Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 84

Vừa dứt lời, cả hai người cùng im lặng.

Tần Trú nhìn cậu đầy ẩn ý.

Bùi Duẫn cố gắng vớt vát lại: “Thật ra cũng không nhanh lắm đâu.”

Tần trú: “Ừm.”

Bùi Duẫn: “...”

Loại lời nói này có gì hay mà đáp lời vậy.

Quả nhiên việc liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông không thể không tranh giành mặt mũi phải không?

Tần Trú đã bỏ trốn giữa chừng.

Anh đã thấy Bùi Duẫn bị một đám người vây quanh từ rất xa, sợ cậu bị bắt nạt, thế là nói với Tần Phi anh đói bụng, muốn đi trước ăn chút đồ ăn.

Làm sao mà Tần Phi không nhìn ra ý nghĩ của anh, nhưng không cho anh đi ăn cơm thì không được, lạnh như băng nói: “Mười lăm phút.”

Tần Trú đồng ý.

Bùi Duẫn cầm hai đĩa đồ ăn, vẫn luôn gắp đồ ăn cho anh: “Nếu đói bụng thì anh phải nói sớm chút chứ, hỏi anh bao nhiêu lần mà cứ cứng đầu cứng cổ nói là không đói.”

Tần Trú chặn đôi đũa của cậu lại: “Đủ rồi, của em không dư bao nhiêu nữa đâu.”

Bùi Duẫn: “Không sao, vốn là muốn đưa cho anh ăn mà.”

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua.

Tần Trú lấy khăn tay lau miệng: “Anh đi trước đây, gặp rắc rối gì thì tới kiếm anh.”

Bùi Duẫn ra thủ thế “OK”: “Em không sao đâu mà.”

Phần lớn tu dưỡng của khách mời đều rất tốt, lời nói cử chỉ luôn đúng lúc đúng chỗ, cũng sẽ không khiến cậu khó chịu.

Mà có khó chịu thì Bùi Duẫn cũng không sợ.

Sau khi Tần Trú đi rồi, ở một xó của bàn đồ ăn, Phương Khả Tâm bưng đĩa đồ ăn lên che mặt, cẩn thận thò đầu ra.

Thấy không có ai, cô mới thả cái đĩa xuống, thở phào một hơi: “Ăn no rồi.”

Tần Ngọc Thành ngồi trên mặt đất, không ngó đầu ra nhìn với cô, nhíu mày nói: “Em cũng đâu ăn gì đâu.”

Phương Khả Tâm: “Cơm chó đó, ợ.”

Tần Ngọc Thành: “...”

Sau này Bùi Duẫn không gặp phải việc gì nữa.

Sau khi gặp tắc đường, Chung Lan Tâm thong thả đến muộn, ngồi ăn ở trong góc.

Chung Lan Tâm nói: “Vốn là chú Đường của con cũng định tới, nhưng có việc đột xuất nên đi công tác rồi, nhờ mẹ mang quà tới.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Bùi Duẫn nhìn bà, dù rằng đã quen nhìn dáng vẻ của bà bây giờ nhưng vẫn có chút hốt hoảng.

Chung Lan Tâm đã gầy đi rất nhiều, bây giờ đã dần dần ăn uống bình thường lại.

Đường Diệc cảm thấy bà mập một chút mới đáng yêu, thay đổi các biện pháp khác nhau dụ bà ăn.

Nhưng Chung Lan Tâm đã học được cách tiết chế, không còn kiểu vừa ăn là sẽ không ngừng được, dù sao tuổi của bà cũng không còn nhỏ nữa, quá béo cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Bùi Duẫn tưởng Chung Lan Tâm chỉ mang quà đến cho Tần Trú, không ngờ cậu cũng có phần.

“Đưa cho con làm gì ạ? Đâu phải sinh nhật con đâu.” Bùi Duẫn nhận lấy cái hộp.

Chung Lan Tâm: “Quà gặp mặt cho con đấy.”

