Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 79

Bùi Duẫn quay về chỗ ngồi như không có việc gì.

Nhưng Hướng Vũ không nhịn được, cậu ta dựa người về phía sau, còn chưa mở miệng nói chuyện thì Hà Thục Nguyệt đang giảng bài luyện tập ngày hôm qua liếc qua, mỉm cười với cậu ta.

Hướng Vũ thành thật ngồi thẳng người, chuẩn bị tan học lại hỏi.

Cuốn bài tập trải trên bàn, bị túi bút đè lên.

Bùi Duẫn nhìn điểm số: "Cao hơn em nghĩ một chút."

Hà Thục Nguyệt nhắc nhở một câu: "Chú ý đọc văn ngôn."

Bùi Duẫn lật bài kiểm tra.

Bỗng nhiên cậu nhìn thấy Tần Trú đang nhìn tay mình.

Bùi Duẫn cúi đầu nhìn tay mình, giơ tay lên cho anh xem: "Anh nhìn em nãy giờ là đang nhìn gì thế?"

Tần Trú nhìn cậu, trong đầu là dáng vẻ cậu kẹp điếu thuốc, lạnh lùng mỉm cười.

Đó là dáng vẻ anh chưa từng thấy qua.

"Chưa từng thấy em hút thuốc."

Bùi Duẫn: "Em không hút, thứ đồ chơi kia còn chẳng ngon bằng kẹo que."

Tần Trú nhướng mày.

Bùi Duẫn nhìn Hà Thục Nguyệt: "Tan học sẽ nói với anh, không muốn chép phạt đâu."

Ánh mắt cả lớp như có như không dừng trên người Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn bắt được một người, bắn tim: "Cảm ơn đã ủng hộ."

Vị bạn học kia: "..."

Không dám nhìn.

"Ngồi yên." Tần Trú đè vai cậu, kéo cậu lại gần.

"Lại ghen." Bùi Duẫn bắn hai cái với anh: "Cậu nhiều hơn người ta một cái rồi."

Tần Trú: "..."

Chuông tan học vừa vang lên, Hà Thục Nguyệt còn chưa ra khỏi phòng học, các bạn học nhịn cả tiết tự học buổi sáng đã không chịu được, vây một vòng xung quanh Bùi Duẫn.

"Anh Bùi, câu chuyện của tiểu Bùi hôm nay đã khai trương chưa?"

Bùi Duẫn thuận miệng nói: "Rồi, thừa dịp vẫn còn hot."

Vài người rời đi trong chốc lát, lại nhanh chóng chen vào đám người.

Mấy món đồ ném lên bàn Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn lật xem, hạt dưa, coca, thanh cay, đậu phộng tửu quỷ...

Bùi Duẫn vui vẻ: "Các cậu biết điều đấy."

Nam sinh kia ra dấu "OK": "Chút lòng thành."

Bùi Duẫn xé bao bì ra, lót một tờ giấy ăn lên bàn, hạt dưa đậu phộng đổ lên: "Vậy cùng ăn đi."

Cậu ngồi xếp bằng trên ghế, cũng không sợ làm bẩn quần, cầm lấy túi bút vỗ lên bàn.

"Nói…"

"Anh Bùi, cậu sẽ bị xử phạt hả?" Trong đám người có người hỏi.

Bùi Duẫn bị cắt ngang cũng không giận: "Xử phạt cái gì, nếu có thể trao giải còn phải tặng cho tôi một giải."

Các bạn học: "Giải gì?"

Bùi Duẫn xoa cằm suy nghĩ: "Giải đạo diễn xuất sắc nhất, giải biên kịch xuất sắc nhất, nếu có thể, nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng được."

Chuyện này nếu như không phải bài do bài đăng kia, Bùi Duẫn đã quên sạch bách.

Dù sao cũng không quan trọng lắm, cũng rất tầm thường.

Khỉ Mập có một người bạn là Tiểu Hắc, bị Tiểu Hoàng tống tiền phí sinh hoạt cả tuần.

Tiểu Hắc biết Khỉ Mập thân với Bùi Duẫn, cậu ta không quen Bùi Duẫn, không tiện nói thẳng, nên uyển chuyển nói qua.

Mới đầu Khỉ Mập không kịp phản ứng, Tiểu Hắc chỉ có thể nói rõ: "Cậu có thể nhờ anh Bùi giúp tôi hay không? Tôi nhất định sẽ cảm ơn các cậu thật tốt."

