Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 93

Trước kỳ nghỉ hè, Bùi Duẫn đã lập kế hoạch đi du lịch ở khắp các thành phố và các danh lam thắng cảnh quanh khu vực thành phố A.

Trên thực tế, cánh cửa xa nhất mà Bùi Duẫn từng bước qua cũng chỉ có từ phòng ngủ ra đến phòng ăn mà thôi.

Một ngày nào đó trên bàn ăn, Tần phu nhân không nhịn được mà bảo rằng: “Phạn Phạn à, nghỉ hè cũng được một tháng rồi đó, mấy đứa không định ra ngoài chơi hả?”

Bùi Duẫn ôm lấy ly nước lạnh và uống một ngụm, cậu vừa cắn đầu ống hút vừa nói: “Nóng lắm ạ, giờ mà ra ngoài là thành thịt nướng ngay.”

Bùi Duẫn ném hết mấy cái kế hoạch du lịch ra sau đầu, lúc nào đi cũng được chỉ có mùa hè là không.

Tần Trú lấy ly nước của cậu sau đó nhét đũa vào tay cậu: “Ăn cơm cho tử tế vào nào.”

Bùi Duẫn: “…”

Tần Trú thấy cậu cũng không có khẩu vị gì mấy, bèn đẩy món mì lạnh kiểu Trung qua: “Nước sốt đặc chế của đầu bếp, không phải lần trước em nói muốn ăn hay sao?”

Bùi Duẫn thử một miếng, chua cay vừa miệng, bỗng chốc khẩu vị tốt lên hẳn: “Đầu bếp cứu được cái mạng chó này của em rồi.”

“Cũng chẳng biết hồi trước khi có điều hòa thì sống kiểu gì nữa.”

Ăn xong cơm, Bùi Duẫn về phòng, nằm lên cái ghế xích đu mới mua, một tay xoa bụng một tay phe phẩy quạt, cơ thể lắc lư theo xích đu.

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn: “…Vẻ mặt gì đấy?”

Tần Trú khẽ thở dài, ném lên người cậu một bộ quần áo: “Thay đi, ra ngoài với anh.”

Bùi Duẫn ngồi dậy: “Đi đâu vậy?”

Tần Trú cúi người, tay đặt lên tay vịn, ấn lên trán cậu rồi hạ giọng bảo: “Chúng ta cũng lâu lắm rồi chưa đi hẹn hò đâu.”

Bùi Duẫn ngay lập tức có chút chột dạ.

Cậu cầm quần áo: “Đi, phải đi chứ, anh đợi em một chút.”

Sau khi hai người bọn họ tốt nghiệp xong thì chiếc xe Minibus ấy cũng đã được “nghỉ hưu” trong huy hoàng.

Sau đó thì được tài xế Lý mua lại, tặng cho một người họ hàng xa để chở hàng.

Cũng coi như là “có chỗ nương tựa lúc về già”.

Bùi Duẫn nhìn cảnh vật lướt qua như bay bên ngoài cửa xe, cậu nghĩ đến một chuyện: “Khai giảng có cần mua gì không?”

Tần Trú: “Đến thành phố B cũng có thể mua mà.”

Cuộc thi đại học lần này, Tần Trú đỗ trạng nguyên theo đúng dự tính, thuận lợi đỗ vào đại học Q.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Mà lần thi đại học này của Bùi Duẫn cũng y như được thần linh giúp đỡ vậy, lại đỗ vào đúng ngôi trường trọng điểm đứng gần chót - đại học A sát bên đại học Q.

Tần Trú học tài chính.

Bùi Duẫn thì đúng như lời mình nói, theo chuyên ngành về pha chế - công nghệ thực phẩm.

Lúc thấy chuyên ngành này, Bùi Duẫn rất vui vẻ: “Hình như cũng khá là thú vị đó.”

