Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 73

Màn mưa như một vật chắn, phân định khu vực riêng tư.

Tay Tần Trú dần nóng lên, Bùi Duẫn nghịch ngón tay anh, lại hướng chiếc ô về phía anh.

Bởi vì để ăn đậu hủ của anh, Bùi Duẫn dùng tay trái cầm ô muốn che cho Tần Trú, muốn giơ lên ​​cũng không dễ dàng gì.

Tần Trú giãy tay ra: "Để anh cầm cho."

Bùi Duẫn dùng sức siết chặt, nói: "Anh nghỉ ngơi đi."

“Có phải anh cảm thấy bạn trai của mình rất đáng tin cậy, khi che mưa chắn gió cho anh trông rất cao lớn không?” Bùi Duẫn không thể để miệng mình yên tĩnh.

“Đúng vậy, rất cao lớn.” Trán Tần Trú giật giật.

Rẽ một cái là đến trường học.

Bùi Duẫn thuận miệng hỏi: “Chú đã họp phụ huynh cho anh bao nhiêu lần rồi?”

Tần Trú suy nghĩ một chút: "Một lần, năm lớp 9, mẹ anh có việc bận nên không đi được."

Chính là lần đó, Tần phu nhân vẫn hối hận đã để ông đi.

Nhìn thấy Bùi Duẫn hứng thú, Tần Trú liền đề cập ngắn gọn.

Tất nhiên, hai mẹ con chỉ biết chuyện xảy ra khi Tần Phi phàn nàn sau khi trở về nhà.

Tần Phi có thể chất khiến người ta khó lý giải, tức là ra ngoài chỉ cần không tự giới thiệu bản thân sẽ bị người ta giễu cợt ra vẻ cầm kịch bản vả mặt.

Ngay cả khi cùng Tần phu nhân đi mua quần áo, khi ông đứng đó chờ bà thử quần áo cũng bị khách hàng khác cười nhạo nói rằng không mua nổi đồ ở đây chỉ vì thân hình mập mạp.

Không phân trái phải.

Tần Phi sau nhiều năm như vậy đã chết lặng.

Để ngăn không cho khuôn mặt luôn xuất hiện trên các bản tin tài chính này bị nhận ra, Tần phu nhân đã chuẩn bị đầy đủ, cho ông ăn mặc cực kỳ nghèo khổ - bôi đen da mặt, mặc áo khoác mỏng vá màu xanh quân đội, còn có chiếc quần vải xám dài không biết lượm từ thùng rác nào cùng một đôi giày vải cũ.

Quả thực giống như người lao động khốn khổ bị ông chủ nham hiểm đánh cắp tiền mồ hôi nước mắt, phải đi ngàn dặm để đòi nợ.

Hai vợ chồng đều bị sốc.

Một lúc lâu sau, Tần phu nhân mới nói: “Cúi lưng xuống một chút, đúng vậy, trông càng đáng thương hơn.”

Tần Phi: "..."

Vẻ ngoài uy nghiêm này khi bước vào lớp khiến cả lớp thầy trò đều sửng sốt.

Thầy giáo đang nói chuyện với một phụ huynh, liếc nhìn thấy ông lập tức dừng lại, trơ mắt nhìn ông ngồi xuống chiếc ghế của học sinh yêu thích của mình.

Rất nhanh, mọi người đều biết đây chính là ba của Tần Trú.

Học sinh có điểm số đáng kinh ngạc, miễn là không bỏ thi.

Mọi người ít nhiều gì cũng nhìn ông với ánh mắt ghen tị và thương cảm.

Tần Phi thở phào nhẹ nhõm.

Chắc hẳn lần này không còn ai cười nhạo ông nữa.

Ý tưởng chưa kịp hình thành thì ông đã bị vả mặt.

Là ba của bạn cùng bàn Tần Trú.

Về đến nhà, Tần Phi cũng không nói cụ thể cái gì, Tần Trú cũng không biết, nghĩ tới mấy lời nói ra cũng không phải chuyện hay ho gì, chắc là cười nhạo anh là con ma bệnh.

