Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 94

Bùi Duẫn nói với Chung Lan Tâm về việc của Tần Trú là trước khi khai giảng.

Sau khi tới thành phố B, Bùi Duẫn dẫn Tần Trú đi đến nhà cũ của nhà họ Đường để ăn cơm, thuận tiện gặp gỡ mọi người.

Lần này, cậu muốn giới thiệu Tần Trú với họ.

Vừa vào cửa, gà vịt cạc cạc bay tới, vây quay một vòng quanh người Tần Trú.

Tần Trú chưa bao giờ nhìn thấy loại chào đón như thế này, cho nên trong lúc nhất thời không khỏi sửng sốt.

Bùi Duẫn lùi lại về sau mấy bước, lặng lẽ lấy điện thoại ra.

Tần Trú quay đầu nhìn cậu: “Em làm gì vậy?”

Bùi Duẫn: “Ghi lại cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp.”

Tần Trú: “…”

Tần Trú cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây gà vịt, trên ống quần lây dính không ít lông vịt.

Bùi Duẫn vừa cười vừa giúp anh phủi ống quần, tay vẫn luôn không ngừng run rẩy.

Gương mặt của Tần Trú cứng đờ: “Buồn cười thế cơ à?”

Bùi Duẫn: “Ha ha ha buồn cười quá.”

Tần Trú nắm lấy mái tóc của cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vất vả lắm anh mới đuổi được hai con, em lại ôm chúng nó trở về.”

Bùi Duẫn tỏ vẻ vô tội: “Đúng vậy, chúng nó bị cô lập trông thật đáng thương.”

Vẻ mặt Tần Trú vô cảm.

“Ông nội, bà nội, cháu đã về rồi.” Bùi Duẫn thấy vậy lập tức dừng lại, còn chưa bước vào cửa, cậu đã hô to một tiếng trước.

Bà nội Đường đang gọt đậu phộng ở trong phòng bếp, nghe thấy giọng nói của cậu thì lập tức dừng động tác đang làm trong tay, sau đó lao ra ngoài: “Cháu trai mập đã về rồi.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Bùi Duẫn: “…”

Cuối cùng Tần Trú cũng có chút ý cười: “Cháu trai mập.”

Tần Trú cầm theo hộp quà, trong lòng bàn tay chảy rất nhiều mồ hôi.

Bùi Duẫn: “Đừng căng thẳng, bà nội của em rất tốt.”

Bà nội Đường ôm lấy Bùi Duẫn một chút trước, nhìn thấy Tần Trú thì đôi mắt lập tức sáng ngời: “Cậu nhóc rất đẹp trai đấy, là bạn của A Duẫn phải không?”

Bùi Duẫn: “Bà nội, đây là người yêu của cháu.”

Bà nội Đường không khỏi sửng sốt: “Người yêu? Vậy đây là… một cô bé hay là một chàng trai?”

Tần Trú đã mở miệng: “Bà nội, cháu tên là Tần Trú, là con trai.”

Bùi Duẫn nhịn cười, nói: “Đều là lỗi của cháu, đây là bạn trai của cháu.”

Bà nội Đường rất nhanh đã tiếp nhận sự thật rằng người yêu của Bùi Duẫn là một chàng trai: “Được rồi, các cháu nhanh vào phòng, buổi trưa bà nội sẽ hầm canh cho các cháu uống, các cháu muốn uống Hồng Hồng hay là Lục Lục?”

Bùi Duẫn: “… Chẳng phải Hồng Hồng là con mà bà giết lúc cháu mới đến đây sao?”

Bà nội Đường: “Con đó là Tiểu Hồng, Hồng Hồng là thế thân của nó.”

Bùi Duẫn “… Vậy chọn Lục Lục đi ạ, chính chủ đã chết, thế thân nên tồn tại.”

Tần Trú: “…”

Không biết có phải bởi vì hay cùng Bùi Duẫn đọc một số cuốn sách kỳ lạ hay không, trong đầu của anh từ từ xuất hiện tên của một cuốn sách ——《 Thế Thân Tình Yêu Của Gà Lông Đỏ 》.

“Ông nội đâu rồi bà?”

“Ông ấy đi ra ngoài uống rượu với bạn rồi.”