Bùi Duẫn không trả lại ngay lập tức: “Mẹ cho con gửi lời cảm ơn chú Đường nha.”

Tần Trú đi xã giao một vòng, tốn hơn một tiếng đồng hồ.

Sau khi anh quay lại ngồi với Bùi Duẫn một lát, là tới phần kết của buổi tiệc rồi.

Có Chung Lan Tâm ở đây, bọn họ chỉ có thể khô khan thảo luận về các đề thi, chủ đề cực kì lành mạnh.

Cuối cùng cũng đã đến lúc tiệc tàn.

Tần Trú nới lỏng cà vạt, nhỏ giọng phàn nàn: “Cuối cùng cũng xong rồi.”

Chung Lan Tâm đi vào nhà vệ sinh.

Bùi Duẫn ngó quanh, vừa thấy không ai chú ý đến bọn họ, hôn anh một cái: “Đã đầy máu chưa?”

Tần Trú sờ khóe môi: “Ừm.”

Phương Khả Tâm bước tới tạm biệt bọn họ: “Anh họ anh dâu, em phải về rồi, lần sau lại chơi cùng nhau tiếp nha.”

Bùi Duẫn mỉm cười nói: “Được, lần sau gặp.”

Tần Ngọc Thành ngượng ngùng miễn cưỡng nói: “Tạm biệt.”

Có lẽ vì cậu ta mang danh là em họ, Bùi Duẫn luôn thấy cậu ta như một đứa con nít, cho dù biết cậu ta hiểu lầm rồi chửi cậu thì cậu cũng không tức giận, lấy một viên kẹo bạc hà cho cậu ta: “Ngoan quá, còn biết chào hỏi.”

Tần Ngọc Thành: “...”

Làm lố quá đi.

Có phải cậu cố ý hay không?

Lúc chỉ còn lại người trong nhà, chân Bùi Duẫn mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, dùng sức ho khan.

Tần Phi còn muốn nói gì đó: “...”

Chung Lan Tâm vô thức kêu lên: “A Duẫn, con sao vậy?”

Tần phu nhân cũng hốt hoảng kêu lên: “Mau lên, kêu bác sĩ tới!”

Bùi Duẫn cố gắng chống đỡ nói: “Không cần đâu dì, con nghỉ một chút là khỏe liền.”

Tần phu nhân dìu cậu dậy: “Vất vả cho con rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Vẻ mặt Chung Lan Tâm âu sầu, tóm lấy cánh tay cậu, lo lắng ngó trái ngó phải: “A Duẫn, con thấy không thoải mái chỗ nào?”

Bùi Duẫn cười, giọng khàn khàn: “Không sao đâu mẹ, con chỉ hơi mệt, ngủ một giấc là được thôi.”

Chung Lam Tâm sờ đầu cậu.

Tần Trú đón lấy cậu, để Bùi Duẫn tựa vào trong lòng: “Con dắt cậu ấy đi nghỉ ngơi.”

Tần phu nhân: “Được rồi, tối nay chị Lan ở lại đây nhé, chị về nhà cũng không yên tâm.”

Chung Lan Tâm thở dài: “Vậy được rồi, làm phiền em.”

Tần Phi có cả một bụng lời cũng không cách nào nói ra, chỉ có thể nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ ngơi cả đi.”

Tần Diệp liếc mắt nhìn ông, trong lòng sinh ra lòng thương cảm vi diệu.

– Đây là câu chuyện mang tên tất cả mọi người đều biết, chỉ mỗi bản thân không biết.

Vào phòng, Tần Trú khóa cửa lại.

Anh đẩy cậu bạn trai đang ăn vạ trong lòng mình không chịu dậy: “Không dậy à?”

Bùi Duẫn: “Không dậy nổi. Em tiếc bờ vai dày rộng, cơ ngực cứng rắn, còn cả cánh tay rắn chắc kia của anh nữa.”

Tần Trú: “...”

Sau khi ầm ĩ một trận, Bùi Duẫn kéo anh đi bóc quà.