Bởi vì chỉ có những lúc như thế thì Tần Phi mới không để ý hình tượng, trực tiếp đá lăn bàn, động thủ đánh người.

Lần họp phụ huynh đó vì phụ huynh đánh nhau mà vội vàng kết thúc.

Bùi Duẫn nghe xong choáng váng: "Chú hung hãn vậy sao?"

Tần Trú: “Bình thường không như vậy.”

Trong giới kinh doanh, nhà họ Tần đang ở thời kỳ đỉnh cao, sẽ không có ai ngu ngốc đến mức chạy đến trước mặt ông mắng chửi Tần Trú.

Mọi người sau lưng đều đoán Tần Trú sẽ không sống được đến hai mươi tuổi, ngoài mặt lại chúc Tần Trú sống lâu trăm tuổi.

Bùi Duẫn siết chặt tay anh hơn một chút: "Vậy xong rồi, em bắt cóc con trai ông ấy, liệu có bị đánh không?"

Tần Trú giật mình, trong mắt mang theo ý cười: "Sẽ không, muốn đánh thì đánh anh trước."

Bùi Duẫn: “Chậc, đánh anh cũng không được.”

Tần Trú: “Anh sẽ ăn vạ.”

Bùi Duẫn: "..."

Nhắc đến Tần Phi, Bùi Duẫn cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi cậu không có ý gì với Tần Trú, trong mắt cậu ông chỉ là một ông chủ lớn.

Chỉ cần đưa tiền cho cậu, ông chủ lớn có thích cậu hay không cũng không sao cả.

Nhưng bây giờ thì khác.

Nếu Bùi Duẫn muốn thành công bắt cóc Tần Chúc Chúc, cậu phải được sự đồng ý của ông chủ lớn.

Ông chủ lớn đẩy Trang Du Lam tới đây, Bùi Duẫn biết tạm thời không có cơ hội.

Bùi Duẫn móc ngón tay út của anh, nói: "Ba anh bao lâu về một lần?"

Tần Trú dừng lại, có chút do dự.

Tần Phi lâu ngày không về nhà, có bận rộn hơn nửa tháng cũng sẽ về nhà thăm vợ con một chút.

Hơn nữa vốn không phải lúc nào cũng đi công tác, thời gian ở thành phố A cũng không ngắn.

Từ sau hôn lễ ông đã không xuất hiện, rõ ràng là không muốn gặp Bùi Duẫn.

Tần Trú không muốn nói cho cậu biết.

Nhưng Bùi Duẫn nhanh chóng hiểu ra ý tứ từ sự do dự của anh: "Có vẻ em phải cố gắng thăng chức rồi."

Tần Trú: "Anh xin lỗi."

Bùi Duẫn đưa tay lấy một ít nước mưa, bôi lên khóe mắt, thâm tình nhìn anh: "Không! Đừng nói xin lỗi! Không phải lỗi của anh. Nghe anh nói ba chữ này, tim em đau quá, đau quá... Mẹ ơi..."

Bùi Duẫn bước vào vũng nước, giày và tất đều ướt.

Tần Trú: "...Tiếp tục đi."

Bùi Duẫn: "Nhìn kìa, anh Chúc, ông trời cũng đang khóc thương cho chúng ta."

Tần Trú dở khóc dở cười: “Được rồi, chúng ta đi mua giày trước đã.”

Tần Trú mua cho cậu một đôi giày, vì quần ướt nên lại mua thêm một cái quần.

Khi bọn họ thu dọn đồ đạc đến trường, Hướng Vũ và những người khác đã đợi họ ở cửa từ lâu.

Hướng Vũ giơ tay lên: "Anh Bùi, học thần."

Sở Hạo nhìn túi xách trong tay bọn họ, nói: "Mẹ kiếp, hai cậu còn đi dạo phố à?"

