Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 80

PYNZS?

Người trong topic CP đã từng rất hot nhưng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi?

Đây được coi là tin tức lớn gì chứ.

Có một bộ phận người không có hứng thú nên không để ý tới, trực tiếp quay người tham gia một vòng xâu xé mới.

Nhưng xâu xé một hồi, phát hiện đối thủ đều biến mất.

Bọn họ không hiểu ra sao thoát ra, phát hiện bài đăng vừa mới bị bọn họ ghét bỏ đang bay cao ở phía trên cùng, số lượng bình luận tăng liên tục.

Để xem nó kích thích thế nào.

Bọn họ ôm suy nghĩ như vậy, truy cập vào.

Lầu chính: Tôi đi dạo một vòng diễn đàn trường trung học phụ thuộc, vốn muốn tìm chuyện bát quái có liên quan đến anh Bùi, kết quả không ngờ tới!!! Tôi thấy được một ID cực kỳ quen mắt, chính là người này, tác giả truyện cười PYNZS thần tiên tôi tìm kiếm đã lâu! Tôi cứ tưởng mình nhìn lộn rồi, mấy người nghĩ mà xem, từ trường trung học phụ thuộc chuyển đến cũng chỉ có một người, anh Bùi, đừng giết tôi diệt khẩu hu hu hu."

[Link bài trường bên cạnh]

Quần chúng ăn dưa mở bài đăng, đầu óc bỗng trống rỗng.

Bọn họ run tay, hưng phấn mở link kèm theo của tác giả.

Đó là một bài viết bình chọn giáo thảo.

Số phiếu của Bùi Duẫn vượt xa tất cả.

Bọn họ không lướt được bao lâu, đã thấy được phản hồi của ID này.

PYNZS: Ai có thể đẹp trai hơn Bùi Duẫn? Còn có ai thích hợp làm giáo thảo hơn cậu ấy? Trùm trường không thể làm giáo thảo sao?

Ba câu hỏi từ linh hồn.

Hỏi những người khác đến tự kỷ.

Bởi vì bạn học trường trung học phụ thuộc đều suy nghĩ, đúng là mẹ nó không có ai đẹp trai hơn Bùi Duẫn.

Quần chúng ăn dưa hốt hoảng một trận.

Đương sự thật sự có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy sao?

Bọn họ quay về bài đăng lột áo choàng, muốn xem bằng chứng cứng hơn.

Dù sao cũng là fan hâm mộ của Bùi Duẫn, cũng có thể đi theo đến diễn đàn trường trung học số 3.

Bằng chứng cứng hơn thật sự có.

Vẫn là một bài đăng bỏ phiếu, bình chọn chủ nhiệm lớp tốt nhất.

Cũng không biết tại sao cậu thích bỏ phiếu như vậy.

PYNZS: Đi ngang qua bỏ phiếu cho lão Tôn nhà chúng tôi, chủ nhiệm lớp thần tiên dịu dàng dễ gần, vừa ngầu vừa ngọt, từ khi đến trường trung học số 3 đến nay tôi còn có thể tung tăng nhảy nhót cũng nhờ lão Tôn thủ hạ lưu tình.

Quần chúng ăn dưa: "..."

Cho chúng tôi ôn tập đi, làm ơn, sắp thi cuối kỳ rồi!

Bây giờ nổ nhiều dưa như vậy rốt cuộc có ý gì?!

— Khiếp sợ đã không thể khái quát được cảm xúc của tôi, mời lầu dưới.

— Mắt chó của tôi thật sự chấn động mù luôn rồi, thật sự có người khen mình như vậy sao? Không đúng, cậu ta với học thần là thật hả? Cũng không đúng, bây giờ cậu ta đã thoát fan rồi mà?Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

— Chỉ có tôi khá tò mò ý nghĩa ID của cậu ấy thôi hả?

— Bùi Duẫn, là cậu thật sao?

— Thật mẹ nó rất lẳng lơ (ông nói đúng).

Giữa trưa Bùi Duẫn giải đề có hơi buồn ngủ, cậu ném bút, nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết chuyện áo choàng bị lột.

Các bạn lớp A5 đều chiến đấu hăng hái tại các tuyến đầu xâu xé, cũng biết chuyện cậu lộ nick đầu tiên.

Nghỉ trưa không ai quản, hoàn toàn dựa vào tự giác.

