Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 85

Tần Trú nhìn cửa, không nói gì.

Các bạn học quay mặt lại nhìn nhau.

Một nam sinh ở hàng cuối chọc vào người nam sinh đang ở kế bên, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy nội tâm của học thần rất phức tạp, phải xoay qua xoay lại giữa chấp nhận và không chấp nhận.”

Một nam sinh khác lại nói: “Ai nói không phải đâu, không ngờ anh Bùi lại tỏ tình như vậy.”

Tần Trú như muốn nhìn xuyên thấu qua cửa, xem thử vẻ mặt hiện tại của Bùi Duẫn.

Rõ ràng người này mới ngày hôm qua còn bởi vì anh đã ăn trái cây cậu thèm mà ném gối vào người anh.

Hôm nay lại giỏi rồi, lại xây dựng hình ảnh vừa thâm tình vừa đáng thương cho mình như vậy.

Rõ ràng biết là cậu đang diễn, nhưng khi nghe được tiếng khóc nức nở của Bùi Duẫn, Tần Trú vẫn muốn ôm cậu một cái.

Âm thanh bên trong nhỏ dần xuống.

Cuối cùng, Tần Trú đã mở miệng.

“Là tôi đã phụ lòng cậu ấy.” Lông mi của Tần Trú hơi rũ, thở dài nói.

Hơn nữa, các bạn cùng lớp cũng đồng tình với Bùi Duẫn.

“Khụ… Hai người vẫn có thể làm anh em mà, anh Bùi cũng tốt đó.”

“Đúng vậy đúng vậy, học thần cậu không cần phải mang gánh nặng tâm lý.”

Giọng nói của Tần Trú có chút nặng nề: “… Tôi chỉ là không ngờ đến.”

Vì thế các bạn học lại bắt đầu tiếp tục khuyên giải.

Hướng Vũ: “…”

Sở Hạo: “…”

Khâu Chính Hào: “…”

Các cậu vui vẻ là tốt rồi.

Sau khi nghe lén gần hết câu chuyện thì các bạn học cũng cảm thấy mãn nguyện rời khỏi.

Tần Trú quay về phòng học lấy cặp sách.

Khi Bùi Duẫn đi ra thì bên ngoài đã sớm không còn bóng người.

Cậu nghĩ Tần Trú còn đang đợi cậu nên đi rất nhanh.

Bùi Duẫn vào phòng học, lại phát hiện trong phòng học cũng không còn bóng người.

Tần Trú không ở đây.

Bùi Duẫn xoa đầu, đang buồn bực thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa phòng học.

Tần Trú đóng cửa lại, sau đó đi về phía cậu.

Bùi Duẫn lùi lại một bước theo bản năng: “Anh chàng đẹp trai này, có thể phi lễ nhưng phải hỏi giá trước.”

Bây giờ cậu đang đứng cạnh cửa, lùi hai bước đã hết chỗ, lưng dán lên tường.

Tần Trú đi đến trước mặt cậu, duỗi tay nâng cằm cậu lên, quan sát kỹ lưỡng. Vành mắt còn hơi hồng, giống như vẫn còn đang bị ức hiếp.

Bùi Duẫn: “Khụ, không nên động tay động chân.”

Cậu vừa từ chối, vừa cọ vào lòng bàn tay của Tần Trú.

Tần Trú tiện tay sờ mặt cậu, cười nhẹ nói: “Em khổ sở yêu thầm anh như vậy, cũng phải cho em một chút phúc lợi chứ.”

Bùi Duẫn nắm tay anh, thâm tình nói: “Anh đúng là người tốt hết lòng hy sinh làm vui lòng người khác.”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn nhắm mắt, chu miệng: “Tới đi.”

Tần Trú: “…”

“Không đúng, từ từ…” Đột nhiên, Bùi Duẫn nhận ra được gì đó, nghi ngờ nói: “Sao anh biết em nói gì với lão Tôn?”

Tần Trú hơi ngại ngùng quay đầu đi.

Bùi Duẫn: “A! Anh nghe lén, Tần Chúc Chúc anh thay đổi rồi, vậy mà anh lại nghe lén?”

Tần Trú giơ tay che lại miệng, sau đó ho khan một tiếng: “Cũng không phải một mình anh.”

Bùi Duẫn cảm thấy bất an hỏi: “Còn ai nữa?”

Tần Trú đọc tên một đám người.