Là một đại minh tinh (tự phong) trong tương lai ở thế giới tiểu thuyết, Bùi Duẫn cũng không có yêu cầu gì với chuyên ngành của mình, phân ra cái gì thì học cái đó thôi.

“Dừng dừng dừng, dừng xe.”

Một tấm biển đỏ lóe qua, Bùi Duẫn vội kêu dừng xe.

Tài xế Lý bình tĩnh tấp vào lề rồi đỗ xe.

Bùi Duẫn xoa tay: “Em vẫn luôn muốn mua cái này nè, mua với em đi thần tài nhỏ.”

Thần tài nhỏ nhìn ra bên ngoài: “...”

Cửa hàng xổ số.

Tần Trú bị cậu kéo vào trong cửa tiệm.

Bùi Duẫn nghe ông chủ giới thiệu đôi chút rồi quyết định đặt cược 3 tệ.

Tần Trú: “Bằng này là đủ rồi sao?”

Bùi Duẫn: “Cũng chẳng phải là muốn kiếm tiền, em chỉ muốn xem thử vận may của mình có còn hay không thôi.”

Tần Trú cũng cược một ván theo cậu.

Đến tối lúc về nhà, trên điện thoại của cả Bùi Duẫn lẫn Tần Trú đều đột ngột hiển thị có cả trăm tin nhắn chưa đọc.

Bùi Duẫn mở điện thoại ra xem, là nhóm lớp.

Bùi Duẫn lướt lên trên cùng, là bức ảnh chụp cảnh cậu và Tần Trú bước ra từ cửa hàng vé số rồi đi lên xe Maybach.

Bạn học A: [Tôi đứng dưới lầu nhà mình thấy anh Bùi với học thần!!!]

Bạn học A: [(Hình ảnh)]

Bạn học B: [Đù má? Con xe này…]

Bạn học C: [Chiếc xe này…]

Sở Hạo: [Cửa hàng vé số? Học thần, cậu trúng số rồi à?]

Hướng Vũ: […]

Thu Đồng: [Chỉ có tôi là quan tâm đến việc bọn họ nghỉ hè rồi mà còn dính lấy nhau hả?]

Khâu Chính Hào: [Xe này là của học thần hả? Hay là của anh Bùi? Rồi là ai trong hai người trúng số vậy?]

Tần Trú: [Tôi.]

Bên dưới quỳ rạp cả xuống.

Vốn Bùi Duẫn còn muốn giải quyết ổn thỏa nhưng Tần Trú đã gửi tin nhắn đi trước cậu một bước rồi.

Nhưng Tần Trú cũng không giải thích gì nhiều.

Có những lời nói dối đã thốt ra từ lâu, trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Tần Trú và Bùi Duẫn không nói gì, nhưng đám bạn học thì đã tự tưởng tượng ra cả rồi, còn chẳng thèm quan tâm xem có hợp logic hay là không.

Thiếu niên nhà nghèo nhịn ăn nhịn mặc mua xổ số, vận may cực tốt, trúng giải thưởng lớn trị giá cả ngàn vạn tệ, từ đó đổi đời.

Bùi Duẫn: “…”

Tần Trú: “…”

Cũng được nhỉ.

Sở Hạo: [Học thần, khao đi! Khao đi!]

Khâu Chính Hào: [Khao đi! Lan tỏa sự may mắn nào!]

Tần Trú: [Được thôi, các cậu chọn chỗ đi.]

Bùi Duẫn chống cằm nhìn anh: “Nếu bị biết được thì…”

“Biết thì biết thôi.” Tần Trú chẳng thèm để ý gì: “Cũng chẳng thể nói dối cả đời được.”

Ngoại trừ những người đi du lịch bên ngoài, về quê và không quá thân quen với Tần Trú mà cũng ngại đến ăn chực thì cuối cùng có khoảng hai mươi người tới.

