Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 18: Khiêu khích
Bị lag! Mạng TMD bị lag rồi! Nhất thời, trong phòng khách vang lên tiếng rên rỉ ngắt quãng của nữ chính, ưm ~, còn có cả tiếng gầm nhẹ của nam chính.

Mặt Tô Nguyễn nóng như thiêu như đốt, tay cũng trở nên run rẩy, không ngừng nhấn chuột nhưng máy tình không hề có phản ứng nào.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tạ Trì Yến phía sau lưng mình, tự dưng cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đưa ra ý tưởng xem phim vào ngày hôm nay! Ngốc không thể tả nỗi!

Cô quay lại với vẻ mặt mếu máo: “Nó bị lag rồi…”

Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Tạ Trì Yến đẩy cô ra, cầm chuột click. Xuyên qua ánh sáng của màn hình, Tô Nguyễn phát hiện lỗ tai của anh đỏ đến mức như sắp rỉ máu, lập tức, một chút xấu hổ và ngượng ngùng của Tô Nguyễn biến mất hoàn toàn.

Thậm chí, cô còn bắt đầu trêu chọc Tạ Trì Yến: “Hay là chúng ta cứ để yên như vậy đi, tôi đi lấy máy tính của Tô Kỳ rồi chúng ta xem tiếp nhé?”

Mặt Tạ Trì Yến không hề biến sắc, anh liếc Tô Nguyễn một cái, rút ổ cắm ra, ba giây sau, máy tính bắt buộc phải tắt máy.

“Tô Nguyễn, cậu giỏi lắm.” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, cười như không cười nhìn cô.

Tô Nguyễn chính là kiểu người mềm nắn rắn buông, lập tức ấp úng nói: “Thôi không xem nữa, tôi phải nghiêm túc học hành!”

Cô gập máy tính xuống rồi bật đèn trong phòng khách lên. Cô nhìn thoáng qua Tạ Trì Yến, mặt anh hơi đỏ lên, thoạt nhìn cả người có vẻ không được tự nhiên.

Tạ Trì Yến liếc nhìn cô, không để ý đến sự biến đổi nào đó trên cơ thể mình: “Bây giờ tôi sẽ đánh dấu những chỗ quan trọng cho cậu, trước tiên cậu cứ làm bài đi. Nhà vệ sinh nhà cậu ở đâu?”

Tô Nguyễn căn bản cũng không nghĩ nhiều, thuận tay chỉ cho anh. Cô liếc mắt nhìn những câu hỏi được đánh dấu bằng bút đỏ trong sách, những ý nghĩ khác hoàn toàn biến mất ngay lập tức: “Đây mà là trọng tâm á?” Trọng tâm gì mà nhiều thế này???

Lúc Tạ Trì Yến trở lại bên cạnh cô, đầu của Tô Nguyễn đã sắp nổ tung vì mấy cái đề này, vừa nhìn thấy anh đi ra đã than vãn bằng một giọng điệu rất bực bội: “Cậu làm gì mà lâu thế, tôi không hiểu nhiều chỗ lắm.”

Cô chán nản nằm gục xuống bàn: “Tôi nghĩ mình không được nổi 70 điểm mất. Cậu không được trách tôi, tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi.” Mặc dù không muốn thừa nhận những cô thật sự không có năng khiếu học hành.

Tạ Trì Yến ho nhẹ, giọng nói rất thoải mái: “Nếu cậu hiểu hết được mấy câu này thì đã đạt yêu cầu rồi.”

“Thật á?” Đạt yêu cầu rồi! Chín mươi điểm! Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ đến điều này!

Tạ Trì Yến gật đầu, giọng điệu càng dịu dàng hơn: “Chỗ nào không hiểu thì tôi chỉ cho cậu.”

Tô Nguyễn không hiểu sao bị câu nói này làm cho sững sờ, toàn thân mềm nhũn, cô chỉ ước có thể dựa vào người anh ngay bây giờ: “Yến Yến à, chờ tôi thi đậu rồi tôi sẽ đãi cậu một bữa thật ngon nhé.”

Đột nhiên, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

Tô Nguyễn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng chiếc bánh ngọt lần trước lại hiện lên trong đầu của Tạ Trì Yến, thứ mà anh đã lỡ quên mất.

"Không cần, đây là bổn phận của ta." Vẫn nên vạch rõ ranh giới với cô, đây chỉ là công việc mà thôi, không có những thứ tình cảm khác.

Tô Nguyễn càng không hiểu anh mắc bệnh thần kinh gì, chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi, vừa nãy rõ ràng còn rất tốt, nhưng một giây sau anh lại trở nên lạnh lùng xa cách, giống như một đứa nhóc cứng đầu, thật không thể thích ứng được.

Tô Nguyễn không trả lời, lạnh lùng làm bài tập, nhưng đáng tiếc là kiến ​​thức của cô có hạn, mắc kẹt ở một câu hỏi rất lâu rồi. Cuối cùng vẫn phải đi hỏi Tạ Trì Yến, nhưng giọng điệu của cô cũng giống như anh, rất lạnh lùng: “Câu này làm thế nào?”

