Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 4
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Đã 23 ngày kể từ ngày cậu bước ra khỏi cuộc đời tôi. Tỉnh giấc lúc 4 giờ sáng, vạn vật xung quanh tối đen, chộp lấy cái điện thoại, lặng lẽ dõi theo cuộc sống của cậu. Nói sao nhỉ, nó giống như bản năng, tôi hoàn toàn không có ý thức về hành động của mình. Nhưng mà, tôi chẳng còn thấy cậu ấy nữa, đâu mất rồi, nơi này từng có cậu ấy mà? Không một dấu vết, à, cậu ấy chặn tôi rồi! Tiểu sử, cậu ấy cũng gỡ rồi, cả ảnh của tôi nữa, tôi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu ấy, có phải không?

Tôi biết cảm giác này, quả nhiên cuộc sống đúng là rất công bằng. Cho đi thế nào thì nhận lại thế ấy, tôi thấm lắm. Năm xưa lúc chia tay mối tình hồi cấp ba tôi cũng tàn nhẫn với người từng yêu tôi như vậy, bây giờ là lúc để tôi nhận lại những gì mình gây ra rồi phải không? Tôi biết, là trời đang trừng phạt tôi đây mà, cướp đi người mà tôi trân trọng nhất. Đủ xa sẽ cũ đủ lạ sẽ quên, còn tôi lại quanh quẩn mắc kẹt trong những cảm xúc hỗn độn, rơi trở lại nơi bóng tối mình vốn dĩ thuộc về. Tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu chính là ánh sáng ấm áp, nhưng lại chẳng thuộc về riêng tôi. Tôi không ổn đâu mà, tôi chẳng thể mạnh mẽ được nữa rồi!

Mơ hồ chìm vào cõi mộng, tôi đang ở đâu đây? Tôi thấy bản thân mình trở về cách đây vài năm, khi còn sống cuộc sống của một học sinh cấp ba. Tôi nhận ra nhỏ bạn cùng bàn năm ấy, cả giáo viên chủ nhiệm của mình nữa, tất cả đều nhuốm màu hư ảo. Mọi thứ sẽ rất bình thường và chẳng có gì đáng nói, nếu như tôi thật sự tồn tại trong giấc mơ ấy. Rõ ràng nhỏ bạn đang đứng trước mặt, gọi tên và hỏi chuyện tôi, nhưng dường như lại không phải dành cho tôi. Lúc đó, tôi nhận ra rằng nhỏ đang hỏi người phía sau mình, ngoảnh mặt lại, một gương mặt nào đó tôi không quen, nhưng lại có tên của tôi. Điều kì lạ là tôi thấy tất cả bọn họ, nhưng lại chẳng một ai nhìn thấy sự hiện diện của tôi. Tôi hoàn toàn giống như không khí, không ai thấy, cũng chẳng ai hay..

Tỉnh giấc một lần nữa, tôi lại soạn những tin nhắn rồi gửi chúng đi trong vô vọng. Tôi biết có lẽ chẳng còn hi vọng nào nữa, nhưng không có đủ can đảm để xác nhận, cứ sống trong cái tia hi vọng do chính mình ấp ủ, sống với những kí ức trong một thế giới tự bản thân tạo ra để cảm thấy an toàn. Cậu ấy là thật, hoàn toàn không phải hư ảo. Chú rùa nhỏ, món đồ đôi của chúng tôi vẫn còn đây, mọi thứ đều nguyên vẹn, chỉ có cậu ấy là đi rồi, mọi thứ đều là thật, cả đoạn tình cảm dở dang này cũng là thật.

Có những ngày thật tệ, cuộc sống đập vào mặt ta nhiều thứ, dồn nhiều áp lực trong cùng một ngày, để rồi những ngày khác sẽ là bình yên? Không đâu, để rồi lại tích tụ vào tiếp và quật ngã ta trong một ngày khác.

St. Catharines, mưa..