Bọn họ đều quay đầu, muốn chia sẻ tin tức này với Bùi Duẫn, nhưng phát hiện đối phương đang ngủ.

Có bạn học ăn dưa thậm chí còn muốn đi đánh thức cậu.

Tần Trú như có cảm giác, lạnh lùng ngước mắt lên.

Tựa như một cái búa tạ nện xuống, "loảng xoảng" một cái đám chuột chũi trồi lên nện trở về dưới đất.

Bọn họ rụt cổ, không dám nhìn nữa.

Không kêu thì không kêu.

Sao lại dữ vậy chứ, hức.

Tần Trú đeo tai nghe giảm tiếng ồn cho Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn nửa tỉnh nửa mê, đụng phải một mảnh mát lạnh, theo bản năng cọ cọ.

Tần Trú nhéo mặt cậu.

Mặt thật mềm.

Không giống dáng vẻ mặt dày chút nào.

Tần Trú cũng nhìn thấy bài đăng kia, nghĩ đến dáng vẻ cậu nghiêm trang khoe khoang bản thân, nhếch khóe môi.

Cũng không biết đổi áo choàng.

Cậu không lật xe, vậy ai lật xe?

Bùi Duẫn tỉnh lại trước giờ học.

Cậu ngồi thẳng người, đơ trong chốc lát, duỗi lưng một cái, tháo tai nghe xuống.

Sở Hạo chờ đã lâu, từ chỗ ngồi nhảy qua: "Anh Bùi!"

Bùi Duẫn: "Em Sở!"

Sở Hạo: "Anh Bùi, cậu có biết mình lộ nick không?"

Bùi Duẫn ngớ người: "Lộ nick gì?"

Sở Hạo: "Cái đó, diễn đàn ấy, ID của cậu đúng lẳng lơ."

Thái dương Bùi Duẫn giật một cái: "Cái gì mà lẳng lơ, tôi rất đẹp trai. Đệch?"

Bùi Duẫn lên diễn đàn dạo một vòng, trầm mặc.

"Thật ra ID này không phải của tôi."

Hướng Vũ quay lại: "Nói cho quỷ nghe cũng không tin."

Sở Hạo gật đầu: "Cậu xem thường sự nhiệt tình của quần chúng ăn dưa rồi, bây giờ bọn họ đã moi hết mấy bình luận trước kia của cậu ra rồi."

Bùi Duẫn: "..."

Xử tội công khai.

Bùi Duẫn đã không nhớ rõ rốt cuộc nói gì.

Cậu không thể tưởng tượng nổi nói: "Sắp thi cuối kỳ rồi, mấy người còn có tinh lực xem thứ này?"

Sở Hạo thống khổ nói: "Đều tại cậu, đồ đàn ông nhiều vai."

Bùi Duẫn: "Chứng minh cuộc sống trọn vẹn của tôi vô cùng đặc sắc, đủ để viết thành một quyển sách, người quen biết tôi đều nhịn không được muốn lật ra."

Sở Hạo: "..."

Hướng Vũ lấy điện thoại ra: "Anh Bùi, cậu lặp lại lần nữa."

Bùi Duẫn cảnh giác nói: "Cậu làm gì đấy?"

Hướng Vũ nhịn cười nói: "Có người mở cho cậu một topic, chuyên ghi chép Bùi Ngôn Bùi Ngữ của cậu."

Bùi Duẫn: "..."

Có một vấn đề, các bạn lớp A5 rất muốn hỏi nhưng ngại hỏi.

Thật ra ngày họp phụ huynh, mấy bạn học ngồi xổm dưới bệ cửa sổ mơ hồ biết bọn họ có thể thật sự quen nhau, nhưng không nói ra ngoài.

Dù sao truyền đến tai giáo viên, việc vui trở thành việc lớn.

Hai linh vật trong lớp phải được bảo vệ tốt.

Nhưng chuyện này, lão Tôn vẫn biết.

Chuyện Bùi Duẫn tự mình cắn CP phát đường ầm ĩ lớn hơn cậu tưởng tượng.

Trong trường học này, trừ fan CP của hai người bọn họ, còn có không ít người thầm mến bọn họ.

Hành động này của Bùi Duẫn dường như đang tuyên bố cậu có ý với Tần Trú về phương diện đó.

Một phong thư nặc danh gửi đến hòm thư của lão Tôn.