Bà nội Đường dẫn bọn họ vào cửa: “Lan Tâm à, A Duẫn đưa bạn trai về nè.”

Bùi Duẫn: “… Khụ, mẹ của cháu ở đây hả bà?”

Bà nội Đường: “Ba của cháu đi công tác, nó chỉ có một mình nên cảm thấy nhàm chán, vì thế đã đến đây.”

Chung Lan Tâm đang nghiên cứu cách nướng bánh quy trong phòng bếp, nghe thấy bà nội Đường nói vậy thì suýt chút nữa làm đổ bát đựng bột.

Trong đầu bà tất cả đều là: Xong rồi, rốt cuộc bây giờ thằng nhãi này cũng không nhịn nổi nữa rồi? Thế nhưng còn công khai dẫn người về nhà, làm vậy thì để mặt mũi của Tần Trú ở đâu?

Chung Lan Tâm lao ra ngoài.

Đột nhiên Bùi Duẫn cảm nhận được có một luồng sát khí, nhanh chóng trốn phía sau của Tần Trú: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Vốn dĩ Chung Lan Tâm có rất nhiều lời muốn nói nhưng sau khi nhìn thấy Tần Trú thì điều đó lập tức tan thành mây khói.

Bà từ từ thả cây cán bột xuống, nghi ngờ hỏi: “Bạn trai?”

Thái độ của bà khiến cho Bùi Duẫn không khỏi căng thẳng: “Đúng vậy mẹ, anh ấy là bạn trai của con, bạn trai thật sự.”

Chung Lan Tâm tự hỏi rằng rốt cuộc do cậu di tình biệt luyến, hay là yêu cùng lúc hai người.

Tần Trú là người thay thế phải không?

Hay con trai của bà thật sự đã buông bỏ được người kia?

Liệu người tình không biết tên kia có phải bạch nguyệt quang của cậu hay không?

Chung Lan Tâm suy nghĩ đến mức đầu óc đau nhức, bà cẩn thận nhìn thoáng qua Tần Trú, sau đó nói với Bùi Duẫn: “Con lại đây, mẹ muốn hỏi con một số câu.”

Bọn họ đi sang một bên nói nhỏ.

Chung Lan Tâm đưa ra tất cả các vấn đề cần hỏi, đầu óc Bùi Duẫn không khỏi trở nên trống rỗng.

Đây đều là cái gì?

Thế thân?

Bạch nguyệt quang?

Ở đâu? Từ âm phủ tới à?

Bùi Duẫn giật giật khóe miệng: “Mẹ… Người con thích vẫn luôn là Tần Trú, mẹ đang nói đến ai thế?”

Chung Lan Tâm im lặng một lúc: “Lần trước lúc con đang tập luyện tỏ tình giả ở vườn hoa bên kia, mẹ tưởng…”

Tần lang.

Tình lang.

Chẳng trách…

Chung Lan Tâm cũng không muốn so đo việc hai người bọn họ đã sớm âm thầm lừa dối bà, cục đá đè nén trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Nhân phẩm của con trai không có vấn đề, cho nên tùy cậu vậy.

Bà quan sát thấy được lúc Tần Trú nhìn về phía Bùi Duẫn, cả gương mặt của anh vô cùng tự nhiên lộ ra vẻ mềm mại, cảm thấy như vậy cũng khá tốt.

Vốn dĩ ban đầu là một quyết định vội vàng, nhưng không ngờ kết quả lại dẫn đến một đoạn nhân duyên.

Bọn họ ở nhà họ Đường hai ngày, sau đó lập tức rời đi và đến trường học.

Lúc Bùi Duẫn nhập học, trên diễn đàn trường học có mấy trang dành riêng cho cậu.

Một là vì ngoại hình đẹp trai của cậu.

Hai là bởi vì chiếc xe đưa cậu tới trường chính là một chiếc xe sang trọng.

Xe này là do bà nội Đường chọn.

Trải qua rất nhiều lần chọn lựa thì cuối cùng mới chọn được một chiếc xe có vẻ quý phái và kiêu ngạo nhất.

Lúc tới cổng trường, Tần Trú xuống xe, hành lý của anh chỉ có một vali, cho nên không quá phiền toái.

Vì thế chỉ có một mình Bùi Duẫn bước xuống từ trên chiếc xe sang trọng.