Bùi Duẫn: “…”

Bùi Duẫn khiếp sợ nói: “Bộ mũi các anh là mũi chó hả, ngửi được mùi bát quái trên người của em phải không?”

Cậu lấy điện thoại ra: “Em cảm thấy, chúng ta lại lên tiêu đề trên diễn đàn rồi.” Bùi Duẫn mở diễn đàn ra, sau đó nhanh chóng đóng lại.

Tần Trú: “Như thế nào?”

Bùi Duẫn không cảm xúc nói: “Họ đều thông cảm với em vì yêu một người mà mình không thể nào có được, còn có người lại hả hê rằng dù em ở gần đài nước như thế nào cũng không với được ánh trăng.”

Tần Trú cười nói: “Có được hay không, em còn không biết sao?”

Bùi Duẫn như nghẹn lại, không nhịn được cười: “Má, đây là chuyện gì vậy.”

-

Chính thức được nghỉ đông, Khỉ Mập hẹn cậu đi chơi.

Khi nhận được tin nhắn, Bùi Duẫn đang sắp xếp hành lý.

Tần Diệp đã liên hệ với viện điều dưỡng xong rồi, nên cậu sẽ lập tức xuất phát ngay.

Không còn lâu nữa là đến Tết rồi, vốn dĩ Tần phu nhân muốn cậu ăn Tết xong mới đi.

Nhưng lần này Tần Phi nhất quyết phản đối.

“Sức khỏe đã không tốt rồi nên chữa trị càng sớm càng tốt, đến tết mà sức khỏe có cải thiện thì đón về nghỉ mấy ngày cũng không sao.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Bùi Duẫn đồng ý.

Dù sao, cậu mỗi ngày đều ho giống như sắp chết ở trước mặt Tần Phi, nếu kiên quyết không đi viện điều dưỡng sẽ bị nghi ngờ.

Cậu kéo khóa vali hành lý lên, ngồi ở trên thảm, gửi tin nhắn cho Khỉ Mập.

Bùi Duẫn: [Không đi, anh đây sắp đi du lịch.]

Khỉ Mập: [Sướng dữ vậy? Đi chơi chỗ nào?]

Bùi Duẫn: [Một nơi thần bí, có một năng lượng thần bí, tớ sẽ đi khám phá.]

Khỉ Mập: [Thật tuyệt vời? Cuối cùng là chỗ nào?]

Bùi Duẫn: [Nói ra sẽ không linh.]

Khỉ Mập: […]

Bùi Duẫn: [Nếu tớ có thể trốn khỏi nơi đó an toàn, tớ sẽ mời cậu đi Sơn Duyệt Cư.]

Khỉ Mập: [… Không đúng, sao lại là trốn đi an toàn? Cậu đi thám hiểm bộ lạc nguyên thủy sao?]

Bùi Duẫn: [Nếu tớ không về …]

Khỉ Mập: [Sẽ thay cậu chăm sóc học thần?]

Bùi Duẫn: [(mỉm cười) chăm sóc cái con khỉ.]

Bùi Duẫn: [Cho dù chết rồi biến thành quỷ cũng là tớ đến chăm sóc cậu ấy, tiếp tục tình yêu dang dở giữa người và quỷ.]

Khỉ Mập: “…”

Dừng lại đi, quá đáng sợ.

Hù dọa Khỉ Mập xong, Bùi Duẫn nhìn vali hành lý, thở dài một hơi.

Cậu nghĩ chắc còn lâu lắm cậu mới có thể được ôm bạn trai.

Đêm qua, Bùi Duẫn hơi mất ngủ, lôi kéo Tần Trú nói chuyện phiếm.

Bọn họ cũng không làm gì hết, chỉ dựa vào nhau nói chuyện.

Rồi ngủ lúc nào cũng không biết.

Tần Trú vừa từ bên ngoài về, nhìn Bùi Duẫn nói: “Chuẩn bị đi thôi.”

Bùi Duẫn mím môi, cảm thấy hơi luyến tiếc.

Cậu dang hai tay ra, cười nói: “Bạn trai à, ôm một cái đi.”

Tâm trạng của Tần Trú cũng không tốt lắm.

Lần này anh phải xa Bùi Duẫn gần một tháng, tuy có thể gọi video, nhưng cũng không bằng người ở ngay bên cạnh.

Tần Trú đi qua, ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo cậu ôm vào trong lòng.

Bùi Duẫn ôm eo của anh, ngửi được hương vị nhàn nhạt trên người anh, đột nhiên cậu không muốn buông tay nữa.