Trong phòng họ xuất hiện thêm một đống đầy quà.

Quà của Tần phu nhân khá lớn, là một bức tranh sơn dầu, do bà tự tay vẽ, là bức vẽ cả gia đình.

Công bằng mà nói thì bức vẽ rất bình thường, nhưng Tần Trú vẫn rất quý trọng.

Bùi Duẫn thò đầu lại xem, hồi lâu không nói gì.

Cậu sờ mãi vào hình người nhỏ bên cạnh Tần Trú, cười nói: “Dì rất có lòng.”

Tần phu nhân không bỏ quên Bùi Duẫn và Chung Lan Tâm.

Mọi người đều đang cười, cứ như là một đại gia đình rất hòa thuận.

Tần Trú tháo bức tranh trang trí xuống, đổi thành treo bức vẽ này lên.

“À đúng rồi.”

Bùi Duẫn nhớ tới quà gặp mặt mà Đường Diệc đưa: “Không biết chú ấy tặng cái gì.”

Cậu mở hộp nhỏ kia ra, phút chốc đánh rơi năng lực ngôn ngữ.

Trong hộp là một chùm chìa khóa, với một tờ giấy ghi địa chỉ.

Bùi Duẫn sửng sốt nói: “Căn hộ hả?”

Đây là một tiểu khu cao cấp ở trung tâm thành phố A.

Tay Bùi Duẫn vẫn đang run: “... Cái này không ổn lắm.”

Tần Trú: “Là cực kỳ không ổn.”

Anh cầm chìa khóa trong tay Bùi Duẫn đi, thả lại vào trong hộp, lạnh nhạt nói: “Em cứ giả vờ chưa từng nhận nó đi.”

Sau đó cất vào tủ đầu giường cho cậu.

Bùi Duẫn hồi thần lại, trêu ghẹo nói: “Sao vậy? Anh muốn là người đầu tiên tặng cho em à?”

Tần Trú không phủ nhận: “Anh muốn là người đầu tiên đưa chìa khóa đến tận tay em.”

Tần Trú muốn có một căn nhà với cậu.

Bùi Duẫn nói: “Làm sao giờ, em cũng muốn kiếm tiền mua nhà nuôi anh.”

Khóe miệng Tần Trú cong lên: “Mua đi.”

Bùi Duân: “Chắc chắn phải mua rồi, kim ốc tàng kiều mà, mua căn hộ để nuôi người tình nhỏ bé.”

Chùm chìa khóa này hơi bỏng tay.

Không phải Bùi Duẫn rất muốn nhận, nhưng nếu trả quà gặp mặt lại thì có hơi không nể mặt.

Tần Trú trấn an cậu: “Một căn nhà thôi mà, cũng là tấm lòng của chú ấy, sau này có khi em còn phải gọi chú ấy một tiếng ba, em không nhận, có khi chú ấy sẽ cho rằng em không thích chú ấy.”

Cuối cùng thì Bùi Duẫn vẫn nhận lấy chìa khóa.

Bùi Duẫn nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Em có cảm giác rằng từ sau khi gặp được anh, cuộc sống đã khác đi rất nhiều.”

Ánh đèn khiến mặt mày Tần Trú trở nên dịu dàng, anh cười nói: “Là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Bùi Duẫn trừng anh một cái: “Đã biết rồi còn cố hỏi, đương nhiên là chuyện tốt.”

Tần Trú nói: “Nếu anh chỉ có hai bàn tay trắng…”

Bùi Duẫn xía một cái: “Không phải vẫn còn em hả? Anh Bùi của anh là vật báu vô giá.”

Tần Trú ngẩn ra, nhẹ nhàng cười.

Bùi Duẫn nhìn đến mức ngứa ngáy trong lòng, hôn lên môi anh một cái.

“Anh ơi, lễ trưởng thành vui vẻ.”

Ba ngày nghỉ trôi qua như chớp mắt.

Hôm nay là ngày lấy phiếu điểm với bài tập.