Tôi lại nhớ thời tiết Việt Nam, giờ này cũng đang mưa, trời cũng trở lạnh, cái rét đặc trưng của miền bắc vào khoảng tháng 3. Cả ngày trời ủ dột muộn phiền, tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Một ngày như thế, tôi cuối cùng cũng chịu mở lời với những mối quan hệ đã cũ. Tôi chỉ đơn thuần nghĩ bản thân mình chẳng còn gì để mất, vả lại cũng có chuyện cần xác nhận. Giây phút đó, đâu hay tôi vá lại được một tình bạn đã vỡ, có những người, những mối quan hệ xa rồi cuối cùng vẫn trở về bên nhau. Không ai cấm tôi hi vọng, dẫu tôi biết rằng cái niềm hi vọng ấy có thể giết chết chính mình từng ngày, tựa như một con dao hai lưỡi, càng ôm thì càng đau. Lao vào với bài tập cuối kì, tôi tạm thời không nghĩ đến cậu ấy, không khóc.

Đã có nhiều chuyện xảy ra, nhiều thứ thay đổi kể từ ngày tôi xách vali ra sân bay, đến một nơi thật xa. Tôi không tin vào nhiều thứ ở đời, nhưng tôi tin tình yêu này là thật, tôi tin cậu ấy. Ai rồi cũng khác, ai rồi cũng đến lúc phải rời đi? Tôi luôn tự hỏi tại sao tôi không thể có được hạnh phúc. Khi mà tôi nghĩ đã có cả thế giới, thì thế giới lại rời bỏ tôi mà đi. Cuối cùng, cậu ấy giờ cái gì cũng có, nhưng lại không muốn có tôi nữa rồi. Tôi không hứa sẽ đảm bảo cuộc sống sau này, vì bây giờ tôi chưa có gì trong tay, nhưng tôi hứa một tình yêu dài lâu, không tạm bợ, chẳng ai yêu cậu ấy như tôi, chẳng ai quan tâm cậu ấy như cái cách tôi đang làm mỗi ngày.

2 giờ 30 phút sáng..

Đã sang ngày thứ 24, tôi không muốn ngủ. Tôi luôn sợ, trong khi mình ngủ họ còn thức, đến khi tỉnh lại họ đã đi mất rồi, mình chẳng hề hay biết, mà sự thật là họ đã đi thật, đi từ rất lâu rồi. Tôi đang khóc, tôi nhớ cậu ấy, nhớ chúng tôi của ngày xưa. Ta bắt đầu từ hai kẻ xa lạ, để rồi cuối cùng kết cục lại trở thành người dưng. Bây giờ những người xung quanh cậu ấy, họ cũng là người lạ, họ đang vô tư cười nói, đâu ai thảm hại như bộ dạng tôi lúc này. Tình cờ gặp nhau giữa biển người vô tận, để rồi cuối cùng ngay cả lời chia ly cũng không cất nổi thành lời.

Tôi không phải mối tình đầu của cậu, cũng không phải người con gái năm 17 tuổi, tôi chỉ là một người ở xa, không sớm cũng không chậm một bước, chỉ là vô tình tìm thấy nhau. Quãng thời gian ấy đẹp lắm, hạnh phúc lắm, nhưng chẳng tồn tại được bao lâu. Bạn có tin vào tình yêu chân thành? Thật lòng, sẽ nhận lại được bao nhiêu? Người ta vẫn nói cuộc đời này chính là để bỏ lỡ, lỡ một người mình coi là tất cả, lỡ người thương mình thật lòng? Tôi không biết nữa, tôi không ổn đâu, hoàn toàn không. Cậu ấy đi rồi, đi thật rồi, cậu ấy cũng không còn nhắc về tôi nữa, vậy mà tôi cứ đau đớn như thế này. Cuộc đời này, phải làm sao đây?

"Dẫu phải chờ hàng vạn năm nữa, anh sẽ đến như những cơn mưa

Anh tin là còn một thế giới, nơi mà ta hạnh phúc suốt đời.."


Tôi tin, và tôi vẫn chờ, vẫn đợi. Một đời, một kiếp, tôi cũng chẳng biết nữa. Gặp được cậu trên thế gian này, là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi rồi!
Chương kế tiếp