Tần Trú hôn vành tai của cậu: “Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Bùi Duẫn gật đầu.

Giữa mày của Tần Trú xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

Hôm nay là ngày anh bị Tần Phi đưa đến công ty thực tập.

Tần Phi cố ý.

Tần Trú mới vừa tìm ông, còn chưa kịp mở miệng thì ông đã nói: “Trong buổi tiệc sinh nhật của con ba nhất định cho con mặt mũi.”

Ngụ ý, đó là anh phải biết cảm thấy đủ.

Tần Trú biết không thể chọc giận ông, nên đi tới một bước, không hề nói gì cả. Chỉ là sắp chia tay, khi Tần Trú ôm Bùi Duẫn, đột nhiên cảm thấy hối hận, nếu thật sự bị Tần Phi đánh, cũng nên tranh thủ đưa cậu đến nơi mới đúng.

Bùi Duẫn tham luyến độ ấm của Tần Trú trong chốc lát, cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, mới buông lỏng tay.

Tần Trú hoàn hồn: “Còn có một việc.”

Bùi Duẫn nháy mắt đã hiểu, chu miệng, ráng thêm hai cái nữa.

Tần Trú yên lặng đè lên phần môi chu ra của cậu, hôn lên.

Nụ hôn này không lâu lắm, Tần Trú vừa rời khỏi môi của cậu đã nói: “Đừng quên.”

Bùi Duẫn lại hôn tiếp, ngậm lấy môi dưới của anh, mơ hồ nói không rõ: “Em sẽ nhớ làm bài tập.”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn mở mắt ra, nhìn sắc mặt của anh, nghẹn cười nói: “Em biết rồi, sẽ nhớ anh.”

Chiếc xe hơi màu đen chạy về phía trước, sau đó biến mất ở khúc rẽ.

Nhưng Tần Trú vẫn đứng trước cửa, nhìn theo hướng chiếc xe đi xa.

Tần Phi chịu không nổi: “Không phải là không gặp được nữa, phải đến mức này sao? Đi thay quần áo nhanh đi, ba đưa con đến công ty.”

Tần Trú không nói gì, quay đầu đi vào trong nhà.

Tần Phi: “…”

Nhãi ranh.

Không lễ phép.

Tần Trú im lặng đi lên lầu, trở tay đóng cửa phòng ngủ lại.

Anh đứng ngay đó, bỗng cảm giác trống vắng đến đáng sợ.

Bùi Duẫn nói rất nhiều, ngoại trừ lúc suy nghĩ và ngủ ra, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.

Cậu vừa đi, giống như mang theo tất cả sự sống cùng đi.

Tần Trú đứng một hồi, rồi thở dài, mới đi thay quần áo.

Anh mặc một cái áo len màu đen, bên ngoài cũng khoác một cái áo khoác màu đen.

Tần Trú lấy từ trong túi áo khoác ra một cái mắt kính gọng vàng.

Ánh mắt sắc lạnh giấu sau thấu kính, càng làm tăng thêm vẻ khó nắm bắt, giảm đi vài phần ngây ngô.

Anh đến tập đoàn Sơn Duyệt, từ vị trí thấp nhất đi lên, lấy thân phận giả là thực tập sinh.

Vì để nhìn vào trưởng thành hơn một chút nên đã chuẩn bị một cặp mắt kính. Ngày hôm qua lúc đeo thử, Bùi Duẫn nhìn anh đến ngây người một lúc lâu, rồi nói: “Yêu nghiệ t từ nơi nào đến?”

Tần Trú hơi nhướng mày: “Yêu nghiệt?”

Bùi Duẫn quay đầu: “Lấy xuống nhanh lên, không biết quyến rũ ai nữa?”

Tần Trú suy nghĩ một chút, đứng trước gương, tự chụp một tấm, gửi cho Bùi Duẫn.

Ở trên xe, Bùi Duẫn đang thấy chán nên trả lời rất nhanh.

Bùi Duẫn: [!!!]

Bùi Duẫn: [Má nó, anh dám mặc như vậy đến công ty?]

Bùi Duẫn: [Em không cho phép, anh, anh mặc như vậy xấu lắm, đi ra ngoài làm em xấu hổ đó, em đã chuẩn bị riêng cho anh rồi, đảm bảo anh mặc vào càng thu hút hơn, em để bên dưới gối của anh đó.]

Tần Trú sửng sốt, mới phát hiện gối nằm của mình phình lên một khối to.