Bùi Duẫn mặc một chiếc áo phông, quần ngắn, trên chân đi một đôi dép xỏ ngón được mua trên Taobao, bị một nhóm người nhìn cũng không hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn quay sang mỉm cười với họ.

Lúc ấy trên diễn đàn lập tức trở nên điên cuồng.

— Cầu mong có tin tức về bạn học này! [hình ảnh] [hình ảnh]

— Con mẹ nó, cậu ấy thật đẹp trai, tôi cũng muốn có, cầu mong mọi người!

— Không chỉ đẹp trai, mà còn rất có tiền…

— Tôi nghe nói rồi! Cậu ấy tên Bùi Duẫn, học chuyên ngành khoa học và kỹ thuật thực phẩm, số điện thoại của cậu ấy thì không có, tôi cũng không dám nói chuyện với cậu ấy, các chị em, tiến lên!

Mấy ngày nay, Bùi Duẫn bắt gặp rất nhiều người muốn tìm hiểu xem liệu cậu có người yêu hay chưa.

Vì thế cậu dứt khoát lấy chiếc nhẫn đang đeo trên cổ ra, sau đó đeo lên tay.

Số người tới hỏi thăm lập tức giảm đi hơn một nửa.

Bạn cùng phòng A: “Đỉnh đó, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc tìm bạn gái của cậu chứ?”

Bùi Duẫn sờ chiếc nhẫn, cười nói: “Không ảnh hưởng.”

Không cần bạn gái, có bạn trai là đủ rồi.

Năm nhất trường đại học A bắt buộc trọ ở trường, lên năm hai mới có thể xin dọn ra ngoài.

Đường Diệc có một căn hộ ở gần trường học, chìa khóa đã đưa cho Bùi Duẫn, vừa lúc nơi đây trở thành địa điểm hẹn hò cuối tuần của bọn họ.

Thật vất vả Bùi Duẫn mới chịu đựng qua được khóa học quân sự, chào đón kỳ nghỉ, cầm theo vài bộ đồ để tắm rửa thay quần áo xong thì lập tức đi đến chung cư.

Tiết học của Tần Trú lâu hơn một chút, lúc Bùi Duẫn đến, Tần Trú còn chưa tan học.

Bùi Duẫn vừa chơi game vừa đợi anh, chơi được một lúc thì vô tình ngủ quên.

Không biết qua bao lâu, Bùi Duẫn bị nụ hôn của Tần Trú đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, duỗi tay ôm lấy cổ của Tần Trú, kéo anh xuống.

Quần áo bị ném đầy trên mặt đất.

Trong và ngoài phòng đều đã tối sầm, ngoài cửa sổ sát đất phản chiếu hình ảnh pháo hoa của thành thị.

Bùi Duẫn nằm trên người Tần Trú, cậu vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần sau màn vận động kịch liệt vừa rồi.

Đã được một khoảng thời gian cậu không gặp Tần Trú, cơ thể gần sát lại với nhau khiến cậu cảm thấy vô cùng phấn khích.

Hai người thay đổi mấy loại tư thế, bây giờ mới thật sự cảm thấy thoải mái.

Tần Trú khẽ hôn lên tóc mai ướt đẫm mồ hôi của cậu, giọng nói lạnh lùng mang theo chút lười biếng và khàn khàn: “Có cảm thấy thoải mái hay không?”

Cơ thể Bùi Duẫn muốn hét lên kêu gào thoải mái, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không cần quá tự mãn, vẫn còn có chỗ cần cải thiện.”

Tần Trú biết cậu miệng nói một đằng nhưng tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng mới vừa rồi còn quấn lấy anh không cho anh đi.

Những lúc thế này, Tần Trú đều quyết định nhường nhịn cậu một chút: “Được, lần sau sẽ khiến em càng hài lòng.”

Chiếc ghế sô pha rất rộng, Bùi Duẫn từ trên người anh đi xuống, gối đầu bên cạnh anh.

Bùi Duẫn kéo tay Tần Trú qua: “Anh cũng đeo chiếc nhẫn vào đi.”

Hai bàn tay chạm vào nhau, chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng.

Tần Trú: “Ừ.”

Có rất nhiều người đều đang tìm kiếm Bùi Duẫn, số người tìm kiếm Tần Trú cũng hoàn toàn không ít.

