Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 78

Cách kỳ thi cuối kỳ còn có ba ngày, sinh nhật Tần Trú còn bốn ngày.

Bạn trai sắp trưởng thành, vấn đề lớn nhất là nên tặng quà gì.

Bùi Duẫn suy nghĩ rất lâu vẫn chưa có kết quả.

Diễn kịch làm luôn một bộ đầy đủ.

Khẩu trang, áo lông, quần bông, găng tay.

Bùi Duẫn quấn mình kín mít, chỉ thiếu một cái mũ.

"Mũ thật sự không cần, em sắp nóng muốn chết rồi." Cách khẩu trang, giọng Bùi Duẫn có hơi rầu rĩ.

Cậu trùm mũ áo lông lên đầu: "Cứ vậy trước đi."

Sau khi Bùi Duẫn đến trường, cậu tận tâm tận trách sắm vai một người bị bệnh nặng quấn thân nhưng thân tàn chí kiên vẫn cố gắng đi học.

Ngay cả lão Tôn cũng lộ vẻ xúc động, buổi trưa lúc ở căn tin còn đặc biệt tặng cho cậu bát canh sườn.

Hướng Vũ nhìn bát canh đầy xương thịt kia, nuốt một ngụm nước bọt: "Anh Bùi, cậu mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu."

Bùi Duẫn dè dặt gắp một miếng nhỏ, hụt hơi nói: "Tôi ăn không vô, không có khẩu vị."

Tần Trú hỏi theo: "Cậu muốn ăn gì?"

Gà rán, vị cay ngọt.

Soda vải thiều, đá.

Bánh kem ngàn lớp, tám cái.

Trong lòng Bùi Duẫn điên cuồng hò hét.

Ánh mắt cậu dừng trên người Tần Trú, ý vị sâu xa nói: "Cháo đường trắng."

Tần Trú còn chưa lên tiếng, Hướng Vũ đã chen vào: "Buổi trưa tôi mua cháo, cháo trắng với cháo đường trắng cũng không khác mấy."

Khác nhiều.

Món kia ngọt ngào.

Bùi Duẫn tiếp tục diễn: "Cháo không có đường, mất đi linh hồn."

Tần Trú bị đùa giỡn đến mức không còn biết giận: "Tôi đi lấy giúp cậu."

Bùi Duẫn nhanh chóng giữ chặt anh: "Thôi, thật ra cháo trắng cũng không tệ."

Sở Hạo thò lại gần: "Vậy tôi giúp cậu đi lấy đường nhé?"

Bùi Duẫn: "Cậu đi đi."

Sở Hạo mở to mắt: "Tại sao đãi ngộ chênh lệch nhiều như vậy chứ?"

Vẻ mặt Bùi Duẫn kiểu ‘Cậu nói mấy lời vô nghĩa gì vậy’: "Tôi không nỡ để cậu ấy chạy việc."

Sở Hạo: "..."

Hướng Vũ đã nhìn thấu tất cả từ lâu: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng tự rước lấy nhục."

Quan hệ giữa Bùi Duẫn và Tần Trú, trong lòng bọn họ luôn hiểu rõ mà không nói ra.

Chỉ là Bùi Duẫn chưa bao giờ thừa nhận để tránh loạt phiền phức.

Suy đoán qua loa thì được.

Phía chính chủ chứng thực thì ý nghĩa sẽ khác nhau, hai người bọn họ đều là nhân vật làm mưa làm gió, truyền tới tai giáo viên cũng là chuyện sớm muộn.

Bùi Duẫn còn nói với Tần Trú: "Nỗi phiền não của người nổi tiếng, cần phải để ý cái nhìn thế tục."

Tần Trú nói đúng sự thật: "Ngoài em, thật ra không có ai để ý."

Bùi Duẫn mỉm cười nói: "Cho anh một cơ hội nữa."

Tần Trú: "Em nói đúng."

Gió chiều nào theo chiều đó.

Bùi Duẫn cười ngã trên người anh.

Khâu Chính Hào len lén lấy sườn trong bát Bùi Duẫn: "Học thần, sắp đến sinh nhật cậu rồi."

Hướng Vũ lấy lại tinh thần: "Có sắp xếp gì không?"

