Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 11
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Người đó nói tôi có ba ngày, trong khoảng thời gian này, tôi làm gì cũng được, nhưng tôi phải làm gì? Tôi thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, vậy thì tôi phải làm gì đây? Kí ức về cái chết à? Thì ra chết là như thế này, tôi không còn nhớ mình đã cảm thấy đau đớn ra sao nữa. Rùa nhỏ, rùa nhỏ vẫn sống, vậy là đủ rồi! Tạm biệt nhé rùa nhỏ, thay tớ bảo vệ tình yêu này nhé! Tớ đã nói, là sẽ bảo vệ cậu mà, tớ thật sự đã làm được rồi.

Người ta vẫn thường nói sau khi chết đi linh hồn vẫn còn tồn tại, vẫn còn quẩn quanh nơi trần thế mà chưa thể siêu thoát. Những linh hồn ai oán đi lạc, những linh hồn chết đường chết chợ thường không thể về được nhà. Cũng có những linh hồn vì còn oán niệm với dương gian mà sinh ra tà ác, hóa thành quỷ, chẳng thể siêu thoát, đi làm hại con người. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu, đột nhiên rất muốn được gặp và nhìn thấy cậu ấy, nhưng lại không biết phải làm sao. Tôi cứ lang thang trong thế giới hư ảo ấy, không ai thấy, cũng chẳng ai bận tâm. Trong lúc thế này lại cảm thấy nhớ cậu ấy vô cùng. Tôi nhớ những chuyện chúng tôi từng nói với nhau, nhớ mẩu kí ức vụn vỡ về ngày đôi ta chia ly, không một lời từ biệt, lặng lẽ mà rời xa, nhớ gương mặt cùng nụ cười của cậu ấy, nhớ giọng nói trong cuộc gọi điện thoại ngắn ngủi vỏn vẹn có vài giây, cũng là cuộc gọi đầu tiên và duy nhất của chúng tôi. Nhiều đôi yêu nhau thường cùng nhau chuyện trò tâm sự, riêng chúng tôi tất cả đều qua tin nhắn. Có những người đến bên cậu ấy, được nghe cậu ấy chơi guitar, được nghe giọng cậu ấy qua điện thoại, được nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày, chỉ có tôi là không được như thế. Cậu ấy chưa bao giờ dành tặng tôi bất kì bản nhạc nào, cũng không chủ động đàn cho tôi nghe, cũng chỉ duy nhất một lần gọi điện cho tôi, còn thẳng thừng ngắt điện thoại mỗi khi tôi gọi đến, hoặc không nghe máy. Cậu ấy đối với tôi trước giờ hoàn toàn khác so với những người khác, nhưng lại phân biệt đến mức tôi cảm thấy hơi ghen tị.

Cậu là bảo bối của tôi, là tình cảm tôi tự mình vun đắp, là chiếc mũ đôi có lẽ chẳng còn dịp thấy cậu đội nó, là con rùa bị què mất một chân tôi trân trọng hàng ngày, tôi đều tâm sự với nó, là chiếc bình giữ nhiệt được tôi sử dụng đựng nho, là lọ sữa rửa mặt cậu không hiểu cách sử dụng, là chiếc hộp xốp màu xanh vượt 1386km để đến bên tôi trong một ngày nắng vàng, là câu nói vợ yêu chồng từng ngày, là hai chữ "anh nhà" ngượng ngùng mãi mới dám dùng, là câu "Em yêu anh" vụng về, là cả thế giới của tôi.

"Đừng làm vậy, ngươi sẽ không siêu thoát đâu."

"Ai? Là ông sao, thần chết? Vẫn chưa hết ba ngày kia mà."

"Ta đến vì nghe thấy nỗi đau của ngươi."

"Tôi chết rồi, tôi chỉ là một hồn ma, sao có thể cảm thấy nỗi đau của con người chứ?"

"Chính những kí ức khi ngươi còn sống là nỗi đau của ngươi đấy. Càng nghĩ sẽ chỉ càng khiến ngươi thêm ân oán với thế giới này."

"Vậy ông nói tôi phải làm sao?"

"Khi còn sống ngươi đã từng rất yêu một người?"

"Đúng!"

"Muốn gặp người đó không?"

"Có thể sao?"

"Đương nhiên không. Chỉ ngươi thấy thôi. Giờ ngươi muốn gì?"

"Ông có thể giúp tôi? Điều kiện là gì?"

"Chỉ có lũ con người yếu đuối các ngươi mới đặt ra điều kiện. Thật ấu trĩ, ta thấy ngươi đau khổ ân oán nên mới muốn giúp ngươi."

"Vậy.. Thế này được không? Ba ngày nữa, cũng là sinh nhật của tôi. Tôi muốn nhìn thấy cậu ấy lần cuối trước khi rời đi, muốn cho cậu ấy biết rằng tôi đã chết rồi."

"Vậy còn người nhà ngươi?"

"Họ sẽ sớm biết qua các phương tiện truyền thông thôi. Hơn nữa, nếu nhìn thấy họ tôi sợ mình sẽ lại đau khổ nhiều hơn mà không nỡ rời đi mất. Tôi không muốn, tôi đã là người của thế giới bên kia, tôi không nên làm phiền những người ở thế giới khác. Tôi đã chấp nhận và đối mặt với chuyện này, tôi chỉ muốn cõi lòng mình thanh thản thôi, vậy là đủ rồi."

"Được, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi nên nhớ, hành động thế nào là do ngươi chọn, nhưng nếu ngươi còn ân oán với nhân gian mà không thể siêu thoát, linh hồn ngươi sẽ trở nên tà ác, ngươi sẽ biến thành lũ quỷ và bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn đau khổ."

"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng không có hứng thú với thế giới này, tôi cũng đâu còn tồn tại trên nhân gian nữa. Nếu thật sự có thể gặp được cậu ấy, ước muốn cả đời này của tôi xem như đã hoàn toàn toại nguyện, tôi chẳng còn gì luyến tiếc cả. Làm được điều mà bản thân luôn mong ước, luôn phấn đấu và cố gắng từng ngày là đủ rồi."
Chương kế tiếp