Là Trạng Nguyên của tỉnh, hơn nữa vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, điều này cũng đủ để khiến cho trái tim của rất nhiều người rung động.

Tại Trường trung học số 3, ngoại trừ Tần Trú, cũng có người đậu vào trường đại học Q.

Nhưng bởi vì mối quan hệ không thân thiết lắm với Tần Trú, cho nên tất cả tin tức có được đều là tin vỉa hè, cũng vì thế bắt đầu có một số tin đồn kỳ lạ được lan truyền.

Ví dụ như Tần Trú đã từng là một người có hoàn cảnh nghèo khó, sức khỏe yếu ớt, nhưng kể từ sau khi mua vé số và trúng thưởng, tinh thần và diện mạo đều trở nên thay đổi.

Lúc tin tức truyền tới tai của Tần Trú, anh mới biết được những tin đồn trước đây đều là do bạn học cũ của mình bắt đầu truyền ra.

Nhưng lại có nhiều người tin vào điều đó.

Vì thế, ngoại trừ việc hỏi thăm phương thức liên hệ của Tần Trú và việc anh có người yêu hay chưa, còn có một số người hỏi thăm luôn về kinh nghiệm mua vé số của anh.

Tần Trú: “…”

Vế trước dễ làm, Tần Trú chỉ cần lấy nhẫn đeo lên.

Vế sau, Tần Trú lạnh lùng nói: “Số mệnh định sẵn là sẽ giàu có.”

Các bạn học: “Wow.”

Bùi Duẫn nghe thấy điều này thì cười lớn: “Bạn học của anh đáng yêu quá.”

Tần Trú xoa tóc của cậu: “Mười một em muốn đi chơi ở đâu?”

Bùi Duẫn: “Ở thành phố B luôn đi, em muốn đi chơi với anh.”

Năm thứ hai đại học năm ấy, bọn họ dọn ra ngoài ở, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt như của hai vợ chồng.

Vào năm 22 tuổi năm ấy, hai người bọn họ nhận giấy đăng ký kết hôn.

Ngày nhận giấy là cuối tháng tám, là ngày đầu tiên Bùi Duẫn gặp mặt Tần Trú.

Thật ra ngay từ đầu Bùi Duẫn cũng không cố tình chọn thời gian lúc này.

Lời nói nguyên văn của Bùi Duẫn là: “Từ sau Tết Đoan Ngọ cho đến Tết Trung thu, mấy tháng ở giữa đều không có ngày nghỉ, em quyết định lấy giá trị trung bình, tăng thêm ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”

Tần Trú: “Nhưng hôm kỷ niệm ngày cưới không được nghỉ.”

Bùi Duẫn: “Không sao, gần đây em hay xem phim truyền hình, kỹ năng giả bệnh đã học được không ít, đến lúc đó em sẽ dạy lại cho anh.”

Tần Trú im lặng một lúc: “Lời này là đang nói với anh hả?”

Bùi Duẫn: “…”

Cũng đúng, người không cần phải dạy nhất chính là Tần Trú.

Dù sao người này cũng bị bệnh hơn mười năm.

Về sau khi tìm ngày trên lịch, Bùi Duẫn dùng đầu ngón tay chỉ vào một ngày: “Hai chúng ta có phải gặp nhau vào ngày này hay không?”

Tần Trú: “Đúng vậy.”

Cuối tháng tám, cũng coi như phù hợp với yêu cầu của Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn khoanh tròn vào ngày này và nói: “Vậy chọn nó đi.”

Sau khi biết bọn họ đã nhận giấy đăng ký kết hôn, Tần phu nhân lập tức hối thúc hai người bọn họ nhanh chóng tổ chức lễ kết hôn.

Bùi Duẫn nằm dài trên chiếc ghế sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà: “Tổ chức thì tổ chức, nhưng em có một yêu cầu.”

Lão Tôn nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, trong lòng chứa đầy tâm sự khiến ông ấy không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Trằn trọc mấy lần, vợ của ông ấy tức giận, nằm trên chiếc gối buồn bực nói: “Không phải chỉ là học trò của ông gửi thiệp mời cho ông thôi sao? Có cần phải ngạc nhiên như vậy không?”