Tần Trú áy náy nói: "Buổi tối trong nhà có liên hoan."

Bọn họ có hơi mất mát: "Nên làm, nên làm."

Bỗng chốc Tần Trú muốn mời bọn họ đến chung vui.

Ba người bọn họ đều không quá để ý, rất nhanh lực chú ý đã dời đi.

Sở Hạo nói: "Mặc dù không thể tổ chức hoạt động nào nhưng quà vẫn phải tặng, học thần cậu muốn gì?"

Bùi Duẫn nói: "Tặng quà đương nhiên phải thần bí một chút, vào lúc mở quà, cái loại cảm giác ngạc nhiên khó có thể nói thành lời, ai lại đi hỏi chứ."

Hướng Vũ gắp miếng sườn lớn nhất trong bát cậu, Bùi Duẫn còn chưa kịp ngăn cản.

"Tặng quà ấy, tặng đắt không bằng tặng hợp ý."

Bùi Duẫn như có điều suy nghĩ: "Vậy tôi không cần chuẩn bị quà."

Bốn người mơ hồ có xíu dự cảm.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Bùi Duẫn nói: "Cậu chỉ thiếu mình tôi thôi, tôi chỉ cần thắt cái nơ bướm là được, tháo nhẹ một cái là ra."

Ba người: "..."

Tần Trú: "..."

Sau đó Bùi Duẫn dạo trên taobao, cũng không thấy cái gì mới lạ thú vị, sau đó cứ để đó trước.

Tần Trú nhìn không nổi: "Không sao, tặng bình thường là được."

Bùi Duẫn nằm úp sấp trên bàn, sầu đến rụng hết tóc.

Ôn tập cuối kỳ chiếm hết tâm lực của tất cả học sinh.

Nhưng vào ngày hôm sau, diễn đàn lặng lẽ xuất hiện một bài đăng.

Tiêu đề: Hot, trùm trường từng tống tiền của bạn học cùng trường, có ảnh làm chứng!

Lầu chính: Ấn tượng của tôi đối với Bùi Duẫn thật ra cũng tạm được, tuy nói danh tiếng trùm trường vang dội, nhưng con người còn rất thú vị, cũng không chủ trương bạo lực. Nhưng tôi không ngờ cậu ta thế mà thật sự tống tiền bạn học, đây hoàn toàn là chuyện rác rưởi mới làm được, chuyện này là bạn bè trường trung học phụ thuộc nói với tôi, chân thật đáng tin, bên dưới kèm ảnh.

Bài đăng này được đăng vào rạng sáng, khi đó mọi người hoặc là đang ôn tập, hoặc là đã đi vào giấc ngủ, không có ai xem bài đăng.

Cho đến sáng sớm mới lục tục có người nhấn vào.

Có một số người vốn còn không tin, nhưng sau khi xem ảnh xong thì trong lòng lộp bộp.

— Ảnh là thật, không hề có dấu hiệu photoshop.

— Tui có hơi tan nát cõi lòng, cần bình tĩnh.

— Không thể chỉ nghe từ một phía, tôi chờ lật kèo.

— Lầu trên thật sự không có não à mà còn bảo vệ, Bùi Duẫn là ba mày à sao liếm dữ vậy?

Bài đăng tranh cãi tùm lum tùm la, bài đăng vẫn bay ở trang đầu.

Bùi Duẫn đã lâu không lên diễn đàn, lúc đầu cũng không biết chuyện, vẫn là đám Hướng Vũ nói cho cậu biết.

Sau khi nhóm ba người lên minibus, câu đầu tiên chính là: "Cậu xem diễn đàn chưa? Có người nói cậu tống tiền bạn học."

Bùi Duẫn ngơ ngác: "Hả?"

Tần Trú cau mày, lấy điện thoại ra muốn xem, điện thoại rung lên, nhận được Wechat của Tần Ngọc Thành.

Tần Ngọc Thành: [Anh, anh xem đi, em đã nói anh ta tống tiền, lúc đó anh còn không tin, bây giờ chứng cứ đều có, anh nhanh nhận ra bộ mặt thật của anh ta đi.]

Tần Trú thoát khỏi Wechat, đăng nhập vào diễn đàn.