Khỉ Mập tỉnh ngộ.

Việc này cậu ta không tiện quyết định, quay đầu nói cho Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn cũng nhàn đến đau trứng, đùa nghịch một điếu thuốc: "Được, có đáng tin không?"

Khỉ Mập: "Từ cấp hai đã là bạn học, không nói dối, nói thật, cậu ta còn chụp được ảnh Tiểu Hoàng rời đi."

Khỉ Mập nhìn thấy điếu thuốc trong tay cậu, mới lạ nói: "Bắt đầu hút thuốc à?"

Bùi Duẫn không thể hiểu được nói: "Không phải, tớ đi ngang qua lớp A2, bên trong có người ném cho tớ, nói là phí hiếu kính."

Cậu không hút thuốc.

Khi còn bé, chú hàng xóm lừa cậu hít một hơi, khi đó Bùi Duẫn không biết là cái gì, cẩn thận từng li từng tí hít một hơi, sau đó ho đến kinh thiên động địa.

Sinh ra bóng ma tâm lý.

"Chẳng qua nó là đạo cụ tuyệt vời." Bùi Duẫn cất kỹ điếu thuốc.

Giả ngầu khá có khí thế.

Bùi Duẫn gặp Tiểu Hắc một lần, lấy được tư liệu cơ bản của Tiểu Hoàng.

Cậu ta có một người anh họ, mỗi ngày mang theo một đám người ở bên ngoài lăn lộn, sau vài lần chiêm ngưỡng, Tiểu Hoàng cũng học được vài phần, kẻ xui xẻo đầu tiên bị tống tiền chính là Tiểu Hắc.

Bởi vì Tiểu Hắc không cho cậu ta mượn chép bài tập.

Ở chỗ Tiểu Hắc biết được, Tiểu Hoàng nếm được ngon ngọt, định nằm vùng vào buổi tối để có thể tống tiền, trong lòng Bùi Duẫn có tính toán.

Lúc Tiểu Hắc lấy được kịch bản còn rất mơ hồ: "Không, không phải trực tiếp đánh cậu ta một trận để cậu ta giao tiền ra sao?"

Bùi Duẫn đánh nhau mệt mỏi, có thể không đánh thì không muốn ra tay.

"Thế thì không thú vị, hơn nữa nếu diễn như vậy, cậu còn là người bị hại, Tiểu Hoàng sẽ không tới tìm cậu gây phiền phức." Bùi Duẫn nói thấm thía: "Hơn nữa bạo lực không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, chúng ta phải nói đạo lý."

Tiểu Hắc ngây thơ gật đầu.

Khỉ Mập bĩu môi, không thú vị mới là trọng điểm chứ gì.

Sau khi tan học, Tiểu Hoàng dẫn người đến chỗ cũ nằm vùng.

Vừa mới tới gần, cậu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, sợ sệt: "Anh, anh Bùi, tôi thật sự không có tiền."

Anh Bùi?

Tiểu Hoàng giật mình, quay đầu nhìn sang.

Thiếu niên ngậm một điếu thuốc, cổ áo đồng phục học sinh cởi ra, lộ ra một mảng lớn xương quai xanh, vừa phóng khoáng vừa ương bướng.

Bùi Duẫn quét mắt nhìn Tiểu Hoàng một cái, dường như không có hứng thú với cậu ta, nói với Tiểu Hắc đang co thành một cục: "Tiền đâu?"

Hai mắt Tiểu Hắc đẫm lệ: "Bị cướp đi rồi."

Bùi Duẫn: "Ồ?"

Tiểu Hoàng thầm nghĩ không ổn, chuẩn bị rút lui.

Sợ cái gì thì tới cái đó.

Tiểu Hắc nhìn thấy cậu ta, hét to: "Anh Bùi, chính là cậu ta!"

Tiểu Hoàng: "..."

Tiểu Hoàng mới vừa đi được vài bước, trên lưng hơi đau.

Cậu ta quay đầu, Bùi Duẫn ném đá, mỉm cười với cậu ta: "Đừng đi vội."

Tiểu Hoàng nghĩ thầm, bọn họ đông người.

Nhưng đông người cũng vô dụng.

Một phút sau, chỉ còn lại một mình cậu ta.

Những người khác đều chạy!