Lão Tôn chậm rãi lấy chiếc gối đầu đang nằm xuống, tâm trạng phức tạp nói: “Bà không hiểu đâu.”

“Không hiểu cái con khỉ, đã rất nhiều năm ông cứ nhắc mãi với tôi, đến bây giờ còn chưa chịu chấp nhận nữa à?”

Lão Tôn không nói lời nào.

Ông ấy bật đèn ngủ ở đầu giường lên, cầm lấy thiệp mời và cẩn thận đọc kỹ lại.

Chú rể: Tần Trú, Bùi Duẫn.

Thời gian kết hôn: Ngày 28 tháng 8.

Địa điểm kết hôn: Hòn đảo tư nhân.

Sau khi thi đại học xong, bắt đầu nghỉ hè, Lão Tôn mới biết được gia thế của Tần Trú.

Lúc ấy ông ấy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Tần Trú đã đích thân gọi điện thoại cho ông ấy để xin lỗi và giải thích lý do.

Lão Tôn đã tiếp nhận lý do của anh, chỉ là mấy năm nay vẫn chưa thể bình tĩnh lại, vẫn cho rằng anh là cậu bé điền đơn đăng ký học sinh nghèo kia.

Thiệp mời đã kéo ông ấy trở về hiện thực.

Lão Tôn sờ vào tên của bọn họ trên thiệp mời, nghĩ thầm cuối cùng bọn họ vẫn đến được với nhau.

Trong lòng ông ấy quả thật cũng rất vui mừng cho bọn họ.

Trước một ngày diễn ra hôn lễ, lão Tôn đã dẫn theo vợ cùng nhau xuất phát đến dự đám cưới.

Nhà họ Tần cử một chiếc du thuyền tư nhân để đón khách khứa lên thuyền, để bọn họ ở trên thuyền chơi một đêm, cách một ngày là tới hòn đảo, có thể trực tiếp tham gia hôn lễ.

Sáng sớm ngày thứ hai, du thuyền cập bến.

Trên bờ có hai người thanh niên đang đứng, trong đó có một người đang phất tay về phía họ.

Hướng Vũ dựa vào lan can, hét lớn với họ: “Chú rể đích thân tới tiếp đón khách khứa à?”

Bùi Duẫn tủm tỉm cười nói: “Những người khác không rảnh, chỉ có hai người chúng tôi là rảnh.”

Khách khứa không quá nhiều.

Bùi Duẫn không dự định làm lớn, chỉ mời một số bạn học có quan hệ tốt, phần lớn là bạn trong trường trung học số 3, cũng có một số bạn học đại học chơi khá thân, ngoài ra còn có hai người Phương Khả Tâm.

Bạn cùng phòng đại học đã sớm biết cậu có người yêu, nhưng không ngờ rằng người đó chính là đóa hoa cao quý lạnh lùng của trường đại học Q.

“Được đấy lão Bùi, cứ im hơi lặng tiếng thế mà đã bắt cóc được giáo thảo của trường đại học Q.”

Bùi Duẫn cười nói: “Tài không để lộ ra ngoài.”

Bùi Duẫn nhìn thấy một người, tiến lên tiếp đón: “Thầy Tôn.”

Lão Tôn nhìn cậu rồi đánh giá từ trên xuống dưới: “Hình như em cao hơn rồi.”

Bùi Duẫn cười nói: “Thầy Tôn cũng ngày càng đẹp trai.”

Lão Tôn: “Vua nịnh nọt.” Khóe môi lại khẽ cong lên.

Tần Trú cũng tiến đến chào hỏi.

Ánh mắt lão Tôn phức tạp nhìn anh: “Chúc mừng các em.”

Trên mặt Tần Trú mang theo chút tươi cười: “Cảm ơn thầy đã chịu đến đây.”

Lão Tôn còn dẫn theo cả vợ của mình.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau xong, Bùi Duẫn và Tần Trú dẫn bọn họ đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Địa điểm tổ chức hôn lễ không xa lắm, rất nhanh đã đến.

Sau khi tới nơi, ngoại trừ hai người vợ chồng mới cưới dẫn đường, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trên bờ cát được đặt một số cái bàn, trên đó bày biện đủ kiểu thức ăn, ngoài ra còn có một đầu bếp nấu ăn tại chỗ.

