Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 9
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Không ai dạy chúng ta biết phải chết như thế nào cho đúng, cũng không ai dạy chúng ta phải sống thế nào để chết đi không cảm thấy hối tiếc. Chẳng ai chỉ cho ta phải đối diện với cái chết bằng cách nào, cũng chẳng ai biết ra đi có đau đớn hay không. Bản tính của con người vốn là tham sống sợ chết, đứng trước ranh giới của sự sinh ly tử biệt, chẳng ai muốn phải từ bỏ mạng sống. Họ nói không thể chết một cách lãng nhách, còn quá nhiều thứ chưa hoàn thiện, nhân gian còn nhiều điều níu kéo.. một ngàn lí do để chạy trốn số phận. Càng chạy, lại càng đi vào ngõ cụt.

"Xoẹt.. Loạt soạt.."

Tôi đưa mắt nhìn quanh, có vẻ như vài người đang ghi chép gì đó, là di chúc chăng? Cả khoang bay lại rung lắc thật mạnh thêm lần nữa, không ai bảo ai nhưng có vẻ tất cả đều hiểu ý nhau rồi. Một vài người liên tục cầu nguyện, chà, liệu Thượng đế có thấy không nhỉ? Nếu thật sự Thượng đế có tồn tại, Ngài sẽ không để thế gian đau khổ nhiều đến vậy. Tôi cũng từng tin vào Thượng đế, bạn biết đấy, chẳng ai có thể cấm cản được niềm tin của con người. Mỗi lần rơi vào bế tắc, tôi lại cầu xin sự giúp đỡ của ngài, và tôi biết, cuộc đời này công bằng lắm, chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ! Tôi đã đặt cược tất cả mọi thứ, và cũng mất tất cả. Có đôi lúc bạn nên chấp nhận và học cách chấp nhận, mất đi một điều gì đó trong cuộc đời này. Thế giới 7 tỉ người, vốn dĩ để xác suất gặp được nhau là rất thấp. Vậy mà gặp được rồi, lại lơ đễnh để lạc mất nhau!

"Excuse me? Do you have any papers?" – một giọng nói kéo tôi trở về với thực tại.

"No, sorry."

"That's okay." – người đối diện gật đầu nhìn tôi. – "Are you scared?"

Sợ? Sợ cái gì? Ý anh ta là sợ cái chết ư?

"Umm.. No, it's better to face the reality"

Chắc anh ta nghĩ tôi bị điên quá, tôi cũng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện nên chẳng nói gì nhiều, mọi thứ lại rơi vào im lặng.

* * *

Mở mục ghi chú trên điện thoại, tôi nhập vào đó mấy suy nghĩ của mình. Ở đây không có sóng, không có cả mạng, tôi đi rồi, quả nhiên cậu ấy vĩnh viễn không biết đâu mà! Máy bay lại lắc, còn dữ dội hơn cả lúc trước.

Anh, hôm nay là sinh nhật anh, em lại chẳng có cơ hội được đường hoàng ở bên anh. Ngay đến một lời chúc cũng chẳng thể nói ra trực tiếp với anh, có đau đớn lắm không? Thật ra, lời chúc sinh nhật anh, em đã nói sớm trước gần năm tháng, anh còn nhớ tờ giấy đính kèm trong hộp quà em gửi cho anh không? Có thể anh đã quên, hoặc chăng là vứt nó đi rồi cũng nên, còn em thì vẫn nhớ mà! Toàn bộ tình cảm, tấm lòng của em đấy, sao có thể quên được. Em đã định là mười mấy tiếng nữa sẽ được đứng chung một bầu trời với anh kia mà, có thể điều đó sẽ chẳng thành hiện thực được mất. Từ đó đến giờ cũng khá lâu rồi anh nhỉ, anh đã quên em rồi chăng? Anh, chắc cũng chẳng muốn bận tâm đến một kẻ không đáng như em nữa đâu, em đi thật này, em đi khỏi thế giới này, anh cũng không hề hay biết. Ước gì em có thể gửi chào anh một lời từ biệt cuối cùng, em phải đi thật rồi, thế giới sau này nhờ cả vào anh đấy, em không còn được nhắn tin quan tâm anh hàng ngày nữa rồi. Vĩnh biệt nhé, bảo bối!

Thời khắc khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết là vô cùng mong manh, chẳng ai bảo ai, ai cũng biết rằng hoảng loạn cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Chúng ta, sẽ chết như vậy sao?

Không ai có thể đoán được cái chết của mình sẽ ra sao, lại chẳng ai tiên liệu trước được giây phút cuối cùng của cuộc đời. Ai cũng có cả cuộc đời phía trước, ai cũng còn nhiều việc dang dở, nhưng chẳng ai thắng được bàn tay của ông trời. Một đời người, cũng chỉ như bèo dạt mây trôi? Được sinh ra, tồn tại, sống, rồi chết đi? Không nuối tiếc, không sợ hãi, mọi thứ đều đã an bài, chấp nhận đôi khi cũng tốt, chấp nhận không có nghĩa là đầu hàng.

Bố, mẹ, con có lỗi quá! Con gái nhỏ không kịp chạy về trong vòng tay che chở của bố mẹ rồi, sau này con phải tự đơn độc một mình chiến đấu thôi. Đừng lo cho con, con vẫn luôn tồn tại trong kí ức của mọi người. Ngày nào mọi người còn sống, và còn nhớ đến con, thì con vẫn tiếp tục tồn tại. Con không sợ đâu, vì con được dạy phải luôn mạnh mẽ và không được bỏ cuộc mà! Con yêu mọi người rất nhiều, cảm ơn mọi người vì đã mang con đến với cuộc sống này, để con biết yêu thương, để con biết rung động, để con được thấy thế gian này đẹp đến nhường nào.

Con xin lỗi!
Chương kế tiếp