Bùi Duẫn: “Bạn cùng bàn nhất quyết đòi mua quần áo cho tôi, tôi đẩy cậu ấy ra cũng không được, phiền não quá.”

Hướng Vũ liếc nhìn túi trong tay họ: “Chắc chắn là anh Bùi lơ đãng dẫm phải hố rồi.”

Bùi Duẫn: "..."

Tần Trú: “Ừm.”

Bùi Duẫn: "Cậu ở bên nào hả?"

Hướng Vũ vui mừng khôn xiết: “Thừa nhận đi, ngay cả học thần cũng không chịu nổi.”

Suy cho cùng, chỉ có một số ít người dám ở lại trường chờ bị đánh.

Lúc Bùi Duẫn và những người khác bước vào trường học, bọn họ không thấy nhiều học sinh, đều là phụ huynh lui tới.

Bùi Duẫn không biết Chung Lan Tâm đã tới chưa, cũng không nhắn tin hỏi.

Bà đến cùng Tần phu nhân, cách đây vài ngày hai người đã thảo luận về cách phối đồ.

Tranh thủ thời gian, bọn họ đi dạo một vòng quanh trường, mưa gió không quá lớn cũng không quá nhỏ, thổi mạnh vào người.

Bùi Duẫn sờ quần áo của Tần Trú, có hơi ẩm ướt: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta vào đi."

……

Tần phu nhân và Chung Lan Tâm đến từ rất sớm.

Khi đến lớp, trong lớp không có nhiều người, đều vây quanh lão Tôn hỏi han.

Một số phụ huynh vừa bước vào cửa đã nhìn đồng hồ, hỏi mấy lần khi nào thì xong.

Lão Tôn thầm thở dài.

Khi Tần phu nhân và Chung Lan Tâm khoác tay nhau xuất hiện ở cửa, mấy phụ huynh đang trò chuyện lập tức yên lặng.

Trước cửa có hai người phụ nữ, một người xinh đẹp động lòng người, một người ngũ quan thanh tú.

Tần phu nhân miễn cưỡng từ bỏ trang điểm, chỉ đánh một ít kem nền.

Bà làm theo gợi ý của Chung Lan Tâm, thay vì ăn mặc xuề xòa, bà đã lên Taobao mua một bộ đồ giá hợp lý.

"Như thế này vừa đẹp, không cần quá mức." Chung Lan Tâm nói.

Gần đây, Chung Lan Tâm đã giảm được vài cân nhờ những bữa ăn giảm cân bổ dưỡng của đầu bếp, lại thêm việc tập thể dục, cả người càng thêm tự tin xinh đẹp.

Hai người họ đứng cạnh nhau, rất bắt mắt.

Lão Tôn cũng sửng sốt, ông ấy biết Tần phu nhân, mặc dù năm ngoái đầy bụi đất nhưng cũng không giấu được khí chất của bà: "Xin chào, vị trí của Tần Trú là ở góc tổ thứ tư, con của cô là?"

Lão Tôn nhìn Chung Lan Tâm.

Chung Lan Tâm nói: "Tôi là mẹ của Bùi Duẫn."

Lão Tôn: "... À, à, thật trùng hợp, hai em ấy là bạn cùng bàn."

Tại sao hai đứa con đã ngày ngày dính lấy nhau mà phụ huynh cũng dính lấy nhau thế?

Ông ấy không nhịn được lắm miệng, hỏi một câu: “Hai người biết nhau à?”

Chung Lan Tâm trả lời: "Biết chứ, quan hệ của hai đứa trẻ ở trường có tốt không?"

Lão Tôn ha ha cười nói: "Quan hệ của hai em ấy rất tốt." Còn có hơi tốt quá.

Chung Lan Tâm gật đầu: "Vậy... có cái gì mà, thân thiết với bạn nữ nào không? Bạn nam cũng được."

Tần phu nhân liếc nhìn bà, có chút nghi ngờ.

Lão Tôn suýt nữa bị sặc: "Cái này... nói đến thân thiết thì em ấy thân thiết với Tần Trú nhất."