Cách đó không xa còn có mấy lò nướng BBQ.

Chung Lan Tâm và Tần phu nhân tay chân luống cuống mà nướng xiên que, Tần Phi và Đường Diệc bị sai sử đi xiên thịt cho họ.

Bà nội Đường ở một bên làm trợ thủ.

Ông nội Đường và ông cụ Tần thì vẽ mấy ô vuông trên bãi bờ cát, rồi bắt đầu chơi cờ năm quân.

Ngoài ra còn có mấy người họ hàng nhà họ Tần và nhà họ Đường, có người đang chơi đánh bóng chuyền trên bờ biển, có người thì đang cầm máy bào đá để chơi, giả bộ làm thương nhân rồi hò hét.

Mọi người: “…”

Đây là nơi tổ chức hôn lễ hay là khu du lịch thế?

Một sân khấu đơn giản được bày ra.

Bùi Duẫn và Tần Trú bước tới, cầm lấy microphone.

Bùi Duẫn vỗ nhẹ vào microphone và nói: “Alo alo alo…”

Mọi người không khỏi dừng công việc đang làm trong tay.

Bùi Duẫn mỉm cười nói: “Đã đến giờ rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi. Chào mừng mọi người đã đến tham gia hôn lễ của chúng tôi, có phải trông nó vô cùng đặc biệt hay không?”

“Đây là lần thứ hai kết hôn của chúng tôi, một số quá trình đã trải qua ở lần thứ nhất, cho nên cũng không lãng phí nhiều thời gian nữa. Kết hôn là một ngày vui vẻ, vì thế chúng ta nên trải qua một cách thoải mái và vui sướng. Nhìn có vẻ hơi đơn giản, nhưng hòn đảo này còn rất phú quý.”

“Trong hôn lễ hôm nay sẽ không có người chủ trì, quá trình do tôi quyết định.”

Bùi Duẫn quay sang Tần Trú, vươn tay về phía anh: “Anh Tần Trú, ngày tháng sau này, hai người chúng ta sẽ nâng đỡ lẫn nhau, dựa vào nhau, cùng nhau đi đến đỉnh cao của cuộc sống, anh có bằng lòng chứng kiến một kỳ tích ra đời hay không?”

Tần Trú mỉm cười, nắm lấy tay cậu: “Bùi Duẫn, anh bằng lòng.”

“Á á á!”

Mọi người phía dưới không khỏi ồn ào sôi nổi.

Khỉ Mập hét to: “Anh Bùi, cậu có biết xấu hổ không thế?”

Bùi Duẫn trả lời: “Bây giờ cậu mới biết được à?”

Khỉ Mập đang định cãi lại, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề: “Sao lại nói là kết hôn lần thứ hai?”

Mọi người chợt bừng tỉnh.

Đúng vậy, sao lại là kết hôn lần thứ hai?

Bùi Duẫn: “Tần Trú vừa nhìn thấy tôi thì đã mặt dày mày dạn một hai phải bắt tôi đi kết hôn, cho nên…”

Hướng Vũ: “Tụi tôi không tin.”

Bùi Duẫn: “Năm lớp 11, anh ấy đã thuộc về tôi.”

Tần Trú: “Đúng vậy.”

Chết tiệt?

Đây chẳng phải là một câu chuyện xưa về trùm trường học tra theo đuổi giáo thảo học giỏi, sau đó thi đậu vào chuyên ngành, rồi thành công bắt được con nhà người ta hay sao?

Tại sao phong cách hội họa lại thay đổi một cách bất ngờ như vậy?

Lão Tôn tức giận nghiến răng: “Cho nên những lời tâm sự em nói với thầy…”

Trong lòng Bùi Duẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Xong rồi, đắc ý quá nên đã quên mất.

Đại diện môn toán vội vàng chạy tới, ôm lấy ông ấy: “Thầy à, bỏ đi, bỏ đi.”

Lão Tôn không thoát được, vì thế dậm chân nói: “Thầy cũng sẽ không xông lên, nên hãy buông thầy ra trước đi!”

Bùi Duẫn mãi mới trấn an được lão Tôn, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi: “Còn có vấn đề gì khác không? Tôi có thể hôn môi chú rể của tôi chưa?”

“Wow!”