Bùi Duẫn luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó: “Em thấy mắt phải cứ nhảy nãy giờ.”

Tần Trú: “Chắc do em không ngủ ngon.”

Bùi Duẫn đè tay phải của anh: “Nhưng em thấy trong lòng hơi hồi hộp.”

Tần Trú đổi tay cầm nĩa: “Ngủ muộn dễ khiến tim đập nhanh.”

Bùi Duẫn dò xét qua cơ thể, rút bộ đồ ăn trong tay anh ra: “Đừng ăn nữa.”

Tần Trú thở dài, cầm một cái bánh mì bơ sữa, bịt miệng Bùi Duẫn lại: “Cho dù thi không tốt cũng không sao, đừng căng thẳng quá.”

Bùi Duẫn chậm rì rì nhai hai miếng, sau khi nuốt xuống nói: “Mong là do em nghĩ nhiều.”

Sự thật chứng minh, thời điểm cần chuẩn thì giác quan thứ sáu rất chuẩn.

Phiếu điểm cứ như bảng tiền lương, in trên mảnh giấy nhỏ hẹp, do lớp trưởng phát xuống cho từng người.

Bùi Duẫn hé mắt nhìn, 478.

“Cũng không uổng công em hy sinh thời gian yêu đương liều mạng làm đề.” Bùi Duẫn chắp tay trước ngực, lạy Tần Trú mấy cái.

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn đi theo mấy nam sinh ôm đống sách bài tập nghỉ đông về, lại nhìn thấy lão Tôn đang cầm một chồng bài thi, khóe mắt giật giật.

“Thầy ơi, cho chúng em ăn tết một cách vui vẻ đi.” Cậu nhịn không nổi nói.

Lão Tôn liếc cậu một cái: “Rong chơi trong đại dương tri thức cũng vui vậy thôi.”

Lão Tôn suy nghĩ, khích lệ nói: “Thi rất tốt, sự cố gắng của em thầy đã thấy cả rồi, đợi chút nữa xuống văn phòng gặp thầy một lát.”

Bùi Duẫn: “...”

Cái hướng đi này có hơi đột ngột nha?

Sau khi khích lệ xong lại bảo xuống văn phòng?

Dự cảm không tốt trong lòng Bùi Duẫn càng nặng thêm.

Sau khi đã cầm được bài tập trên tay, lão Tôn dặn dò những vấn đề cần chú ý trong kỳ nghỉ đông.

“Được rồi, biết các em không muốn thấy thầy thêm nữa, đi đi đi đi, Bùi Duẫn ở lại một chút.”

Các bạn học đang thu dọn sách vở đồng loạt khựng lại, nhìn thoáng qua lẫn nhau.

— Có dưa rồi.

Trước khi thi, việc Bùi Duẫn đu CP lại hiện lại trong đầu óc bọn họ.

Lúc đó nhốn nháo hoảng loạn, việc này náo động một thời gian, còn chưa kịp lên men hoàn toàn đã bị kỳ thi cuối kỳ ép chặt xuống.

Không biết có khi nào là chuyện này không.

Bùi Duẫn cũng nghĩ tới chuyện này rồi.

Cậu nói với Tần Trú: “Đợi em chút nhé.”

Tần Trú: “Anh chờ em ở phòng học.”

Bùi Duẫn thấy phản ứng của anh rất bình tĩnh, bất mãn: “Anh không lo lắng cho em hả?”

Tần Trú: “Lo lắng em không biết cách lươn lẹo thế nào cho qua hả?”

Bùi Duẫn: “... Khụ.”

Bùi Duẫn sửa sang lại quần áo, đi vào văn phòng.

Sau khi bước vào trong, cậu quay người đóng cửa lại

Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, cửa cầu thang nhô ra một đống đầu người.

Lớp trưởng Lâm Gia Dật quay lại thủ thế “Suỵt”.

Một đám người rón ra rón rén ngồi xổm ở cửa văn phòng, lỗ tai dán trên cửa.

Bọn họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc chuyện giữa Bùi Duẫn với Tần Trú là sao.