Lúc Tần Ngọc Thành ở đại hội thể dục thể thao đã nói với anh, nhưng Tần Trú không để trong lòng.

Có rất nhiều tin đồn nhảm về Bùi Duẫn, Tần Trú chỉ tin vào mắt mình.

Bùi Duẫn đang nhớ rốt cuộc là chuyện gì, thấy Tần Trú lấy điện thoại ra, cậu sấn đến gần, thấy được tin nhắn của Tần Ngọc Thành.

"Em họ còn tố cáo em, anh cũng không nói với em." Bùi Duẫn kinh ngạc nói.

Tần Trú: "Không quan trọng."

Trong lòng Bùi Duẫn ấm áp.

Khi nghe được một ít lời chửi bới, phần lớn mọi người có thể sẽ dao động trong nháy mắt, sau đó tìm cách chứng thực.

Tần Trú hoàn toàn không nói đến việc này, cũng không thăm dò cậu.

Bùi Duẫn nói: "Nếu như em thật sự lừa anh…"

Tần Trú cũng không ngẩng đầu lên nói: "Dùng diễn xuất lố lăng của em để lừa?"

Bùi Duẫn không bị đả kích xíu nào, nói với ba người đang một lời khó nói hết: "Thấy chưa? Anh Tần của các cậu tín nhiệm tôi."

Ba người: "..."

Cũng đúng, người có kính lọc thì biết khai thác đường trong dao.

Sở Hạo nhịn không được nói: "Anh trai à, hình tượng đang gặp nguy hiểm, cậu vẫn còn ở đây show ân ái được."

Bùi Duẫn thiếu chút nữa đã quên: "À đúng, thế nào bạn cùng bàn, nhìn thấy cái gì."

Tần Trú không nói gì, đưa điện thoại qua.

Bùi Duẫn nhận lấy điện thoại, nhìn về phía màn hình.

Trên màn hình là một ảnh phóng to.

Một nam sinh gầy yếu cuộn mình ở góc tường, một tay ôm đầu, tay kia giơ lên thật cao, trong tay có một xấp tiền mặt vụn vặt.

Bùi Duẫn đứng ở trước mặt cậu ta, trong tay kẹp một điếu thuốc, cậu khẽ cười, ánh mắt u ám, ngũ quan anh tuấn đường hoàng tăng thêm một phần tà khí.

Bùi Duẫn ngẩn người, bật thốt lên: "Tôi còn có lúc đẹp trai như vậy à."

Nhóm ba người ngã ngửa.

Hướng Vũ: "Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói những lời như vậy chứ?"

Bùi Duẫn hồi tưởng lại là chuyện gì: "Chuyện này, có chút hiểu lầm, có người làm chứng, giải thích xíu thì..."

"Đợi đã!" Khâu Chính Hào nhìn chằm chằm điện thoại, cao giọng ngắt lời.

Bùi Duẫn giật mình: "Sao vậy?"

Khâu Chính Hào cậu mày: "Anh Bùi, người trong cuộc xuất hiện lên tiếng."

Người trong cuộc là người bị chặn ở góc tường.

Cậu ta không trả lời bài đăng kia, mà là đăng một bài đăng khác.

Tiêu đề: Tôi chính là người bị Bùi Duẫn tống tiền.

Lầu chính: Đánh máy hơi chậm, tôi chậm rãi nói. Mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Hoàng, sau đây tôi sẽ gắn thẻ sinh viên tự chứng minh thân phận, không có ý muốn ăn vạ vị kia, chỉ muốn nói rõ chân tướng.

Còn là một bài phát sóng trực tiếp.

Bởi vì còn chưa bắt đầu đi học, người ngồi xổm dưới bài phát sóng trực tiếp rất nhiều.

Nhưng bọn họ đợi vài phút, tác giả vẫn chưa cập nhật.

Qua thêm vài phút, bọn Bùi Duẫn xuống xe, mới xuất hiện một dòng — ngại quá, tôi làm bài tập trước đã.

Quần chúng ăn dưa: "..."

Bùi Duẫn: "... Trâu bò."

Hướng Vũ đẩy cậu: "Đừng nhìn nữa, đi nhanh đi, cậu không cần bổ sung bài tập nhưng bọn tôi cần đó."