“Trông lẳng lơ quá đi, nhìn không ra đấy.”

“Đừng chần chờ nữa, hôn nhanh đi, hôn nhanh đi!”

Tần Trú ôm lấy cậu, sau đó hôn lên môi cậu.

Bùi Duẫn từ từ nhắm mắt lại, rồi ôm lấy anh.

Nụ hôn này kéo dài không lâu, nhưng rất triền miên.

Các bạn học đều có chút choáng váng.

Thì ra Tần Trú cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Tần Phi nhìn lên sân khấu, vẻ mặt bình tĩnh.

Tần phu nhân đụng vào người ông: “Sao nào, không tức giận à?”

Tần Phi: “Như vậy cũng tốt.”

Một tháng trước, Tần phu nhân kéo ông đi chùa để xin quẻ, kết quả nhốt ông vào trong một căn phòng thiền, nhờ đại sư tụng một tháng kinh cho ông nghe.

“Ông cứ ngoan ngoãn giao lại công ty cho con lớn trước đi.”

Trong tháng này, Tần Phi đã nghĩ tới mọi chuyện, tức giận cũng đã tức giận, mắng cũng đã mắng, nhưng sau đó cũng dần tiếp nhận, hơn nữa còn chủ động nói chuyện với đại sư.

Tần Phi dần dần bình tĩnh lại.

Thật ra ông cũng mới rời khỏi chùa không lâu để tham gia hôn lễ của con trai.

Nói thật, cũng khá tốt.

Buổi hôn lễ này lung tung rối loạn, nhưng lại khiến bọn họ vui vẻ như vậy.

Bỗng nhiên ông cảm thấy thứ mà Tần Phi ông chấp nhất suốt nửa cuộc đời, cũng không quan trọng nhiều như vậy.

Chung Lan Tâm tựa vào Đường Diệc: “Con trai đã thuộc về người khác rồi.”

Trong lòng bà cảm thấy vô cùng chua xót.

Đường Diệc cười nói: “Thằng bé đã trưởng thành, cho dù đã lập gia đình thì nó cũng là con trai của chúng ta.”

Chung Lan Tâm mếu máo, cảm giác vừa có chút ngọt ngào vừa có chút chua chát.

Đại sư Hà đứng ở ngoài đám người, tự nhủ rằng: “Tôi đã nói rồi, bát tự của hai đứa rất phù hợp, là cặp đôi trời sinh.”

Hôn nhau xong, hai người bọn họ trao nhẫn cưới cho nhau.

Bùi Duẫn nói: “Thật ra chủ yếu tôi muốn thể hiện trước công chúng một chút cho nên mới sắp xếp dựng một cái sân khấu. Được rồi, bây giờ mọi người cứ tùy ý vui chơi nhé.”

“Chậc…”

“Chúng ta không hề cảm thấy ghen tị.”

“Tại sao lại khóc lóc nói những lời này?”

“Cút đi!”

Đây là đám cưới có nét độc đáo nhất mà mọi người ở đây từng tham gia.

Lúc đầu mọi người còn có chút khách sáo, nhưng cũng nhanh chóng trở nên hòa hợp.

Bùi Duẫn lôi kéo Tần Trú, lẫn vào trong đám người, cùng với bọn họ nướng BBQ, rồi cùng nhau chơi ném cát.

Ý tưởng của buổi hôn lễ này cậu đã hỏi qua Tần Trú.

Tần Trú nói: “Thật trùng hợp, anh cũng muốn tổ chức đơn giản một chút.”

Ăn khớp với nhau.

Tần phu nhân phải mất mấy ngày mới chấp nhận được chuyện này.

“Thầy…” Bùi Duẫn mang theo một đống thịt đã nướng xong đi tới.

Lão Tôn: “Hừ.”

Bùi Duẫn: “Em xin lỗi thầy.”

Lão Tôn cũng không phải thật sự tức giận, chỉ trợn mắt, sau đó cầm lấy xiên thịt nướng.

Ông ấy nhìn về phía Tần Trú, vô cùng đau lòng lên tiếng: “Thầy đã tin tưởng em như vậy.”

Tần Trú cười nói: “Có lẽ là đã gặp được đúng người rồi.”

Khó kìm lòng nổi, càng không có cách nào ngăn chặn.

Chương kế tiếp