Tần Trú vừa mở bài tập nghỉ đông ra, chưa làm được mấy câu đã bị Hướng Vũ chạy như bay đến kéo ra ngoài.

Hướng Vũ: “Học thần, cậu không muốn biết anh Bùi sẽ nói gì bên trong sao?”

Tần Trú bị cậu ta túm đi, cũng không giãy dụa: “Không muốn.”

Hướng Vũ nghẹn họng một chút: “Không, cậu muốn biết.”

Tần Trú: “Cậu ấy sẽ thêm mắm dặm muối kể lại với tôi sau.”

Hướng Vũ: “...”

Tần Trú đến chỗ đám người đang rình mò ở ngoài cửa, các bạn học rất nể mặt nhường đường cho anh, để lại cho anh vị trí Center.

Anh bất đắc dĩ ngồi xổm ở vị trí trung tâm đó.

Trong văn phòng chỉ có lão Tôn và Bùi Duẫn.

Bọn họ cũng không biết bên ngoài có rất nhiều người đang nghe lén.

Lão Tôn nhìn cậu học sinh thường xuyên khiến ông dở khóc dở cười, gõ cái bàn: “Nói đi, chuyện em với Tần Trú là sao?”

Bùi Duẫn giả ngu nói: “Bạn cùng bàn thôi ạ, còn có thể có chuyện gì sao thầy?”

Lão Tôn ngoắc cậu qua, quay màn hình máy tính lại: “Trước khi thi, thầy nhận được một email, nói em… em…”

Ông chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ, hơi ngắc ngứ trong chốc lát: “Nói em viết bài đăng yêu đương với Tần Trú trên diễn đàn.”

Bùi Duẫn thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy ạ.”

Lão Tôn: “..”

Bùi Duẫn nhìn thẳng vào ông: “Không được viết sao thầy?”

Mặt lão Tôn không chút biểu cảm nói: “Vậy mà em con nói hai đứa không có chuyện gì?”

Bùi Duẫn im lặng một hồi lâu, vành mắt chậm rãi đỏ bừng lên.

Lão Tôn: “?”
Bùi Duẫn lau khóe mắt: “Có hạt cát bay vào ạ.”

Giọng nói của cậu có chút nghẹn ngào.

Lão Tôn ngồi thẳng người lại.

Không phải chứ?

Vậy mà ông lại có ngày được thấy Bùi Duẫn khóc?

Bùi Duẫn khó khăn nói: “Thật sự là không có chuyện gì, em viết bài, nhưng trước giờ Tần Trú chưa hề đáp lại.”

Cậu chớp chớp mắt, cứ như đang ép nước mắt vào trong: “Cậu ấy rất ưu tú, còn rất đẹp trai, ngày nào cũng giúp em học bổ túc, em có thể đạt được thành tích này phần lớn cũng nhờ vào cậu ấy.”

Lão Tôn cảm giác được cậu định nói gì.

Tâm trạng bỗng chốc trở nên phức tạp.

Bùi Duẫn: “Em không thể không bị cậu ấy hấp dẫn, cậu ấy thực sự rất tốt, rất quan tâm em, em… rất thích cậu ấy.”

Lão Tôn: “...”

Bùi Duẫn nhìn mặt bàn đến xuất thần: “Chỉ có trong những con chữ, em mới có thể đến gần cậu ấy thêm một chút, tuy em biết là không nên, nhưng em không kiềm chế nổi.”

Lão Tôn không ngờ sẽ được nghe một đống lời tâm sự của thiếu niên, khụ một cái: “Em đã nói với em ấy sao?”

Bùi Duẫn cười khổ nói: “Không dám nói ạ. Có lần em đưa bài đăng qua giỡn với cậu ấy, nói là có rất nhiều người đang ghép chúng ta thành một đôi, cậy ấy nói đều là nói đùa thôi, đừng để ý.”

Câu chuyện của Bùi Duẫn vẫn chưa kết thúc.

