Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 1
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều đến việc mình sẽ chết như thế nào. Cái chết mà không ai hay biết, không vướng bận đến ai có vẻ là một ý hay!

Tôi vẫn nhớ những giây phút khi mà ranh giới giữa sinh và tử chỉ còn được tính bằng khắc, mong manh rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi đối mặt với cái chết của mình một cách bình thản nhất, không nuối tiếc, không sợ hãi, thân xác này rồi sẽ tan vào hư vô, tôi chấp nhận cả rồi.

Ngày thứ 21 cậu bước ra khỏi cuộc đời tôi..

Cậu ấy đi rồi, cuối cùng cũng nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm một năm qua. Tôi khóc, suốt ba tuần liền chỉ biết khóc, quằn quại đau đớn giữa đêm. Cô đơn ở một đất nước xa lạ, người ấy bỏ tôi đi rồi, thế giới của tôi đi rồi, tôi mất tất cả mọi thứ rồi. 3 giờ 24 phút chiều, tôi ngồi đây, trên sàn nhà không ngừng thổn thức, tôi đã khóc nức nở cho đến khi mắt đau nhức và chẳng thể nhìn rõ bất kì một vật gì nữa. Từng câu, từng lời hát, từng bản nhạc da diết tự động phát trên máy điện thoại càng gợi nhắc tôi nhớ đến cậu ấy.

Cái bao tử của tôi bắt đầu cào nát mọi thứ, có lẽ nên ăn chút gì đó. Hâm lại chỗ cơm nguội còn thừa từ tối qua, lặng lẽ quan sát cuộc sống của cậu ấy, lại khóc. Mọi thứ đều tốt, phải không nhỉ? Cậu ấy mới mua xe, kìa, biển số còn được đặt theo ngày sinh của cậu ấy nữa. Cậu ấy bây giờ cái gì cũng có, chỉ là.. không muốn có tôi! Nhai rệu rạo từng miếng cơm, cổ họng nghẹn đắng, lần đầu tiên trong đời tôi ăn cơm trong hai hàng nước mắt. Cuộc sống ấy không có chỗ cho một kẻ như tôi, không một khoảng không gian nào.

Tôi khóc, tôi đau, cậu ấy cũng chẳng bận tâm nữa rồi. Nỗi đau của cậu ấy chính là nỗi đau của tôi, hạnh phúc của cậu ấy cũng chính là hạnh phúc của tôi, người ta gọi đó là yêu. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hạnh phúc và nỗi đau của mình, sẽ là của ai đây? Tại sao tôi lại cứ cố chấp cố gắng nhiều đến như vậy? Thật lòng tôi không có ý định từ bỏ. Đợi thêm một chút, cậu ấy sẽ quay lại thôi. Mỗi ngày lại một chút, mỗi ngày cậu ấy lại càng đi xa hơn, để rồi cậu ấy đuổi tôi đi hoàn toàn khỏi vòng bạn bè, gán cho tôi ba chữ n-y-c. Đau, đau lắm!

Dẫu biết rằng cậu có thể chẳng về nữa đâu, vậy mà vẫn muốn cố gắng, từng ngày một nhốt mình trong phòng, nghĩ về cậu. Chẳng thấy nổi tia hi vọng nào giữa biển đen vô tận, nhưng không muốn từ bỏ. Cậu cố thuyết phục bản thân rằng mình không đáng, mình lại chẳng dám có suy nghĩ đó về cậu. Cậu không tin vào lời nói của mình, có lẽ nó hơi viển vông, nhưng mình hoàn toàn không phải người tùy tiện nói năng lung tung. Cậu tặng mình ba chữ n-y-c, mình chưa lần nào gọi cậu như vậy. Thế gian này chẳng có ai là hoàn hảo cả, mình yêu cậu cũng không vì sự hoàn hảo, nhưng mình luôn thấy những khuyết điểm của cậu hoàn hảo, mình yêu toàn bộ con người cậu.

