Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 74

Họp phụ huynh kéo dài hơn một tiếng.

Ngồi lâu bên ngoài hành lang sẽ cảm thấy rất lạnh, một vài bạn học thấy lão Tôn đại phát từ bi thả cho bọn họ một con ngựa, liền lục tục rời đi.

Bùi Duẫn ngồi đến mức mông vừa lạnh vừa tê, dựa người vào trên rào chắn.

Dù sao lão Tôn cũng đã phát hiện bọn họ, còn ngồi xổm nữa thì trông rất ngốc.

Cậu nhìn xuyên qua cửa kính đóng chặt, nhìn Tần Trú đứng ở bên cạnh bục giảng.

Vừa nãy lão Tôn gọi anh vào, nói là phụ huynh muốn nhờ anh chia sẻ một ít phương pháp học tập.

Bùi Duẫn thấy nụ cười cứng đờ trên mặt một vài phụ huynh, trong lòng nghĩ, anh có thể có phương pháp học tập gì, mỗi ngày ngoại trừ việc giám sát cậu học tập, làm mấy bộ đề, sau đó liền chạy đi chơi game.

Tần Trú đi ra rất mau, trước sau đều chưa đầy năm phút.

Bùi Duẫn chạy lại đón: “Thế nào?”

Tần Trú: “Ăn ngay nói thật.”

Tần Trú: “Hỏi ngày thường anh học tập như thế nào, anh nói làm đề, lại hỏi anh mua tài liệu học tập nào bên ngoài, anh nói tùy tiện mua. Còn hỏi anh học mấy tiếng.”

Bùi Duẫn nghẹn cười nói: “Đúng 10 giờ đi ngủ.”

Khó trách sắc mặt của mấy phụ huynh kia khó coi đến như vậy.

Nghe ra còn có ý che giấu không chịu nói cho bọn họ biết.

Sở Hạo sâu kín đâm vào một câu: “Sao mấy giờ học thần đi ngủ mà cậu cũng biết thế?”

Bùi Duẫn: “Bởi vì mỗi ngày đều là tôi thúc giục cậu ấy ngủ, có ý kiến hả?”

Sở Hạo: “Chậc…”

Hướng Vũ nhịn không được nói: “Cũng đúng, nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể thỏa mãn cậu.”

Bùi Duẫn săn ống tay áo lên, cười tủm tỉm nói: “Ngứa da à?”

Hướng Vũ che ngực lại: “Đừng lại đây.”

Bùi Duẫn từng bước ép sát: “Tôi đây sẽ nhẹ nhàng.”

Hướng Vũ sợ ngứa, bị Bùi Duẫn ấn xuống cù lét một trận.

Cố tình là Sở Hạo và Khâu Chính Hào còn ngăn cản cậu ta, không cho cậu ta chạy.

Cậu ta không dám hét ra tiếng, mẹ cậu ta còn ngồi ở bên trong, chỉ có thể nước mắt lưng tròng cầu xin Tần Trú giúp đỡ.

“Học, học thần, cầu xin cậu dẫn anh Bùi đi đi.”

Tần Trú suy nghĩ, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ không nhìn thấy.

Hướng Vũ: “…”

Dung túng thành như vậy, cũng không sợ Bùi Duẫn vô pháp vô thiên.

Lúc Tần Trú đi vào, buổi họp phụ huynh cũng đã gần kết thúc.

Khi các phụ huynh đứng dậy, Bùi Duẫn buôn lỏng tay, đi tới bệnh cạnh Tần Trú, chỉ còn Hướng Vũ ở đó nằm liệt như cá chết.

Cậu ta chỉ vào bọn họ, thở hồng hộc nói: “Thấy chết mà không cứu, còn nối giáo cho giặc, còn bắt nạt kẻ yếu.”

Bùi Duẫn nhìn dáng vẻ của cậu ta lại suy nghĩ nói: “Cậu đứng dậy nhanh lên, đừng có mà quyến rũ tôi.”

Tần Trú liếc mắt nhìn cậu.

Bùi Duẫn rụt cổ.

Hướng Vũ không phát hiện ra động tác nhỏ của bọn họ, bi phẫn nói: “Quyến rũ cái đầu cậu á.”

Cậu ta đang muốn bò dậy từ trên mặt đất thì nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ mình.

“Muốn chết hả, quần áo vừa mới mua, con lại chạy đi nằm trên mặt đất.”

Hướng Vũ: “…”

Mẹ Hướng Vũ tức giận nói: “Buổi tối con tự đi mà giặt sạch quần áo.”

Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, hai người bọn họ đã không thấy đâu.Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Khốn kiếp.

Đúng là không phải người.

Bọn người Bùi Duẫn đứng ở cầu thang đi lên sân thượng.

Không bao lâu thì thấy Chung Lan Tâm và Tần phu nhân trò chuyện đi xuống dưới.

Bùi Duẫn vẫy tay: “Mẹ yêu của con.”

Chung Lan Tâm cũng vẫy tay: “Con trai đáng ghét của mẹ.”

Bùi Duẫn: “…”

Tần phu nhân cười tủm tỉm nói: “Thời gian còn sớm, hay là chúng ta đi mua sắm nhé?”

Tần Trú liếc nhìn bà một cái: “Chờ mẹ về nhà thay đồ rồi ra ngoài, trung tâm thương mại đều đóng cửa hết rồi.”

Tần phu nhân: “Ôi trời, đi luôn bây giờ đi. Con không biết mẹ hâm mộ ba con nhiều như nào đâu, mẹ luôn muốn lúc đi mua quần áo bị người ta khinh thường, sau đó ở trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, quẹt thẻ tính tiền.”

Ba người: “…”

Này thì có cái gì đáng để hâm mộ?

Bùi Duẫn nói: “Đi, hai người đi mua sắm, con và Tần Trú đi xem phim.”

Còn chưa cùng nhau đi xem phim.

Tần Trú không có dị nghị.

Lúc này, phương tiện giao thông không phải Minibus.

Gọi người lái hai chiếc xe lại đây, ngừng ở một con phố khác.

Bùi Duẫn ngồi trên Maybach: “Không phải Minibus nên em thấy không quen.”

Lái xe vẫn là tài xế Lý, mang bao tay trắng sờ tay lái: “Cuối cùng tôi lại được lái siêu xe.”

Bùi Duẫn: “Sướng lắm sao?”

Tài xế Lý: “Quá sung sướng.”

Bùi Duẫn: “Anh hãy quý trọng cơ hội này đi, cũng chỉ có một buổi tối hôm nay mà thôi.”

Tài xế Lý: “…”

Trung tâm thương mại vào thứ 6 có rất nhiều người, người đến xem phim cũng có không ít.

Gần đây có mấy bộ điện ảnh mới chiếu, có phim về tình yêu, có phim tra án, còn có một bộ phim nói về chủ đề nghệ thuật.

Vé xem phim cũng bán được kha khá.

Phim tình yêu còn thừa hai ghế trống, nhưng một cái ở hàng đầu, một cái ở hàng cuối cùng, phim tra án cực kỳ hot, đã sớm bán hết vé, phim nghệ thuật còn dư lại không ít chỗ ngồi.

Bùi Duẫn mua hai tấm vé phim tình yêu.

“Em cảm thấy khi xem phim, nội dung quan trọng nhất, tách ra thì cứ tách ra thôi.”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn huýt sáo với anh: “Anh đẹp trai, không được tới gần người bên cạnh nha.”

Tần Trú lạnh lùng nhìn cậu, vươn tay bóp miệng cậu lại.

Bùi Duẫn: “Ưm ưm ưm.”

“Các con tính xem phim gì đó.”

Phía sau vang lên giọng nói của Tần phu nhân.

Tần Trú như điện giật buông tay ra.

Bùi Duẫn cũng hoảng sợ, quay đầu lại thì nhìn thấy hai người mẹ vốn đang ở tầng 1 bỗng như âm hồn xuất hiện ở phía sau bọn họ.

“Bọn con xem 《 Thanh Mai Ở Hẻm Nhỏ 》.” Bùi Duẫn thấy vẻ mặt hai người không có biến hóa gì, trong lòng khẽ buông lỏng.

Sau khi Chung Lan Tâm nghe cậu nói xong, ánh mắt vi diệu chớp mắt một cái, cầm lấy vé trong tay cậu nhìn thử: “…”

Bùi Duẫn: “Sao, sao vậy mẹ?”

Chung Lan Tâm: “Chỗ ngồi của các con xa như vậy à.”

Bùi Duẫn không nghe ra giọng nói của bà cứng đờ, nói: “Chỉ còn vé này.”

Chung Lan Tâm: “Phim khác thì sao?”

Bùi Duẫn: “Là đàn ông thì phải xem phim tình yêu, quan sát học tập.”

Chung Lan Tâm: “…”

Chung Lan Tâm suýt nữa thở không ra hơi, nếu không phải thời cơ không phù hợp, bà còn muốn bóp cổ Bùi Duẫn hỏi có phải cậu còn nghĩ tới người kia hay không.