Lão Tôn: "..."

Hai người có thể khiến người khác bớt lo được không?

Rốt cuộc có một chân hay không?

Đoán mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.

Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, lão Tôn nhịn xuống.

Ông ấy định vào ngày có thành tích sẽ tìm bọn họ tâm sự, bây giờ để cho bọn họ lo thi trước.

Sẽ có ba ngày nghỉ sau kỳ thi cuối cùng.

Ba ngày sau họ nhận được thành tích cuối kỳ, điểm kiểm tra đánh giá và bài tập.

Lão Tôn ép chuyện này xuống, làm như không có việc gì tiếp tục dẫn dắt bọn họ ôn tập.

Bùi Duẫn giả bệnh càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, ban ngày đi học, buổi tối bị Tần phu nhân mang ra ngoài đi ngang qua sân khấu, giả vờ đi bệnh viện.

Tần Phi không nghi ngờ.

Rất nhanh, kỳ thi cuối kỳ đã đến.

Bùi Duẫn ở đầu cầu thang, nắm tay anh không buông: "Thần thi cử phù hộ, cho mượn bút đi."

Tần Trú lụt tìm một cây bút trong túi đưa cho cậu.

Bùi Duẫn nhận bút, đặc biệt đáng khinh mà điên cuồng xoa tay anh một lần.

Bọn Sở Hạo trông mong nhìn, rất muốn sờ, cũng muốn xin vía thi cử.

Nhưng không dám nói.

Bùi Duẫn sẽ cho nổ tung bọn họ.

Lão Tôn ôm bài thi đi ngang qua, vẻ mặt lập tức vặn vẹo: "Các em đang làm gì đấy?"

Bùi Duẫn buông tay: "Xin vía thi cử ạ."

Lão Tôn: "..."

Ông ấy sốt ruột nói: "Đừng sờ nữa, làm thêm mấy bộ đề còn có tác dụng hơn mê tín."

Vốn cũng không có gì, nhưng Bùi Duẫn không hiểu lại cảm thấy lão Tôn dùng từ có ý tứ sâu xa.

Cậu nhìn về phía lão Tôn.

Lão Tôn liếc mắt qua: "Không cần căng thẳng, cứ xem kỳ thi cuối kỳ như một lần luyện tập bình thường, trọng tâm thầy đều đã giới hạn..."

Bùi Duẫn lo lắng: "Cho nên mới lo lắng."

Lão Tôn cả giận nói: "Đi, đến phòng thi đi!"

Bùi Duẫn đã không còn ở phòng thi cuối cùng.

Cậu đang ở vị trí cuối cùng trong phòng thi thứ ba áp chót.

Học sinh có thành tích kém ở trường trung học số 3 dù sao cũng chiếm số ít.

Bùi Duẫn chen đến đây, không nhúc nhích nữa.

Phòng thi này vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn khác với phòng thi cuối cùng.

Mọi người tranh thủ từng giây từng phút ôn tập.

Nhưng nhìn thấy Bùi Duẫn đi vào thì vẫn nhịn không được đặt sách xuống, len lén nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập hóng chuyện và tìm tòi nghiên cứu.

Chuyện Bùi Duẫn gây ra còn chưa lắng xuống, nhưng không thể không nói, bởi vì tin đồn tình cảm giữa cậu và Tần Trú đã hòa tan ảnh hưởng của sự kiện "Tống tiền".

Chuyện kia Bùi Duẫn vốn định mặc kệ, nhưng Tần Trú nói giao cho anh.

Bùi Duẫn có cũng được mà không có cũng được gật đầu: "Cũng được, thật ra cũng không sao, bây giờ quan trọng nhất là sinh nhật và thi cuối kỳ của anh."

Những người khác không liên quan, một cái liếc mắt cậu cũng không muốn cho.

Tần Trú không nói gì, chỉ nói cậu yên tâm.

Bốn mươi phút sau khi kỳ thi bắt đầu, Tần Trú nộp bài.

Thầy giáo sửng sốt: "Nhanh vậy à? Không kiểm tra lại?"

Ông ấy vừa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy dư thừa.

Tần Trú gật đầu: "Em đã kiểm tra rồi."

Anh không ở lại lâu, mang theo ánh mắt vừa khâm phục vừa hâm mộ của mọi người rời khỏi phòng thi.