Cậu ta quay đầu nói với Tần Trú: "Học thần, bài tập cậu làm chưa."

Tần Trú: "Rồi."

Sau khi thân thiết, bọn họ cũng dám hỏi mượn bài tập của Tần Trú.

Tần Trú hoàn toàn cần là có.

Có điều cũng chỉ giới hạn trong bài tập, bọn họ không phải Bùi Duẫn, không dám nhờ anh giảng bài.

Chỉ sợ trước khi thi lời nguyền rủa buff phát lực, dẫn đến Tần Trú bỏ thi.

Lúc Bùi Duẫn vào phòng học, phòng học ồn ào trở nên yên tĩnh.

Bọn họ nhìn Bùi Duẫn, do dự có nên nói vài câu hay không.

So với những người trong lớp khác, học sinh lớp A5 tiếp xúc với Bùi Duẫn nhiều nhất, đương nhiên càng biết rõ thái độ làm người của cậu.

Nhưng ảnh đó trông quá thật.

Bọn họ càng có khuynh hướng, lúc Bùi Duẫn ở trường trung học phụ thuộc còn là một thiếu niên bất lương, nhưng bị trường trung học số 3 hun đúc, cùng với những bạn học đáng yêu lớp A5 cảm hóa, sau đó cải tà quy chính.

Đây là cách nhìn nhận vấn đề thống nhất của lớp A5 hiện nay.

Chẳng qua bọn họ còn chưa kịp nói với Bùi Duẫn một câu, cậu đã bị lão Tôn đen mặt gọi đi.

Bùi Duẫn cũng không giải thích quá nhiều với bọn Hướng Vũ, ba người cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết là ở giữa có một chút hiểu lầm.

"Học thần cậu biết không?"

"Không biết."

Tần Trú mở wechat, tìm được một danh thiếp, nhắn qua.

Ma máy tính Trương Tam: [Có gì không thần tài, khách quen giảm 90%.]

Trong văn phòng.

Lão Tôn cau mày nói: "Sáng sớm thầy đã nhận được khiếu nại, nói trước kia em có tống tiền bạn học, có chuyện này không?"

Bùi Duẫn: "Chuyện này phải xem giải thích từ góc độ nào."

Lão Tôn không nghe thấy cậu phủ nhận, trong lòng lộp bộp.

Cùng lúc đó.

Bài viết đã được cập nhật.

— Xin lỗi, đã đợi lâu rồi. Đừng thấy Bùi Duẫn ở trường trung học số 3 rất an phận, đó là do hoàn cảnh của trường trung học số 3 không giống với trường trung học phụ thuộc, hơn nữa với thành tích của cậu ta có thể chuyển khỏi trường trung học phụ thuộc thì ở giữa có một ít chuyện không thể nói, tóm lại chính là cậu ta không thể tiếp tục gây rắc rối, mới khiến mọi người cho rằng người này không tệ.

— Lúc cậu ta ở trường trung học phụ thuộc đã có rất nhiều sự tích, nhưng không có chuyện tống tiền này, là do số lần ít, hành động bí mật, mọi người không có chứng cứ.

— Trước tiên tôi xin nói về chuyện của mình, năm lớp 10, tôi nói xấu cậu ta một câu, nói cậu ta hèn nhát, bị cậu ta nghe thấy, sau khi tan học đã bị kéo ra phía sau phố ăn vặt, bị cậu ta đánh một trận, sau đó ép tôi lấy tiền trên người ra.

— Hỏi tôi chụp như thế nào á? Không phải tôi chụp, cậu ta và Bùi Duẫn là một nhóm, nhưng hai ngày trước tôi giúp cậu ta một việc, cậu ta đưa ảnh cho tôi, nhận lỗi với tôi. Có bức ảnh này, tôi mới đăng bài này. Đây là toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Bài đăng này vừa ra, mấy bên tranh cãi đều héo rũ.

Những câu chất vấn cũng không phải không có, dựa vào gì mà nạn nhân nhất định vô tội, nếu như cậu ta đang nói dối thì sao?

Nhưng quan điểm này rất ít, rất nhanh bị phun không dám ngóc đầu.

Bùi Duẫn quay về từ văn phòng, giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu.

Không khí trong lớp càng thêm kì quặc.

Chương kế tiếp