Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 10
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tôi vẫn nhớ những thời khắc cuối cùng ấy. Toàn bộ khoang hành khách liên tục rung lắc dữ dội, ai nấy đều hoảng loạn cả rồi, họ biết, đây là số phận, đây là ý muốn của ông trời. Chẳng bao lâu nữa, tất cả những tạp âm kia sẽ im bặt, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc, không khóc thương ai oán, tất thảy đều tan biến vào hư vô.

Tôi cũng không ngờ mình có thể bình thản đến mức độ này, tôi ngồi đó, ngước đôi mắt vô hồn về phía khoảng không trước mặt, những lời muốn nói đều ghi ra cả rồi, chỉ tiếc, không có cách nào gửi đến cho người ấy. Tôi nắm chặt chú rùa nhỏ bằng đá trong tay, món đồ đôi vượt qua 1386km để đến với tôi trong một ngày nắng vàng, là minh chứng cho tình yêu này, minh chứng rằng cậu ấy thật sự tồn tại, tình cảm này hoàn toàn là thật. Chúng ta sẽ ổn thôi, rùa à, xin lỗi vì không thể giữ lấy hạnh phúc cho cậu, nhưng tớ sẽ bảo vệ cậu, bảo vệ tình yêu này, bằng cả mạng sống của mình. Cậu phải tiếp tục tồn tại, sau này tớ đi rồi, chỉ còn mình cậu với thế giới này, cậu chính là tình cảm của tớ, cậu nhất định không được phép chết, không được phép biến mất đâu đấy! Đừng sợ, có tớ ở đây, tớ sẽ bảo vệ cậu.

Anh, em phải đi thật rồi! Thời gian của em sắp hết rồi, cuối cùng cũng có thể hoàn thành được ước muốn ở bên anh cả đời rồi. Chỉ tiếc rằng vẫn chưa có cơ hội được gặp anh, ước muốn này, đành không thực hiện được vậy. Em đi đây, anh chắc có lẽ cũng chẳng nhớ đến em nữa đâu. Sau này anh không cần phải nhắc đến em nữa, cũng đừng gọi em là người yêu cũ, em chỉ là hư vô, em chẳng còn tồn tại. Tình yêu của em sẽ không chết, rùa nhỏ sẽ thay em bảo vệ nó. Em sẽ luôn dõi theo và chúc phúc cho anh, anh đừng cảm thấy cô đơn, vì luôn có em đứng về phía anh. Anh, em chỉ muốn nói "Chúc mừng sinh nhật! Em yêu anh, bảo bối."

Chậm rãi đặt lên mai chú rùa nhỏ một nụ hôn từ biệt, tình cảm tôi vun đắp, tình yêu hơn một năm qua, thật phi thường vô cùng!

Tôi hoàn toàn chẳng còn nhớ những chuyện sau đó thế nào, vì chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi. Đã gọi là số phận, chẳng ai có thể quay đầu mà bỏ chạy. Hoảng loạn, la hét, gào khóc, than vãn, từng đấy tạp âm hỗn độn hòa vào nhau, vẽ ra cái khung cảnh chết chóc thường thấy trong mấy bộ phim kinh dị ngoài rạp. Sau đó, tất thảy bỗng chốc rơi vào im bặt, sự im lặng đến ghê người, lạnh lẽo tận sống lưng. Kết thúc rồi ư?

* * *

Tôi đang ở đâu đây? Thiên đàng hay địa ngục? Xung quanh tối đen như mực, tôi chẳng thể nào đoán nổi, bản thân mình còn sống hay đã chết? Một mùi tanh xộc thẳng vào mũi, cái mùi này, không sai, là máu. Một ánh sáng lóe lên khiến tôi chói mắt, vài giây sau, tôi mở mắt ra, thật không dám tin vào cảnh tượng hiện ra trước mặt. Đáng sợ, đáng thương, đau đớn, thương tâm.. tôi không biết từ nào mới là thích hợp nhất nên dùng trong cái hoàn cảnh này. Tôi tiến tới hàng ghế ban nãy lúc mình ngồi và thấy mình ở đó. Tôi thật sự đã chết rồi! Các ngón tay vẫn nắm chặt một vật đã không còn cử động được nữa. Rùa nhỏ, tôi đã hoàn toàn bảo vệ được rùa nhỏ rồi! Tôi muốn kiểm chứng, nhưng lại không có cách nào chạm được vào mình..

"Đừng cố, vô ích thôi! Ngươi đã chết rồi, giờ đây ngươi chỉ là một hồn ma vất vưởng, ngươi không thể chạm được vào cái xác đó đâu." – một tông giọng trầm và lạnh lẽo như vang lên từ mười tám tầng địa ngục, không ngờ chết rồi vẫn còn cảm giác sởn da gà.

"Tôi, đã chết rồi ư?"

"Phải! Thứ ngươi đang thấy chính là phần kí ức của cái chết."

"Vậy sao? Vậy còn ông, ông là ai? Là thần chết? Sứ giả của địa ngục?"

"Ngươi hiểu sao cũng được. Ta đến để thông báo về cái chết, và muốn ngươi biết rằng ngươi có ba ngày ở trên trần gian này. Trong ba ngày đó, ngươi chưa thể siêu thoát. Ngươi đi đâu cũng được, ngươi giờ đây đang là một con ma. Ba ngày sau sẽ có kẻ tới tìm ngươi. Nếu ngươi còn oán hận với dương thế mà chưa thể siêu thoát, hậu quả ra sao lúc đó ngươi khắc biết, chẳng tốt đẹp gì đâu."

Rất nhanh, biến mất như tan vào không khí, nhưng cái cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng thì không thể hết được. Từ đầu đến cuối, tôi chẳng hề quay lưng lại một lần, có cảm giác như toàn thân bị làm cho tê cứng, chỉ có đứng đó mà nghe.

Ba ngày? Ba ngày trên cõi dương gian? Làm gì với một hồn ma như tôi đây?
Chương kế tiếp