Tần Trú không đi xa, đứng ngay tại đầu cầu thang.

Anh đi lên mấy bậc, ngồi xuống bậc thang, chân dài bắt chéo.

Ma máy tính Trương Tam: [Được rồi, đồ đều gửi vào hòm thư của cậu rồi ~]

Tần Trú: [Ừ, cảm ơn.]

Tần Trú kết thúc câu cuối, mở hòm thư ra nhìn.

Trương Tam kiêm chức thám tử tư, tuy rằng trình độ máy tính đứng đầu, nhưng làm thám tử tư thật sự rất nghiệp dư, chẳng qua ứng phó với bọn Tiểu Hắc là đủ rồi.

Trong hòm thư là một ít tư liệu hiện tại của Tiểu Hắc.

Những bức ảnh bên trong đều được chụp được ở những nơi công cộng.

Có ảnh ở KTV ôm hai cô, cũng có ảnh ngậm thuốc lá ở trong tiệm net sống mơ màng.

Tần Trú lướt qua những tấm ảnh này, tay dừng lại.

Tấm cuối cùng, là Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, cùng với Khỉ Mập.

Nhìn địa điểm, là cổng trường trung học phụ thuộc.

Trình độ của Trương Tam thật sự kém, chụp lén cũng giống như ảnh AV.

Tần Trú không thấy rõ vẻ mặt của Khỉ Mập.

Trương Tam kết luận: [Hình như gia đình tiểu Hắc xảy ra biến cố, lớp 11 bắt đầu bỏ học, giáo viên không liên lạc được với phụ huynh, cũng không có cách nào với cậu ta nên bỏ cuộc. Hiện tại mỗi ngày cậu ta đều trốn học đến tiệm net, còn vay tiền online để nạp tiền vào game.]

Tần Trú lật sơ qua, sửa sang tư liệu hữu dụng lần nữa.

Bùi Duẫn từng nói với anh, kết quả sự việc không cần nói cho cậu biết, nhưng Khỉ Mập chơi thân với cậu, có hiểu lầm vẫn phải hỏi rõ ràng.

Buổi chiều, sau kỳ thi.

Bùi Duẫn choáng váng đi ra khỏi phòng thi, Hướng Vũ chạy như bay tới trước mặt gào to: "Anh Bùi, Tiểu Hắc bị đuổi học."

Bùi Duẫn đang ngáp một nửa lại nghẹn trở về: "Hả?"

Hướng Vũ dừng lại trước mặt cậu: "Thông báo của trường trung học phụ thuộc, nói cậu ta kéo bè kéo phái tống tiền bạn học, trộm cắp, đã vi phạm nội quy nhà trường, xử lý đuổi học."

Bùi Duẫn dừng một chút: "Ừ, biết rồi."

Thật ra cậu đã không nhớ rõ dáng vẻ của Tiểu Hắc.

Chỉ nhớ là cười rộ lên có hơi ngại ngùng, răng cửa hơi lớn.

Chỉ là hiện tại, chắc là đã thay đổi hoàn toàn.

Rõ ràng mới qua không bao lâu.

Lúc Tần Trú tới, nhìn thấy Hướng Vũ, biết cậu ta đã nói với Bùi Duẫn: "Hồ Gia Vinh nghe được Tiểu Hoàng có xích mích với cậu bèn mua chuộc cậu ta. Tiểu Hắc, hẳn là cũng tốn chút tiền mua ảnh."

Bùi Duẫn cạn lời: "Lại là cậu ta? Rốt cuộc tôi đã làm gì cậu ta?"

Hướng Vũ chen vào: "Cái đó... Hồ Gia Vinh hình như cũng bị đuổi học, cậu ta cũng phá không ít chuyện."

Bùi Duẫn: "Hả?"

Tần Trú thản nhiên nói: "Không muốn học thì sau này không cần học nữa."

Tần Trú không làm Tiểu Hoàng nghỉ học.

Lý do không đủ, anh cũng không thích dùng quyền thế ép người.

Chỉ là dưới sự dẫn dắt của anh, bây giờ Hồ Gia Vinh và Tiểu Hắc đều cho rằng là Tiểu Hoàng tố cáo bọn họ.

Chó cắn chó, bây giờ không thể thoát ra được.

Tần Trú suy nghĩ một lúc, vẫn nói với cậu chuyện Khỉ Mập.

Chương kế tiếp