Bùi Duẫn mời lão Tôn, nhưng lão Tôn đã từ chối, ông ấy nói rằng: “Sao mà thầy có thể chơi đùa ở chỗ mấy em được chứ, xin nhận tấm lòng này thôi.”

Sau khi tề tựu đủ cả, nhóm người lên tàu điện ngầm.

Đám Bùi Duẫn cũng chẳng rõ bọn họ đã thảo luận ra kết quả gì, thế là bèn hỏi Thu Đồng cách mình gần nhất: “Các cậu chọn chỗ nào thế?”

Thu Đồng dè dặt nói: “Sơn Duyệt Cư… có được không?”

Bùi Duẫn: “…”

Tần Trú: “…”

Thu Đồng ngại ngùng hỏi: “Có phải bọn tớ quá không khách khí rồi không?”

Tần Trú: “Không đâu.”

Khóe miệng Bùi Duẫn giật giật: “Chỉ là cảm giác có hơi trùng hợp mà thôi.”

Danh tiếng của Sơn Duyệt Cư bên thành phố A rất khá, thoạt đầu là làm đồ ngọt, bây giờ thì là bán bữa trưa và bữa tối.

Tần Trú chỉ mở quán cho vui, ngờ đâu lại buôn may bán đắt.

Thỉnh thoảng Tần phu nhân cũng sẽ dẫn đám chị em tới xem xét, mà đám chị em này cũng nể mặt Tần phu nhân, cũng sẽ mang theo người khác cũng tới uống trà.

Bọn họ muốn tới cửa hàng chính, nó ở trên một con phố thương mại sầm uất, cạnh đó có trung tâm thương mại, vốn bọn họ muốn vào Sơn Duyệt Cư nghỉ ngơi một chút rồi thưởng thức vài món rồi mới đi chỗ khác ăn cơm trưa.

Kết quả là khi Tần Trú vừa vào đến cửa đã nói với nhân viên cửa hàng đang ngẩn ra: “Mở phòng bao.”

Lâm Dật Gia kéo anh ra rồi nhỏ giọng nói: “Phòng bao có giới hạn phí.”

Tần Trú: “Không sao, vốn cũng ăn cơm ở đây mà.”

Lâm Dật Gia muốn nói không ăn ở đây.

Nhưng nhân viên cửa hàng đã phản ứng lại rất nhanh: “Phòng bao số 301, mời quý khách lên tầng ạ.”

Lâm Dật Gia còn muốn nói cái gì đó, Bùi Duẫn vỗ cho cậu ta một phát: “Đi thôi, lớp trưởng à, đừng cản đường chứ.”

“Đợi đã.” Cạnh đó có người trẻ tuổi đang xếp hàng tỏ vẻ bất mãn: “Không phải là vẫn còn phòng bao hay sao? Vậy sao lại nói với chúng tôi là không còn?”

Nhân viên cửa hàng bày ra dáng vẻ xin lỗi đúng mực: “Phòng bao này là do họ đặt trước ạ.”

Người trẻ tuổi: “Anh lừa ai đấy hả, người dùng thẻ vàng mới có tư cách đặt phòng bao, chỉ bằng đám bọn họ? Gạt ai đấy hả?”

Người dùng thẻ vàng bằng với VIP, đều phải có hạn mức tiêu dùng ở một trình độ nhất định nào đó thì mới được mở.

Đám bạn học ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ có hơi không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình cảnh cãi nhau ỏm tỏi chỉ vì vấn đề chỗ ngồi.

Bùi Duẫn im lặng, nhìn Tần Trú.

Tần Trú kéo cậu một cái, siết tay cậu trấn an.

Người trẻ tuổi tưởng đám các cậu đã sợ, bèn đắc ý bảo: “Gọi cấp trên của các người ra đây, không đưa ra được lời giải thích thì đám mấy người cũng đừng hòng lên trên kia.”

Nhóm bọn họ quả thực có nhiều người lại thêm tình cảnh tranh cãi như vậy, thế nên ánh mắt mọi người đều đổ dồn cả vào đây.

