Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 3
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Người ta hay bảo mắt không thấy thì tim không đau có phải không? Hôm nay tôi không khóc, tôi vùi mình trong phòng cả ngày với cái laptop, lạch cạch viết ra những suy nghĩ ấp ủ của bản thân. Tôi bị cuốn theo dòng suy nghĩ về cái chết, nhất là sau sự kiện "hồn lìa khỏi xác" đó tôi càng cảm nhận rõ ràng sự kì lạ nhưng lại cuốn hút vô cùng. Bản nhạc buồn lại réo rắt vang lên, vô tình dội từng chữ vào tâm can con người "Dẫu đã biết người chẳng về đâu – Thế thế sao còn buồn..". Quả thật tôi không biết nữa, nhưng vẫn luôn cố gắng từng ngày, dẫu rằng khi tôi gửi tin nhắn ấy đi, cái vòng tròn kế bên tin nhắn không lấp đầy, nghĩa là cậu ấy không nhận tin nhắn, nó vẫn không thể ngăn tôi tâm sự với cậu ấy. Tôi kể cho cậu ấy nghe về giấc mơ ấy, về cảm giác thoát xác kia, tất cả mọi thứ hệt như chúng ta của ngày xưa. Khi ấy, giấc mơ của tôi là cậu! Có điều, giờ đây chỉ còn lại mình tôi độc thoại, từ đầu đến cuối. Cậu đã phũ phàng bao nhiêu lần rồi, vậy mà tôi vẫn dành cho cậu nhiều tình cảm đến thế.

Tôi lại chẳng thể ngăn nổi bản thân mình mò mẫm dõi theo từng bước chân của cậu. Tôi theo cậu đến từng ngóc ngách của cái mạng xã hội, dẫu biết có những thứ sẽ làm tôi đau, nhưng tôi sẽ làm tất cả để được thấy cậu, để được ở bên cậu.

Bạn sẽ bảo tôi là kẻ ngốc, vì một người mà cố gắng nhiều như vậy, cố gắng đến quên cả bản thân mình, có đáng hay không? Đương nhiên là đáng rồi! Mặc dù người huyễn hoặc nói rằng tôi không đáng, tôi tin vào tình cảm này, tin vào bản thân người, sẽ có lúc người ngoảnh mặt lại và nhìn tôi. Tôi thật lòng không muốn từ bỏ, tôi cũng không muốn bỏ rơi cậu ấy. Tôi đã nói là sẽ không bao giờ làm vậy, nói ắt sẽ làm, chắc chắn sẽ làm. Tôi cũng xin người đừng bỏ rơi tôi thêm bất kì một lần nào nữa, rốt cuộc, chỉ một câu giận, người liền nói chán nản chuyện yêu đương, rồi cứ vậy bỏ tôi mà đi, lặng lẽ tặng cho tôi ba chữ n-y-c, là người-yêu-cũ, người yêu cũ đấy. Thậm chí còn chẳng được viết rõ ràng ra, chỉ đại trà như những cuộc tình đã đi ngang cuộc đời cậu thôi nhỉ? Đã hàng ngàn lần tôi xin người trong trường hợp xấu nhất cũng đừng gọi tôi như vậy, nếu không muốn thì hãy quên tôi đi, đừng bao giờ nhắc đến sự tồn tại của tôi nữa. Rốt cuộc, chỉ có mình tôi là không biết, người công khai nhắc về tôi trên vòng bạn bè, trước mặt cả những người không quen biết, gọi tôi bằng ba chữ cái ấy. Tôi thấy rồi, tôi đau, tôi lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ nuốt uất hận vào trong tim. Điều kì lạ và đau đớn là, tôi không có cách nào ghét bỏ, trách móc hay oán hận người!

* * *

Tôi muốn về nhà! Tôi đột nhiên có suy nghĩ muốn trở về. Tôi không sợ cái chết, cũng không sợ virus, tôi sợ sự cô đơn, tôi sợ bản thân cứ như vậy mà chết dần chết mòn, là chết ở trong tâm. Bây giờ tôi thực sự chỉ đang tồn tại mà thôi, không có mục đích, chẳng màng bận tâm đến thế giới xung quanh, ngày lại ngày trôi đi lặp lại một vòng lặp luẩn quẩn. Tôi đã ở nhà được một tháng rồi, kể từ khi trời vẫn còn lạnh giá với những cơn gió khó chiều tới lúc mấy cái cây ngoài cửa sổ thay nhau khoác trên mình lớp áo mới mang hơi thở của mùa xuân. Nếu không phải đột ngột kéo tấm rèm kia lên, tôi cũng chẳng biết thế giới ngoài kia đang từ từ thay đổi ra sao, cũng lâu lắm rồi.

Thì ra đây chính là mùa xuân – đất trời giao hòa, vạn vật sinh sôi, cây cối đâm chồi nảy lộc. Ngay cả những cành cây khẳng khiu quều quào tưởng chừng như sắp gãy giờ đây đang phô ra một sức sống kiên cường và bền bỉ vô cùng. Xuyên qua lớp vỏ xấu xí, ai đâu hay bên trong lại là một linh hồn rất trẻ, một linh hồn rạo rực nhựa sống. Mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, sự sống vẫn tiềm tàng, cuộc sống vẫn vận hành từng ngày, chỉ có mình tôi là lạc lõng trên cái vòng đời ấy. Cũng được, dẫu sao cũng chẳng phải điều gì khiến tôi bận tâm, thế giới này cũng vậy mà!

Lại nói đến ý nghĩ muốn về nhà, tôi cũng đã tra cứu các chuyến bay, cũng đã chuẩn bị cho bản thân một tinh thần thật tốt. Đợi khi có cơ hội, tôi sẽ đi về nơi tôi được sinh ra, chuỗi ngày rơi nước mắt cô độc nơi xứ người rồi cũng sẽ kết thúc thôi. Tôi tự nhủ với mình, về nhà, khóc một trận thật to, ăn một bữa cơm thật no rồi ngủ một giấc thật say. Những chuyện khác, không nghĩ đến sẽ không đau, không nghĩ đến cũng không có nghĩa là đã quên.

Cứ như vậy, tôi bắt đầu mơ màng chìm vào giấc ngủ, một ngày dài mệt mỏi vậy là kết thúc, ngày mới lại sắp bắt đầu!
Chương kế tiếp