Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 2
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Kể từ sau khi cậu ấy rời đi, tôi bắt đầu nghĩ đến cái chết nhiều hơn. Đã không biết bao nhiêu lần tôi tưởng tượng ra cảnh mình sẽ chết như thế nào, tôi dám cá là đôi mắt tôi lúc đó còn vô hồn hơn cả bây giờ. Dĩ nhiên, tôi chỉ tưởng tượng thôi chứ không có động tay động chân. Tôi vốn là một đứa sợ đau, nên mấy cái suy nghĩ self-harm chỉ thoáng qua mà không hề đọng lại quá lâu. Tôi cũng tự ý thức được rằng chết không phải là cách giải thoát, dẫu rằng không ít lần tôi bất tỉnh trên sàn nhà, trước khi ngã xuống còn ngờ vực có ai tìm thấy mình hay không. Tôi chóng mặt và ngã lăn ra đất, mọi thứ quay mòng mòng, rồi ý thức cũng mất dần, cứ tưởng đi rồi chứ, không ngờ cuối cùng vẫn tỉnh dậy, có lẽ là vì còn luyến tiếc cậu ấy mà chưa thể rời đi.

Nhưng suy nghĩ về cái chết thì vẫn cứ hiện diện trong cái não bộ nhỏ bé của tôi.

Tôi nghĩ đến việc mình đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà, phía bên dưới cả thành phố còn đang say giấc. Tôi đứng đây với đôi chân trần trên nền đất lạnh, vài cơn gió lạ thổi tới làm rối tung mái tóc, mạnh chút nữa là đủ sức quật ngã tôi rồi. Tôi cứ đứng đó lâu rất lâu, chẳng luyến tiếc điều gì, bước lên phía trước, mỉm cười chào cuộc đời lần cuối rồi thả mình rơi tự do trong không trung. Vậy là chết, phải không?

Tình huống này có vẻ gay cấn hơn, là mấy kịch bản mọi người hay thấy trên phim. Tôi thấy mình đang đi trên đường, đầu óc hoàn toàn như người trên mây, chẳng hề tập trung vào bất cứ điều gì. Tôi cứ thế mà đi, chẳng chú ý xung quanh, chuyện gì tới cũng phải tới.. Một chiếc xe lao tới, và kết cục, tôi chết.

Hay cái khác, thực tế hơn, là chết đói. Tôi chẳng có tâm trạng quan tâm đến bất kì điều gì khác, cậu ấy đi rồi, tôi cũng chẳng tha thiết gì cái thế giới này nữa. Tôi cũng bỏ bữa thường xuyên hơn, vì không có tâm trạng làm gì khác ngoài khóc, cái này là sự thật. Và khi thấy bản thân mình ngất đi, tôi đã có suy nghĩ về cái chết do bị bỏ đói. Chết rồi sẽ thành ma đói phải không?

Tôi có thể nghĩ ra ti tỉ lí do và viễn cảnh cho cái chết của mình, ở một đất nước hoàn toàn xa lạ.

Những ngày gần đây tôi bắt đầu với một giả thuyết hợp lý hơn, đó là cái chết do nhiễm virus. Cái mà mọi người gọi là Corona ấy, con virus đó đang thật sự làm cho cả thế giới phát điên, nó đe dọa hàng trăm sinh mạng rồi. Ở phía bên kia biên giới, người hàng xóm Hoa Kỳ đang phải đối mặt với khủng hoảng thật sự, khi mà số ca dương tính đang vượt mặt các nước khác trên toàn thế giới. Biết đâu đấy, thời buổi này nhiễm bệnh là chuyện không ai lường trước được. Với cái thể trạng bỏ rơi bản thân như hiện nay tôi cảm thấy khả năng ấy hoàn toàn không phải là viển vông.

Một điều kì lạ là, những suy nghĩ ấy không hề khiến tôi cảm thấy lo lắng hay sợ hãi. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình bình thản đối diện với cái chết như vậy. Tôi không sợ, cũng không còn gì luyến tiếc hay níu kéo tôi ở lại với thế giới này. Tôi thậm chí còn trả lời rằng tôi muốn sang thế giới bên kia. Tôi bắt đầu tò mò, về thế giới sau khi chết, tôi lên mạng đọc các tài liệu ghi chép về linh hồn, về sự sống và cái chết, rằng con người sau khi chết sẽ đi về đâu. Cậu ấy từng là toàn bộ thời gian của tôi, bây giờ không có cậu ấy, tôi cũng chẳng biết mình dùng thời gian này làm gì nữa. Tôi thấy mình tồn tại chẳng ích gì cho đời cả. Vậy đấy!

Đằng nào thì tôi cũng chẳng còn gì để mất, tôi cũng chẳng bận tâm đến thế giới này nữa, nó muốn ra sao thì cứ để nó vậy đi, tôi cũng chẳng can hệ tới ai, chẳng ai muốn bận tâm đến một kẻ ở xa tận nửa bên kia của quả địa cầu này đâu. Nếu thật sự tôi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, cậu ấy.. có lẽ cũng không biết đâu nhỉ? Chẳng một ai biết, họ sẽ nghĩ là tôi đã đi đâu đó, hoặc tôi đang hạnh phúc mỉm cười ở đâu đó ngoài kia. Đúng rồi, thế giới này vốn dĩ đâu có chỗ cho một kẻ như tôi. Tôi vốn dĩ phải ở trong bóng tối, cậu ấy đến và tìm thấy tôi, kéo tôi ra ngoài ánh sáng, cho tôi cảm nhận yêu thương và hạnh phúc. Cảm giác giống như đang bước đi trên một cây cầu gỗ cheo leo, đã nói sẽ không sao đâu, lại đột ngột cắt đứt dây thừng, cầu sập rồi, tôi rơi xuống, một vực sâu thăm thẳm cùng màn đêm vô định. Bóng tối không đáng sợ, đáng sợ chính là nhìn thấy cậu là tia sáng duy nhất, vùng vẫy chạy theo cậu nhưng cậu lại rời đi, không một vết tích, càng cố đuổi theo lại càng mất hút..
Chương kế tiếp