Nhân viên cửa hàng liếc Tần Trú, thầm lo lắng.

Toi rồi, khó khăn lắm mới thấy được cảnh ông chủ lớn đưa bạn bè tới ăn cơm, thế mà lại đụng trúng thằng ngu.

Tần Trú tiến lên trước một bước, bình tĩnh nói: “Tôi rất xin lỗi vì đã đem lại trải nghiệm dùng bữa không tốt cho quý khách, nhưng phòng bao này là khu vực cá nhân của tôi, không mở cửa với bên ngoài.”

Mọi người đều ngẩn cả ra, Tần Trú lại nói: “Chi phí hôm nay của quý khách sẽ giảm 20%, tặng kèm phiếu ưu đãi, được không?”

Dù là câu hỏi nhưng Tần Trú nói ra lại chẳng hề có ý hỏi han.

Dịch ra là muốn thì có, không thì cút.

Nhân viên cửa hàng cũng coi như là trút được gánh nặng bèn cười tươi như hoa: “Phiếu ưu đãi sẽ được gửi cho quý khách sau, rất xin lỗi vì đã để ngài chờ lâu, đằng trước còn bàn, tầm khoảng mười phút nữa là sẽ đến lượt ngài.”

Ngành phục vụ này, không cần biết cửa hàng lớn ra sao, khách hàng đần độn cỡ nào, cũng đều phải tươi cười đón chào với khách hàng.

Người trẻ tuổi kia vốn còn muốn cười nhạo anh là vị nào nhưng thái độ ngoan ngoãn vâng theo của nhân viên cửa hàng đã khiến những lời người đó muốn nói ra đều phải nghẹn lại.

Người đó há miệng nhưng lại chỉ thốt ra một tiếng: “Hả?”

Đến cả đám bạn học trong lúc nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại, hoang mang nhìn theo bóng lưng của Tần Trú.

Cứ như trong khoảnh khắc này, Tần Trú khác hẳn so với người bạn học mà bọn họ quen biết.

Quản lý vốn đang ở sau bếp, trò cười này truyền đến tai anh ta, đã chậm một bước.

Lúc anh ta vội vã đi ra, vừa thấy Tần Trú thì chân cẳng cũng tí nữa thì mềm oặt cả ra: “Ông chủ.”

Ngoại trừ Bùi Duẫn mọi người đều: “…” Ông chủ?!

Có vài người khách quen cũng bất giác mà nghĩ ra, hình như ông chủ của Sơn Duyệt Cư, tuổi tác cũng không lớn lắm.

Là con trai Tần Phi.

Đủ loại ánh mắt dồn vào, mặt người trẻ tuổi cũng dần đỏ lên.

Không ngờ lại đạp trúng BOSS.

Vận cứt chó cũng không đen thế này.

Bây giờ người đó chỉ muốn chạy trốn, lại không nỡ từ bỏ phiếu giảm giá, chỉ đành ngại ngùng đứng đó.

Tần Trú cau mày nói: “Anh đi đâu vậy?”

Quản lý gượng gạo nói: “Sau bếp…”

Tần Trú: “Lại ăn vụng?”

Quản lý: “… Không, không có.”

Nể tình công lao đi ship hàng của anh ta, bây giờ Tần Trú cũng không tính toán với anh ta nữa: “Anh đến tiếp đón vị khách này, hôm nay tôi với bạn học đến đây ăn cơm, đi trước đây.”

Quản lý lộ ra nụ cười sâu xa: “Yên tâm giao cho tôi đi ạ.”

Anh ta quay về hướng người trẻ tuổi: “Có chỗ trống rồi thì mời ngài theo tôi.”

Sau lưng anh ta có vài người đang ngập ngừng đứng dậy, che mặt theo lên.

Người trẻ tuổi: “…”

Có cần thế không hả!