Anh đi qua lấy gối ra: “…”

Bên dưới gối nằm để một bộ quần áo.

Áo len cao cổ màu đỏ rực có in hoa, quần bông rất lớn vừa dày vừa nặng, cùng với một cái áo lông nhìn rất cồng kềnh.

Còn chuẩn bị thêm một cặp mắt kính như trong phim hoạt hình và một cái khẩu trang.

Tần Trú: “…”

Ánh mắt anh ngưng lại vài giây, sau đó cầm lấy tờ giấy ghi chú ở dưới cùng. Anh dám đi ra ngoài quyến rũ người khác thử xem?

Em lúc nào cũng ở bên cạnh nhìn anh hết đó.

Phía dưới còn vẽ một con quỷ phiên bản cute.

Bởi vì Bùi Duẫn rời đi mà trong lòng u ám như mây đen bao phủ, mà hiện tại mây đen cũng yên lặng tan đi hơn phân nửa.

Tần Trú nhếch môi, nhắn trả lời: [Anh mặc màu đỏ cũng rất đẹp.]

Bùi Duẫn: [… Không biết xấu hổ.]

Bùi Duẫn để điện thoại xuống, có một sự xúc động muốn kêu tài xế quay trở về. Cậu tiếc nuối mà “Chậc” một tiếng.

Ngày hôm qua tại sao không kêu anh mang mắt kính để chơi một chút chứ, tự nhiên nằm nói chuyện cả đêm.

Bùi Duẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt lặng lẽ đỏ lên.

Viện điều dưỡng ở phía tây vùng ngoại ô.

Bùi Duẫn đã ngủ một giấc ở trên xe, một tiếng rưỡi sau mới đến địa điểm.

Bùi Duẫn xuống xe, nhìn lướt qua, nhận ra rằng có thể đến nơi này không phú thì cũng quý.

Mỗi tất đất nơi đây đều có hơi thở của tiền.

Tần Phi kêu cậu đi viện điều dưỡng, chính ông ra tiền.

Vì thế Tần Diệp chọn nơi tốt nhất.

Tần phu nhân đi cùng cậu, kéo tay cậu dẫn vào trong.

Tài xế Lý lấy vali hành lý trong cốp xe ra, rồi đi theo sau.

Tần phu nhân nói: “Phòng bệnh đã sắp xếp xong, dì đã nói với chị Lan rồi, chị ấy nói sẽ sắp xếp thời gian đến thăm cháu.”

Bùi Duẫn: “…”

Sắp xếp thời gian.

Là chọn kịch bản sao.

Bùi Duẫn do dự nói: “Có phải con chiếm phòng của bệnh nhân khác không?” Tần phu nhân: “Không phải đâu, nơi này không thiếu giường bệnh.”

Bùi Duẫn yên tâm.

Cuối cùng, Tần Diệp cũng chọn được viện điều dưỡng này, bởi vì viện điều dưỡng này yêu cầu thăm bệnh phải hẹn trước.

Có thông báo mới có thể đi vào.

Nói như vậy, nếu Tần Phi đột kích thì bọn họ cũng có thể chuẩn bị, kêu bệnh viện chuẩn bị một ít glucose.

Trên đường đi Bùi Duẫn mới phát hiện nơi này cũng có một vườn thú, nuôi một vài loài động vật nhỏ ngoan ngoãn, còn có trồng rau.

Tần phu nhân nhìn theo ánh mắt của cậu, giải thích: “Bởi vì ở đây cũng có người lớn tuổi đến đây dưỡng lão nên làm một số hoạt động cho họ giải trí.”

Bùi Duẫn gật đầu, lại nhìn thêm hai lần rồi không nhìn nữa.

Nơi này đều là phòng bệnh một người, giống như một căn phòng nhỏ, cái gì cũng có.

Tần phu nhân đẩy cửa vào nhìn: “Tuy rằng hơi nhỏ, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ lắm, ở đây cũng khá thoải mái.”

Bùi Duẫn: “Không nhỏ, cũng bằng với nhà của con.”

Tần phu nhân cười nói: “Thích nghi là được.”

Tần phu nhân ngồi với cậu một lúc rồi ra về

Bùi Duẫn mở TV, lấy di động ra gửi WeChat cho Tần Trú.

Bùi Duẫn: [Em đến rồi, hoàn cảnh tốt lắm, thực sự giống như đi nghỉ dưỡng.]

Bùi Duẫn: [Anh ở đó có ổn không?]

Chương kế tiếp