Không phải là chán yêu, chỉ là không muốn cố gắng. Cơ hội lúc nào cũng có, nhưng lại cứ ép buộc bản thân phải trốn chạy. Tại sao không thể bất chấp tất cả mà cho nhau cơ hội? Không thể biến yêu thành hận, cũng không thể quên đi? Mình ở đây, trước giờ vẫn luôn luôn đứng đây chờ cậu, vẫn miệt mài chạy theo cậu, cậu quay lại nhìn mình được không, mình ngã rồi, cậu hạnh phúc bên ai chưa? Mình luôn sẵn sàng dang tay bảo vệ cậu, trải qua bao nhiêu chuyện, cũng từng có lúc chán nản, cậu cũng không ít lần phũ phàng với mình, mình vẫn nhớ chữ "Cút" ấy, nhưng mình vẫn vứt bỏ tất cả để ở lại bên cậu. Tương lai có lẽ xa vời, mình thấy cậu là ánh sáng của mình, mình cố gắng từng ngày vì có cậu làm động lực, chẳng dám hứa hẹn nhiều chuyện xa xôi, hứa cho cậu một tình yêu bền lâu, một tình cảm không ai có.

Đau lòng nhất không phải lời chia tay. Đau nhất là khi ta yêu nhau, cả thế giới không hề hay biết. Vậy mà khi ta chia tay, trời biết, đất biết, cậu biết, cả thế giới này ai ai cũng đều biết, chỉ có mình tôi là không biết. Tôi luôn muốn được công khai ở bên cậu, được những người xung quanh cậu công nhận, biết đến, nhưng không phải với tư cách là người đã cũ. Đau thật đấy, nhưng tôi không hận, cũng chẳng trách cậu đâu. Tôi biết bản thân mình còn nhiều chỗ chưa tốt, nhưng tôi vẫn đang cố gắng mà. Tôi cố chạy theo đam mê của cậu, tôi bắt đầu tìm hiểu mọi thứ cậu thích, để rồi cậu đẩy tôi đi, đi xa khỏi cuộc sống của cậu. Cậu nhẫn tâm đi rồi, vậy còn nhắc đến, còn nhớ về một kẻ không đáng như tôi làm gì?

Lại một đêm nữa tôi ngủ không an giấc. Thành thật mà nói từ ngày cậu ấy rời đi, giấc ngủ đến với tôi thật sự rất chập chờn, cứ mỗi giây chìm vào giấc ngủ tôi lại sợ cậu ấy đi xa mình hơn một chút. Cách nhau tới nửa vòng trái đất kia mà, tôi sao có thể không có suy nghĩ ấy? 0 giờ đêm, tôi ngủ gật lúc nào không hay. Gần 3 giờ sáng, trở mình, thì ra mới có ba tiếng, lại một ngày mới đến rồi, tôi nên làm gì đây? Cứ thế, tôi thức hơn tiếng nữa rồi lại ngủ, lần này tôi trải qua một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình đang đứng trước cái gương trên bồn rửa mặt, đưa lưỡi chạm vào cái răng của bên trái, nó đang lung lay phải không? Mọi thứ đều rất thật, tôi còn nghe rõ cả tiếng thở khò khè gấp gáp của mình, răng rụng rồi, tôi lo lắng loay hoay gắn nó lại chỗ cũ. Không được, máu bắt đầu chảy, nó rụng hẳn ra rồi, tôi phải làm thế nào bây giờ? Liên tục soi gương tìm cách "gắn" răng lại, lúc này tôi bắt đầu có cảm giác chân thật về hồn và xác. Tôi tự ý thức được phần hồn đang nhập lại với thân xác của mình, và khi não bộ bắt đầu lấy lại ý chí, nó liên tục gọi tôi dậy, nói rằng đó chỉ là mơ. Phải mất một lúc lâu tôi mới hoàn toàn tỉnh, trước đó còn mơ hồ nhìn thấy mọi thứ xung quanh bao phủ bởi một lớp sương mờ, mở mắt ra, vẫn còn cái cảm giác đau nhói ở răng, may quá chỉ là một giấc mơ. Nhưng tôi biết, giấc mơ này hoàn toàn không bình thường, có lẽ, sắp có chuyện xảy ra rồi!
Chương kế tiếp