Bùi Duẫn cũng ngẩn người: "Tôi nổi tiếng như vậy à?"

Tiểu Hoàng lùi hai bước, ngoài mạnh trong yếu nói: "Cậu muốn thế nào?"

Bùi Duẫn: "Đưa tiền cho tôi, tôi sẽ thả cậu đi."

Tiểu Hoàng cắn răng nói: "Tôi không cướp, nó nói mà cậu cũng tin?"

Bùi Duẫn nghĩ, nói: "Đây không phải do không cướp được cậu ta sao, cướp cậu cũng không tồi."

Tiểu Hoàng: "..."

Bị túm cổ áo, ấn vào góc tường, Tiểu Hoàng vẫn giãy dụa: "Cậu đừng có quá đáng."

Bùi Duẫn quay đầu hỏi Tiểu Hắc: "Cậu ta cướp của cậu bao nhiêu."

Tiểu Hắc: "123 gần 6 xu."

Bùi Duẫn: "... Một xu mà cậu cũng đi cướp à?"

Tiểu Hoàng: "... Tôi không có."

Bùi Duẫn không nghe cậu ta: "Không cần nhiều, chút tiền ấy đưa cho tôi là được."

Tiểu Hoàng cả giận nói: "Tôi không có, cậu nghe không hiểu tiếng người à?"

Bùi Duẫn: "Cậu đang theo đuổi một cô gái, mỗi ngày cậu đều mua quà để dỗ cô ấy vui vẻ, nhưng không đủ tiền nên nghĩ đến cướp."

Sắc mặt Tiểu Hoàng thoáng cứng đờ.

Bùi Duẫn: "Không khéo, tôi biết cô gái kia, nếu tôi nói với cô ấy là cậu tống tiền có được, cô ấy còn để ý đến cậu không? Còn nữa, hình như cô ấy biết mẹ cậu."

Thực ra lúc đó Tiểu Hoàng còn phản kháng trong chốc lát, nói cái gì Bùi Duẫn đã không nhớ rõ.

Có lẽ vì cậu ta không có bằng chứng, cậu ta mới là tên khốn nạn tống tiền bạn học.

Bùi Duẫn nghe cậu ta chửi rủa, nhìn điếu thuốc cháy được một nửa, lấy điện thoại ra: "Tôi gọi điện thoại."

Tiểu Hoàng sợ.

Cậu ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc có Bùi Duẫn làm chỗ dựa, không sợ cậu ta, vui vẻ nói: "Anh Bùi, đúng là cái này, đây là tiền của tôi, phía trên còn vẽ một con chó."

Bùi Duẫn: "Được, tôi sẽ làm một việc cuối cùng."

Cậu quay đầu nói với đám Khỉ Mập: "Chụp ảnh lưu niệm, phải chụp ra một tấm mặt anh dũng đẹp trai của tôi, trông như cảnh sát bắt trộm mới ổn."

Tiểu Hắc xung phong nhận việc: "Để tôi!"

"Đệch!"

Tiểu Hoàng hoảng sợ, ảnh chụp bị truyền đi thì cậu ta gặp người kiểu gì?

Trong khoảnh khắc ấn nút chụp, cậu ta nhanh chóng cúi đầu.

Chụp xong, Bùi Duẫn nhận tiền, tỉnh bơ liếc mắt nhìn.

Trong góc tờ 100 tệ có vẽ một con chó dị dạng.

Cậu bỏ tiền vào túi, nói với Tiểu Hắc: "Nhận tiền rồi, nửa tháng này tôi che chở cho cậu, ai tìm cậu gây phiền phức cậu cứ nói cho tôi biết."

Bùi Duẫn lại hỏi Tiểu Hoàng: "Chuẩn bị tống tiền của ai? Để tôi chuẩn bị trước."

Tiểu Hoàng bi phẫn nói: "Cút!"

Sau đó tiền được trả lại cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hoàng xuất sư bất lợi, thất bại rửa tay.

Bùi Duẫn cho rằng việc này đã qua nên vứt ra sau đầu.

Không ngờ bây giờ bị lật ra, còn là dưới hình thức hắt nước bẩn.

Câu chuyện kết thúc.

Các bạn lớp A5 không ngờ là như vậy.

"Thế, cứ như vậy xong rồi? Anh Bùi, cậu chỉ uy hiếp vài câu cậu ta đã giao tiền ra?"