Tạ Trì Yến không nhìn cô, chỉ liếc nhìn câu hỏi mà cô đang dùng bút chỉ vào: “Muốn tìm tổng của n số hạng, trước tiên…” Lúc giảng bài cho cô - người không có nền tảng toán học, anh luôn dùng cách nói đơn giản và dễ hiểu nhất cho cô nghe.

Tô Nguyễn không phải đồ ngốc, nếu nói một cách chậm rãi thì cô vẫn hiểu được, nhưng hôm nay càng nghe cô lại càng không muốn hiểu. Cô đang có tâm sự nhưng anh đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô một cái!

Còn tiếp tục giảng bài như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Tô Nguyễn quả thực không thể chịu đựng được nữa!

“Tôi không muốn nghe nữa, tôi muốn đi ngủ!”

Tạ Trì Yến không hiểu cô bị làm sao, hôm nay đã lần thứ ba cô như vậy rồi, trong lòng anh cũng thấy khó chịu, anh không thích làm việc một cách hời hợt hay bỏ dở nửa chừng. Giọng điệu lạnh lùng: “Vậy cậu đi ngủ đi.”

Đợi đã, sao anh lại đồng ý như thế? Anh không khuyên bảo cô học hành nữa à? Tô Nguyễn thấy hơi bối rối.

Sau khi sống lại, cô quyết định sẽ học tập giỏi giang, mặc dù trình độ của cô vẫn còn rất kém so với lớp thực nghiệm nhưng so với trước kia thì đó là sự tiến bộ vô cùng to lớn.

Thực ra hôm nay cô không hề nghĩ đến việc bỏ cuộc giữa chừng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tạ Trì Yến dù cho cô có làm điều gì, Tô Nguyễn rất muốn làm gì đó để phá vỡ sự bình tĩnh trên khuôn mặt anh. Chỉ là anh không chấp nhận, cô cũng bị mắc kẹt.

Tạ Trì Yến thấy cô vẫn còn đang ngơ ngác, giọng nói của anh càng lạnh lùng hơn: “Tôi về đây.”

“Này!” Tô Nguyễn ngăn anh lại: “Thứ năm tuần sau có bài kiểm tra đó!” Bây giờ anh không thể về được!

Anh châm biếm nói: “Cậu không muốn học thì tôi ở lại đây có tác dụng gì?”

“Nhưng mà…” Cô hơi ngây người, bỗng nhiên Tạ Trì Yến lại mặc kệ cô sao?

Đến tận lúc Tạ Trì Yến đã rời đi rồi, Tô Nguyễn mới từ từ phản ứng. Con người này rất thẳng thắn, nói đến là đến, nói đi là đi. Anh không quan tâm chút nào đến thành tích của cô sao? Bỗng nhiên trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ, hay là bài thi của thành phố cô nên làm kém một chút nhỉ, nếu không thì anh vẫn cho rằng mình dạy rất giỏi.

Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, người đi rồi nhưng quyển sổ ghi chép những phần trọng tâm vẫn còn ở đây. Tô Nguyễn lấy vở nháp ra, cắn bút, chậm rãi tính toán làm bài.

Vào sáng chủ nhật, Tô Nguyễn đã hạ quyết tâm dù có chết cũng sẽ không ra khỏi giường, hôm qua Tạ Trì Yến giỏi lắm mà, hôm nay nhất định cô phải giận lại anh.

Tô Nguyễn đã tưởng tượng rất nhiều tình huống có thể xảy ra, nhưng cô thể không ngờ rằng hôm nay Tạ Trì Yến không đến!

Khi Tô Kỳ đến đánh thức cô, anh còn rất thắc mắc: “Hôm nay gia sư của em không đến à? Bỏ dạy rồi à?”

“Không phải!” Tô Nguyễn vội vàng biện hộ, dừng lại một chút, sửa lại lời nói dối cho ăn khớp: “Hôm qua em bảo cậu ấy hôm nay không phải đến, hôm nay em muốn nghỉ ngơi một chút.”

Tô Kỳ tức giận nhìn cô: “Thế mà đòi hơn điểm anh trong kì thi khảo sát của thành phố à, anh thấy em dậm chân tại chỗ cũng khó mà làm được rồi.”

Rõ ràng là anh có học hành gì đâu, thế mà còn có mặt mũi dạy bảo cô. Tô Nguyễn nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu hù dọa: “Nếu em không vượt qua anh thì tên của em sẽ viết ngược!”

Đáp lại lời cô là tiếng cười ha hả của Tô Kỳ: “Anh đợi em, Nguyễn, Tô à!”

Thằng chó này!

Tô Nguyễn không còn muốn nằm trên giường nữa, cô phải đi học bài!

Đêm hôm đó là giáng sinh, Tô Nguyễn bắt đầu đứng ngồi không yên. Vào một buổi tối tuyệt vời thế này, Tô Kỳ đi hẹn hò với Úy Thanh Tử, không biết đêm nay có về nhà không. Trong nhà chỉ có một mình cô, cô cũng không muốn trở về nhà họ Tô, không cần nói cũng biết ba cô muốn trải qua thế giới chỉ có hai người với mẹ cô rồi.

Lúc này, Tô Nguyễn mới nhận ra hình như độc thân cũng là một cái tội.

Mặc dù hôm qua xảy ra chút xích mích với Tạ Trì Yến, nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định chủ động đi tìm anh!
Chương kế tiếp