sự lên án.

“Tôi không có gọi cậu tới.”

Nỗi uất ức trong lòng Tô Nguyễn nhiều đến mức sắp nổ tung, là cô tự mình đa tình rồi, rõ ràng giữa bọn họ vừa mới xảy ra chuyện không vui, chỉ là cô không nhớ ra nên cứ đến tìm anh hết lần này đến lần khác. Cô chính là người không có chính kiến.

“Cậu không muốn thì thôi vậy, tôi về đây.” Cô xoay người, bàn tay cầm quả táo đang run rẩy, thời tiết tháng mười hai đúng là lạnh thật.

Tô Nguyễn đi rất chậm, nhưng mãi đến khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ vẫn không nghe được một câu giữ lại của Tạ Trì Yến.

Tạ Trì Yến, tên khốn kiếp nhà cậu, tôi mà còn quan tâm đến cậu nữa thì tôi không còn mang họ Tô!

“Trì Yến, ai tìm con thế, sao vẫn chưa vào nhà?” Trong phòng, bà Tạ đã gọi anh.

Tạ Trì Yến thôi không nhìn nữa, bóng dáng của người kia biến mất ở đầu con hẻm, bên ngoài là đô thị phồn hoa, đang là ngày lễ nên chắc là náo nhiệt lắm, người cũng rất đông, chắc là an toàn đúng không?

“Con vào đây ạ.” Anh xoay người, bên trong đèn đuốc sáng trưng, trên bàn bày một bát sủi cảo.

“Ngoài trời lạnh lắm, ăn chút sủi cảo cho ấm người.”

“Dạ.” Anh vâng lời ngồi xuống, sau khi ngậm sủi cảo trong miệng mới cảm nhận được một chút hơi nóng. Bên ngoài thật là lạnh, cô mặc dày như thế chắc sẽ không lạnh đâu nhỉ!

***

Cho đến thứ năm, Tô Nguyễn vẫn không hề chủ động đi tìm Tạ Trì Yến đến một lần, hơn nữa mấy hôm nay trời mưa nên hoạt động ngoại khóa đều bị hủy bỏ. Tô Nguyễn đã không được nhìn thấy anh ba ngày rồi.

Sáng thứ năm, như để tôn thêm bầu không khí bi thương của ngày thi, ông trời cho vài hạt mưa phùn lất phất, thời tiết tháng mười hai lại càng lạnh hơn.

Tô Nguyễn quấn một chiếc khăn quàng cổ rất dày, cầm phiếu dự thi của mình, cả người co lại giống như một con rùa nhỏ.

“Nguyễn Nguyễn, cậu thi ở phòng nào?” Úy Thanh Tử hỏi cô, cầm phiếu dự thi của bản thân: “Mình thi tại trường chúng ta, có 2 trường thi, may là tớ được thi tại trường, nếu không lại giống như Liêu Thành Hạo, phải đến trường khác để làm bài kiểm tra.”

“Mình cũng được thi tại trường chúng ta, bên tòa số 5.”

Đúng như tên gọi, kỳ thi khảo sát toàn thành phố lần này là dành cho các học sinh lớp mười một trong thành phố cùng nhau tham gia kỳ thi, sắp xếp chỗ ngồi theo sự phân bố của các trường trung học trong khu vực. Thành phố An Thành có tổng cộng ba trường cấp ba, theo thứ tự là trường số 1, số 2, số 3. Trong đó, trường THPT số 1 là nổi tiếng nhất, cũng là trường học có diện tích lớn nhất. Vì vậy trường số 1 sẽ chịu trách nhiệm tiếp nhận phần lớn thí sinh.

Nói cách khác, chỗ ngồi trong kì thi lần này của bọn họ hoàn toàn không có quy luật, bọn họ cũng không biết người ngồi bên cạnh có phải cùng trường với mình hay không.

Cô và Úy Thanh Tử đều được xếp ở lại trường, Liêu Thành Hạo thì khổ hơn, phải đến trường số 3 đi thi, môi trường giảng dạy của trường số 3 kém hơn nhiều so với trường số 1, trong trường học còn có rất nhiều đầu gấu, vấn đề an ninh trật tự nổi tiếng là rất tệ trong hệ thống trường cấp 3 ở An Thành.

Một hàng rào đỏ được dựng bên ngoài phòng thi, có bảo vệ trông coi ở đó, thoạt nhìn rất giống như bọn họ sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Ở kiếp trước, Tô Nguyễn cũng đã trải qua kì thi đại học, nhưng lúc ấy cô không hề lo lắng chút nào. Cô cảm thấy thi không tốt cũng chẳng sao, dù sao nhà cô cũng có rất nhiều tiêu, đủ cho cô tiêu xài mấy đời liền.

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng trong lòng cô lại có chút lo lắng. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô đi về phía tòa số 5, mọi người xung quanh đến rồi lại đi thật vội vã.

Cô thi ở phòng 305, trên tầng 3. Tô Nguyễn tìm một lúc lâu mới thấy phòng 305, vị trí của nó vô cùng hẻo lánh, ra cửa rẽ phải rồi đi hai bước là nhà vệ sinh. Ở trường số 1 mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên Tô Nguyễn biết trường mình còn có phòng học như vậy.

Ở cửa phòng 305 đã có rất nhiều thí sinh xếp hàng chờ vào phòng thi, Tô Nguyễn ngoan ngoãn đợi ở cuối cùng, nhìn sơ đồ chỗ ngồi dán trên tường, tìm được chỗ ngồi của mình. Sau khi giám thị kiểm tra thông tin định danh, cô bước vào phòng thi, trong phòng 305 có mùi sách thoang thoảng, có thể là một phòng học chất đống sách.

Tô Nguyễn vừa đi vào phòng thi liền quan sát chung quanh, đột nhiên...

Cô nhìn thấy Tạ Trì Yến! Người mà nếu cô không chủ động liên lạc với anh, anh sẽ coi như cô không tồn tại!

Trải qua mấy ngày, đột nhiên lại nhìn thấy anh, trái tim Tô Nguyễn không khỏi nhảy lên mấy nhịp. Nhưng Tạ Trì Yến lại hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của cô, anh chống tay lên bàn, tay cầm bút gõ gõ trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Bình thường lúc không nhìn thấy anh, Tô Nguyễn có thể tỏ ra cứng rắn, nhưng khi nhìn thấy anh rồi, cô lại không còn chút khí phách nào nữa.

Tô Nguyễn giả vờ như không biết gì, đi đến trước bàn của anh, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, giả vờ bình thản chào hỏi anh: “Này.”

Trên thực tế, chỗ ngồi của Tạ Trì Yến là cạnh cửa sổ, trong khi chỗ ngồi của cô là dựa vào tường. Hai người một nam một bắc, Tô Nguyễn cố ý đi xung quanh phòng học một vòng rồi mới đi đến trước mặt anh.

Tạ Trì Yến quay đầu lại, nhìn cô một cách rất thờ ơ, không nói gì, tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc kệ cô! Anh dám phớt lờ cô! Nụ cười trên mặt Tô Nguyễn đã không còn giữ được nữa, cô muốn nổ tung luôn rồi!

“Tạ Trì Yến, cậu…”

“Bạn học sinh kia, trong phòng thi phải giữ im lặng, mời bạn quay về chỗ ngồi của mình đi!”
Chương kế tiếp