Chung Lan Tâm: "Ngoại trừ Tần Trú ra?"

Lão Tôn: “Hết, hết rồi.”

Chung Lan Tâm lo lắng, gật đầu: “Cảm ơn thầy.”

Tần phu nhân ngồi và bà cùng nhau ngồi xuống vị trí: "Sao vậy?"

Chung Lan Tâm ho khan, có chút chột dạ: "Hiểu rõ tình huống một chút ấy mà."

Không thể nói Bùi Duẫn suýt chút nữa đã cắm sừng Tần Trú.

Một hàng người ngồi ngay ngắn dưới bậu cửa sổ, chăm chú nghe trộm.

Bùi Duẫn sợ Tần Trú ngồi xổm sẽ mệt nên đã chuẩn bị sẵn, mang mấy tờ báo trải xuống đất, đặt chiếc quần đi học vừa thay làm đệm: “Ngồi đi.”

Tần Trú: "Cậu ngồi đi."

Bùi Duẫn vẫn muốn thuyết phục anh nhưng Tần Trú đã đè cậu xuống.

Ba người kia ngồi xổm đến mức tê cả chân, nhìn bọn họ mà cạn lời.

"Các cậu phô trương quá rồi, có muốn như thế này không?"

“Đợi lát nữa lão Tôn đem các cậu ra làm tấm gương yêu sớm thì thú vị lắm đây.”

Bùi Duẫn khoanh hai chân lại: "Lúc nào mới tới đoạn đó?"

Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Trú đang đứng ở cửa sau, vỗ nhẹ vào chân anh nói: "Đứng mỏi chân thì ngồi trên đùi tôi này."

Các bạn học: “…”

Tần Trú xoa trán nói: "Không cần."

Đôi uyên ương kia cũng nằm trong số đó.

Bạn nữ là Trần Mộc, lớp phó văn nghệ của lớp, cô ấy không cảm thấy tê chân, chăm chú lắng nghe xem lão Tôn có cáo trạng với mẹ hay không.

Bạn nam học theo Bùi Duẫn, cởi áo khoác ra, chọc chọc cô ấy: "Ngồi một lát nhé?"

Trần Mộc lắc đầu, kìm nén nước mắt trong khóe mắt, nhỏ giọng nói: "Cậu mặc vào đi, tớ không ngồi đâu."

Bạn nam có chút luống cuống, nhìn về phía Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn bị nhìn thì khó hiểu: "Cậu ta nhìn tôi làm gì?"

Sở Hạo ngồi xổm ở bên cạnh, bĩu môi: "Nhìn cậu tán tỉnh để học tập đấy."

Bùi Duẫn: "Dùng 'tán' là thua rồi, tôi là từ tận đáy lòng, thích một người chính là có thể làm bất kỳ điều gì vì người đó."

Hành lang rơi vào sự im lặng chết chóc.

Tất cả đều không để ý đến thầy giáo nữa, Trần Mộc cũng không đoái hoài đến lo lắng nữa, tất cả đều như hoa hướng dương đồng loạt quay đầu lại.

Bùi Duẫn: "..."

Tần Trú: “…”

Hướng Vũ nhịn không được nói: “Lật xe rồi*.”

(*) Lật xe (翻车): tình huống khiến người lộ bản chất, bị tự vả hoặc không biết giấu mặt đi đâu.

Sở Hạo: "Mẹ kiếp... Đây là thừa nhận rồi sao?"

Khâu Chính Hào: "Quả nhiên là thật."

Bọn họ không hề ngạc nhiên chút nào.

Hai bọn họ mập mờ từ khi khai giảng đến tận bây giờ, không che giấu chút nào.

Sau lưng Bùi Duẫn dựng tóc gáy, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Thừa nhận cái gì? Tôi nói sai sao? Loại chuyện này không cần hỏi người khác, xem bản thân muốn gì thì làm thôi."

Sở Hạo trầm giọng nói: "Đúng vậy, nhưng cậu nói là từ tận đáy lòng."