Trong câu chuyện của cậu, cậu đau khổ yêu thầm Tần Trú mà không được, chỉ có thể tạm gác lại tâm sự thiếu niên, chuyên tâm vùi đầu học hành, mỗi lần điểm tăng lên một chút, là lại được gần anh thêm một chút.

Bùi Duẫn càng nói càng xúc động, nói xong lời cuối cùng, ngữ khí hơi nghẹn ngào, lại bị cậu qua loa che giấu đi.

Lão Tôn: “...”

Tiêu rồi.

Thế mà lại có chút cảm động.

Câu chuyện của Bùi Duẫn đến phần kết thúc, cười nói: “Thầy ơi, thật sự thì thầy không cần lo đâu, cậu ấy coi em là anh em, em cũng coi cậu ấy như anh em.”

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh em cả đời.”

Lão Tôn: “Ôi.”

Muốn mạng mà.

Miễn cưỡng nở nụ cười.

Mãnh nam rơi lệ.

Người nghe đau lòng, người thấy rớt nước mắt.

Cả bụng lời muốn nói của lão Tôn khó mà nói ra ngoài.

Vốn dĩ ông muốn dạy dỗ một hồi, sau đó đổi chỗ ngồi của họ, lần bộc bạch này của Bùi Duẫn, nếu ông lại nhắc đến chuyện đổi chỗ, sợ là Bùi Duẫn thật sự sẽ quỳ xuống xin ông.

Dù sao con người luôn sẽ bị kiểu người ưu tú hấp dẫn.

Chẳng phân biệt tuổi tác.

Huống chi là tuổi dậy thì mười mấy tuổi, vừa mới có chút nhận thức hư vô mờ mịt với tình yêu, non nớt nhưng lại tốt đẹp.

Lão Tôn không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Bùi Duẫn, một mặt là ông không có bằng chứng hai đứa nhỏ đang yêu đương, mặt khác ông biết có rất nhiều người thích Tần Trú, Bùi Duẫn lại gần gũi tiếp xúc với anh nhiều như vậy, lại được đối xử một cách đặc biệt, thích anh cũng là chuyện rất bình thường.

Lão Tôn uống một ngụm trà: “Thầy biết rồi.”

Trong lòng Bùi Duẫn thở phào nhẹ nhõm.

Không uổng công cậu đắp nặn nhân thiết nhân vật hèn mọn si tình.

Chủ yếu là chuyện cậu viết bài đăng này, trong mắt người ngoài thì có vẻ rất giống bệnh tâm thần.

Tự cắn CP của bản thân, còn cắn đến mức nổi tiếng như vậy.

Ở trong mắt của một số người thật sự có hơi biến thái.

Nếu là Tần Trú viết bài, cậu sẽ phải tranh luận ngược lại.

Tâm trạng của lão Tôn phức tạp: “Thầy cũng không phải người lạnh lùng vô tâm như vậy, chỉ là thầy không nghĩ tới… Thôi được rồi, nếu tâm trạng không tốt có thể tìm thầy tâm sự, thầy sẽ không kể lại với ai đâu.”

Bùi Duẫn ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn thầy.”

Thật xin lỗi lão Tôn.

Chắc chắn sau này em sẽ bồi tội với thầy.

Cửa văn phòng.

Hành lang im ắng, ngay cả những người đang ngồi xổm cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Cách âm của văn phòng cực kém, nhưng bọn họ cũng không nghe được quá mức rõ ràng, chỉ khi cảm xúc Bùi Duẫn dâng trào sẽ lớn tiếng một chút.

Bọn họ chắp vá lung tung tưởng tượng ra một tuồng kịch trùm trường yêu thảm học thần.

… Anh Bùi đáng thương như vậy ư?

Ngay cả người biết rõ tình hình thực tế như ba người Hướng Vũ cũng đang hoảng hốt trong chốc lát.

Có người chọc chọc Tần Trú, thì thầm hỏi: “Học thần, bây giờ cậu đang có cảm nghĩ gì?”

Chương kế tiếp