Quản lý lấy thực đơn: “Tôi kiến nghị vài món cho mọi người nhé.”

Anh ta có một đặc điểm vô cùng kỳ diệu, đó là có thể khen đồ ăn một cách rất chừng mực, không nói quá nhưng đủ để khiến con người ta phải ngưas ngáy trong lòng.

Có sự tiếp đón của anh ta thì về cơ bản là phải tiêu kha khá.

Lúc quản lý đón tiếp khách hàng thì nhóm người cũng đã lên tới phòng bao.

Phòng bao rất rộng, có thể bày hai cái bàn tròn lớn, bên cạnh còn có biểu diễn ca nhạc, quầy bar vân vân, phục vụ đã đợi sẵn ở đây từ lâu.

Không ai lên tiếng.

Bầu không khí im lặng tới mức quỷ dị.

Tần Trú mở miệng trước: “Rất xin lỗi.”

Sở Hạo hít sâu một hơi: “Thế nên chiếc Maybach kia là của cậu, nhưng không phải vì trúng số mới mua được có đúng không?”

Tần Trú gật đầu.

Khâu Chính Hào ôm lấy Sở Hạo: “Tôi hiểu rồi, Sở Tử, giấc mộng làm giàu chỉ sau một đêm của chúng ta tan nát rồi.”

Sở Hạo: “Hu hu hu, quả nhiên tỉ lệ trúng xổ số độc đắc là rất thấp mà.”

Bùi Duẫn: “Thật ra thì cũng được, không thấp lắm đâu.”

Trong mắt bọn họ lại cháy lên hy vọng.

Bùi Duẫn giơ nắm đấm: “Tôi tiêu ba tệ để mua mà trúng được năm tệ cơ mà.”

Hai người: ‘…”

Bị khuấy động kiểu như vậy, bầu không khí gượng gạo đã dần được hóa giải.

Lâm Dật Gia cười khổ nói: “Dọa chết tôi rồi.”

Thu Đồng: “Tôi cũng thế…”

Các bạn học khác cũng gật đầu.

Thu Đồng nghiêng đầu: “Sao lại có cảm giác, anh Bùi với Hướng Vũ đều rất bình thản nhỉ.”

Hướng Vũ: “Không có, tôi thật sự rất kinh ngạc mà.”

Sở Hạo: “Đúng đó, có phải cậu đã biết từ lâu rồi không, đậu má, chả trách có lúc cậu lại kéo tôi rồi còn bảo tôi đừng nói nữa.”

“Các cậu nghe tôi giải thích đã…”

“Phắn! Không nghe!”

Hướng Vũ bị Khâu Chính Hào và Sở Hạo ấn xuống chọc lét, vừa khóc thầm vữa nghĩ: “Rõ ràng là anh Bùi còn biết sớm hơn cả tôi!”

Bùi Duẫn cười chảy cả nước mắt: “Bọn họ không dám, tủi thân cho cậu rồi.”

Tần Trú ngắn gọn giải thích lý do, bạn học cũng biểu thị đã hiểu.

Lúc đầu bọn họ có hơi gượng nhưng rất nhanh sau đó đều đã thư thái cả rồi.

Tần Trú không làm hại đến bọn họ, cũng không giả bộ để có được sự đồng tình, lại càng chẳng lừa gạt tiền bạc, thời gian học thi đại học kia anh cũng giúp bọn họ rất nhiều.

“Thế thì, học thần… bây giờ cậu có thể công khai rồi sao?”

Tần Trú: “Tùy ý.”

Sau đó, những người tham gia tối nay đều gửi tin nhắn.

“Kinh ngạc, phú nhị đại thần bí bị làm khó đủ đường, hậu trường đằng sau lại là…”

“Đau đớn! “Đám người nghèo” ngậm nước mắt kể lại, lý do ngụy trang nhiều năm là vì…”

Đám đông lại lần nữa bùng nổ rồi.

Chương kế tiếp