Bùi Duẫn uống một ngụm nước nhuận cổ họng: "Cái này cũng không phải, dù sao tiên lễ hậu binh, cậu ta sợ tôi ra tay."

"Đỉnh."

"Lúc nào tôi mới có thể có đãi ngộ này? Cũng không cần nói gì, ánh mắt đảo qua, đối phương đã sợ."

"Anh Bùi, làm sao cậu biết được nữ sinh kia."

Bùi Duẫn nở nụ cười: "Cậu phải có một người bạn ngày nào cũng quan tâm đến chuyện bát quái ở trường."

Khỉ Mập rất nhanh nhạy tin tức, trình độ nhất định giúp cậu không ít việc.

Thu Đồng nghe cả buổi, nói: "Sẽ không phải là tấm ảnh mà cậu hình dung thành cảnh sát bắt trộm, chính là tấm tên trùm lưu manh với nhóc đáng thương chứ?"

Bùi Duẫn: "... Nhìn thấu không nói toạc ra, cầm hạt dưa ăn đi, đừng nói chuyện."

Đây cũng là nguyên nhân Bùi Duẫn không giữ lại tấm ảnh đó.

Cậu cảm thấy rất không xứng với phong độ của mình.

Nhưng bây giờ nhìn xem, còn rất đẹp trai.

— Chỉ cần cắt Tiểu Hoàng.

Thu Đồng cầm mấy hạt đậu lan: "Anh Bùi, cậu không tức giận hả?"

Bùi Duẫn nói: "Không tức giận. Người ưu tú nhất định sẽ có người bôi nhọ, tôi chấp nhận rất thản nhiên."

Các bạn học trầm mặc rồi nhao nhao giải tán.

"Này, thái độ của mấy người là thế nào? Kể xong chuyện đã trở mặt không nhận người?" Bùi Duẫn bất mãn.

"Cắt!"

"..."

Bùi Duẫn quay đầu nói với Tần Trú: "Sao bọn họ có thể như vậy chứ."

Tần Trú để điện thoại xuống: "Em định làm gì?"

Chỗ lão Tôn có thể giải thích rõ ràng.

Bùi Duẫn duỗi lưng, cười hừ một tiếng: "Người trung thực."

Tấm ảnh nằm trong tay Tiểu Hắc.

Lúc trước Bùi Duẫn không để lại chứng cứ, nếu dùng chứng cứ nói chuyện, Bùi Duẫn không lấy ra được.

Đồng đội thọc một đao đều thấy máu.

Bùi Duẫn nói: "Tùy duyên."

Không cần Bùi Duẫn tự mình trả lời, bạn học lớp A5 đã tự động bác bỏ tin đồn.

Nhưng hiệu quả không tính là lý tưởng, trong bài đăng vẫn cắn xé nhau.

— Bùi Duẫn nói cái gì mấy người đều tin?

— Nhìn giả quá, vì sao còn cố ý chụp, ảnh chụp là do cậu ta cố ý giữ lại, các người đều không động não ngẫm thử à? Thế mà cũng tin.

Bạn học lớp A5: "..."

Bởi vì anh Bùi lẳng lơ.

Không chụp lưu niệm bọn họ mới bất ngờ.

Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, động tác trên tay không hề dừng lại.

— Không tin bạn học của mình mà đi tin gà rừng từ nơi nào chạy tới cho mình thêm đất diễn à?

— Bỏ cuộc đi vị bạn học này, dù cậu nhảy nhót lung tung thế nào, anh Bùi cũng không cho cậu một cái liếc mắt.

- Đừng ăn vạ, biss tên bạch nhãn lang hắt nước bẩn, nói chính là mày đó, Tiểu Hắc.

Bọn họ còn chưa hiểu ra chuyện cãi ra, bỗng nhiên có người trả lời trong bài đăng: "Mẹ kiếp, các cậu xem bài đăng bên cạnh chưa? Không phải về chuyện này, còn hot hơn nữa."

Mấy người cãi nhau bị gợi lên sự tò mò, nhao nhao xóa đi một nửa chữ đã đánh xong, quay về trang đầu.

Bài viết mới nhất xuất hiện trước mắt bọn họ.

— Chết tiệt, tôi điên rồi, tôi không cẩn thận lột áo choàng của PYNZS, tôi sắp bị giết người diệt khẩu rồi!

Chương kế tiếp