Bùi Duẫn đã quẳng chuyện kia ra sau đầu, gọi bạn trai mình: “Bạn cùng bàn, phim sắp bắt đầu rồi.”

Nhìn bóng dáng thiếu niên cầm tay nhau rời đi, Tần phu nhân lôi kéo tay áo Chung Lan Tâm: “Chị Lan, thật ra xem phim tình yêu cũng chưa chắc là yêu sớm.”

Thật là trái lương tâm.

Làm người từng trải, tuy ngay từ đầu Tần phu nhân không nhận ra, nhưng dần dần từ cách bọn họ ở chung, cùng với bầu không khí mà người ngoài không thể chen vào thì cũng đã nhận ra gì đó.

Còn có bữa ăn khuya lần đó.

Đừng tưởng rằng bà không thấy được động tác nhỏ của hai đứa nó.

Chung Lan Tâm nở nụ cười cứng đờ: “Hy vọng là vậy.”

Bà sợ Tần phu nhân nhìn ra gì đó nên nhanh chóng bỏ qua chuyện này, đi mua sắm cùng Tần phu nhân trước, khi trở về sẽ nhắc nhở cậu một chút.

Cách giờ chiếu phim còn năm phút.

Bọn họ đứng ở bên cạnh bậc thang đợi kiểm vé.

Bùi Duẫn cười đến vô tâm vô phổi: “Hai tiếng sau gặp.”

Tần Trú véo mặt cậu một chút, lạnh mặt rời đi.

“Hít!” Bùi Duẫn sờ mặt: “Xuống tay còn rất tàn nhẫn.”

Cậu xoay người đi về phía hàng ghế đầu, nghĩ đến vẻ mặt nghẹn khuất nhưng không thể nói của anh, cậu liền nhịn không được cười.

Có bạn trai giả đứng đắn như này chơi thật vui.

《 Thanh Mai Ở Hẻm Nhỏ》 được xào rất hot, đơn giản nói về câu chuyện tình yêu của thanh mai trúc mã ở hẻm nhỏ nào đó, ở giữa xen kẽ thanh xuân trưởng thành, biến cố gia đình, cuối cùng nam nữ chính chia lìa trời nam đất bắc.

Bùi Duẫn thừa dịp phim bắt đầu chiếu, tìm kiếm tóm tắt cốt truyện.

Sao lại không có chút ngọt ngào nào vậy.

Đúng lúc hai người bọn họ còn ngồi cách xa nhau.

Không quá may mắn.

Tần Trú ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Sau khi phim bắt đầu, một đôi yêu nhau ở bên cạnh liền lao vào ôm hôn nhau.

Khuôn mặt Tần Trú tối lại, cố gắng hết sức bỏ qua.

Trên màn ảnh, nam chính cưỡi xe đạp gào thét chạy qua, trong khoảnh khắc đi ngang qua nhau, nam chính sờ đầu nữ chính.

Đôi tình nhân bên cạnh hôn đủ rồi, xem phim còn chưa được vài phút, đang ngồi thảo luận tình tiết sờ đầu vừa rồi.

Tần Trú dựa vào lưng ghế mềm mại, nắn vuốt ngón tay.

Bỗng nhiên nhớ tới một ngày, anh mới vừa xoa nhẹ tóc Bùi Duẫn, cậu liền nói: “Động tác xoa đầu này, em cảm thấy chỉ nên áp dụng với mấy cô gái tóc ngắn, và nam sinh chúng ta. Anh ngẫm xem, nếu cô gái đó mới tỉ mỉ chỉnh sửa tóc mà lại bị vò loạn, ý định giết người cũng sẽ có.”

Tần Trú ngồi ở ghế thứ hai cạnh lối đi nhỏ.

Người bên cạnh hình như uống quá nhiều trà sữa, nửa tiếng sau liền tìm vị trí WC xung quanh, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi.

Vài phút sau, bên người anh liền có người ngồi xuống.

Đuôi lông mày Tần Trú nhẹ nâng, nhìn màn ảnh không nói chuyện.

Anh im lặng, nhưng lòng dạ người bên cạnh đã ngứa ngáy khó nhịn, duỗi tay đưa qua.

Lúc tay sắp chạm vào nhau, Tần Trú rút tay ra: “Trật tự xem phim.”

Bùi Duẫn bắt được không khí: “…”

Lạnh lùng như vậy?

Tần Trú nhàn nhạt nói: “Nội dung quan trọng, người không quan trọng.”