Bùi Duẫn: “Thích có rất nhiều loại.”

Sở Hạo: "Mà cậu là loại đặc biệt nhất."

Bùi Duẫn: "Có phải cậu muốn bị ăn đập không?"

Lão Tôn mở cửa thò đầu ra ngoài: "Các em muốn nghe lén thì im lặng chút, muốn nói chuyện thì nói to lên, cứ ù ù ù ồn là sao hả?"

Bùi Duẫn hỏi: "Thầy ơi, mọi người nói đến đâu rồi?"

Lão Tôn nói: “Sắp nói đến chuyện yêu sớm rồi.”

Trần Mộc ngồi phịch xuống đất.

Những người khác nhìn Trần Mộc, lại nhìn Bùi Duẫn và Tần Trú.

Bùi Duẫn gật đầu phụ họa như không có chuyện gì: "Yêu sớm, chủ đề kéo dài vô tận, vô cùng quan trọng. Thầy ơi, thầy mở cửa hoặc nói to lên đi, chúng em cũng muốn nghe để rửa tội."

Lão Tôn: "..."

Lão Tôn mở cửa ra.

Giọng của ông ấy bay ra ngoài.

Lão Tôn cũng không nhắc đích danh, chỉ nhắc nhở phụ huynh nên quan tâm đến con cái nhiều hơn, học sinh nên tập trung vào việc học, dường như đang nói với bọn trẻ ở cửa, ông ấy hy vọng rằng các bạn nam và các bạn nữ cũng sẽ giữ khoảng cách một chút.

Ông ấy dừng lại một chút, nói: “Bạn cùng giới có quan hệ tốt là chuyện bình thường, nhưng tôi hy vọng duy trì một mức độ nhất định, vượt qua mức độ này rất dễ vượt quá giới hạn.”

Lão Tôn vẫn mềm lòng.

Trần Mộc đi tìm ông ấy, suýt chút nữa đã quỳ xuống cầu xin ông, mẹ cô ấy rất mạnh mẽ, nếu biết cô ấy yêu sớm thì nhất định mẹ sẽ đánh gãy chân cô ấy, bạn nam cũng sẽ bị làm phiền.

Cô ấy sẵn sàng chia tay với bạn nam, chỉ mong lão Tôn đừng nói với mẹ cô.

Trần Mộc rơi nước mắt, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chàng trai phía sau xoa đầu cô ấy nói: “Chờ chúng ta đậu cùng một trường đại học, tớ sẽ lại đuổi theo cậu.”

Trần Mộ cắn môi: “Ừm.”

Bùi Duẫn vô cớ có chút buồn khổ.

Sự chênh lệch về hoàn cảnh gia đình giữa cậu và Tần Trú lớn như trời với đất.

Nếu ông chủ lớn một mực không chịu thì cậu phải làm sao đây.

Mùi hương êm đềm của gỗ đàn hương lặng lẽ đến gần.

Tần Trú ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: "Yên tâm, anh nghĩ ra cách rồi."

Bùi Duẫn ngước nhìn anh.

Tần Trú sờ đỉnh đầu của cậu: "Tin anh."

Các bạn học: "Chậc, chậc."

Mặc dù Bùi Duẫn không thừa nhận, nhưng quỷ mới tin không có chuyện gì xảy ra cả.

Trong lớp học.

Tần phu nhân chọc chọc Chung Lan Tâm: “Chị Lan, nếu Phạn Phạn yêu sớm…”

Trong lòng Chung Lan Tâm thắt lại, lập tức đáp: “Vậy chị sẽ đánh gãy chân nó.”

Tần phu nhân: "..."

Chung Lan Tâm sợ Tần phu nhân phát hiện ra chuyện gì, nghiêm mặt nói: "Nó muốn yêu đương à? Không thể nào, nếu nó dám chị sẽ treo cổ tự tử!"

Tần phu nhân: “…”

Con trai, bảo trọng nhé.

Chương kế tiếp