Bùi Duẫn: “Em sai rồi, anh quan trọng nhất.”

Tần Trú còn đang ghi thù, “ừ” một tiếng: “Ngồi đàng hoàng.”

Bùi Duẫn sờ mũi.

Tự làm tự chịu.

Trong quá trình xem phim, Bùi Duẫn còn trộm nắm lấy tay Tầm Trú mấy lần, nhưng lại bị né tránh.

Bùi Duẫn: “…”

Kiêu ngạo.

Nhưng rất nhanh, nội dung phim đến đoạn cao trào, gia đình nữ chính sụp đổ, chia cách trời nam đất bắc với nam chính, hai người cùng nhau ước hẹn.

Bùi Duẫn ngồi ngay ngắn, đắm chìm vào nội dung phim, đã quên đi việc quấy rối bạn trai.

Tần Trú vốn định lúc cậu lại duỗi tay tới lần nữa sẽ không né tránh, kết quả đợi nửa ngày lại không chờ được gì.

Anh quay đầu, thấy Bùi Duẫn chuyên tâm nhìn chằm chằm màn ảnh, cậu còn nhỏ giọng oán giận: “Quá ngược rồi, biên kịch thật tàn nhẫn.”

Tần Trú: “…”

Phim chiếu xong, Bùi Duẫn còn không thoát ra khỏi nội dung phim, quay sang hỏi anh: “Anh nói xem tại sao nữ chính đã trở về chờ anh ta, mà nam chính còn không chịu đi gặp mặt cô ấy vậy, chỉ bởi vì bản thân sống không tốt?”

Tần Trú lạnh lùng nói: “Không biết.”

Bùi Duẫn: “Chậc, lúc xem phim anh nhìn cái gì vậy.”

Tần Trú không muốn để ý đến cậu.

Phát xong bài hát kết thúc, ánh đèn rạp chiếu phim được mở lên.

Cuối cùng Bùi Duẫn cũng thấy rõ sắc mặt Tần Trú.

Hẹn hò lại hẹn ra cô đơn.

Ngay cả Bùi Duẫn cũng không dám tin tưởng, lần đầu tiên đi xem phim cùng bạn trai, vậy mà thật sự chỉ là xem phim, một cái nắm tay cũng không có.

Còn làm cho bạn trai tràn đầy oán niệm.

Bùi Duẫn nhịn cười nói: “Hà tất gì phải như vậy.”

Là do anh tự rút tay về mà.

Tần Trú đẩy cậu: “Đi thôi.”

Bọn họ đứng lên, đang muốn đi xuống dưới thì có em gái chạy cộp cộp cộp lên, nắm chặt tay thành nắm đấm rồi giơ lên với Bùi Duẫn: “Cố lên!”

Bùi Duẫn cũng cười đáp lại một cái, cũng học bộ dạng nắm tay của cô ấy: “Tôi sẽ cố.”

Tần Trú nhận ra đây là người vừa nãy ngồi cạnh mình.

Bùi Duẫn giải thích nghi ngờ cho anh: “Là vừa rồi, cô ấy đi qua người em, em đã nói với cô ấy, em muốn theo đuổi anh, có thể đổi chỗ ngồi để chế tạo một ít cơ hội hay không.”

Cậu đã sớm chú ý đến người bên cạnh Tần Trú, vốn định tìm một cơ hội nhưng không nghĩ tới cơ hội của mình lại chạy xuống dưới.

Tuy rằng không dùng được cái gì.

Bọn họ liếc nhau, oán giận ban đầu nhịn không được tan biến.

Bùi Duẫn khoác tay lên cổ anh đi ra ngoài, cười nói: “Đệch mợ, chuyện gì vậy chứ.”

Tần Trú cũng cảm thấy buồn cười: “Lần sau lại xem nữa, phải đi mua vé trước.”

Bọn họ đi đến nơi đã hẹn trước, đã thấy hai mẹ đứng chờ.

Tần phu nhân nháy mắt với bọn họ: “Phim hay không?”

Bùi Duẫn nói: “Cũng được ạ, chẳng qua là kết cục đáng lẽ có thể viên mãn một chút, không biết sao lại BE, chỗ hay nhất là…”

Cậu blah blah nói một hồi, Tần phu nhân có chút há hốc mồm.

Bà nhìn Tần Trú hơi bất đắc dĩ, lại nhìn Bùi Duẫn đang nỗ lực thuật lại cốt truyện cho mình.

Cho các con đi xem phim, thật sự chỉ đơn giản để xem phim thôi sao?

Chương kế tiếp