Ngoan Ngoãn Chờ Anh Tới

Chương 12
Edit: X 

Cánh tay của Hứa Nguyên bị băng bó, cô bị mẹ kéo đi xung quanh khoa khám một lượt. 

Sau một hồi thì cuối cùng cô cũng trở lại phòng bệnh của Đinh Nhuế Nhiên. 

Cả nhóm 3 người ra về từ quán bar, Hứa Nguyên thì lái xe, bọn họ đen đủi gặp ngay một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát trong lúc đợi đèn đỏ, chiếc xe tải đâm thẳng vào ghế phó lái. 

Hứa Nguyên không bị làm sao, chỉ là cánh tay và bả vai của cô bị đập vào cửa xe thành ra bị trẹo. Lúc đấy Đinh Nhuế Nhiên ngồi ở phía sau ghế lái, va chạm trực tiếp làm đầu chị đập vào cửa kính của xe, cũng kéo theo Đào Tri Du ngồi bên cạnh ngã lên người chị ấy. 

Đinh Nhuế Nhiên được chẩn đoán là chấn động não nên phải nhập viện quan sát. 

“Đi uống rượu?” Mẹ Hứa nhìn tất cả báo cáo kiểm tra hoàn chỉnh, yên lòng rồi bà mới bắt đầu tính sổ. 

Hứa Nguyên lè lưỡi, làm nũng kéo kéo cánh tay của mẹ, ai ngờ, cô quên béng mất cánh tay trái của mình không thể cử động, động tác khá mạnh, nên cô đau đến mức rơi nước mắt. 

Mẹ Hứa bất lực: “Ngoan ngoãn chút đi!”

Hứa Nguyên khóc không ra nước mắt: “Con không uống rượu, bọn con chỉ đi tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thôi mà mẹ.”

Mặc dù ở trước mặt mẹ Hứa nhưng cô vẫn phải thay Đào Tri Du và Đinh Nhuế Nhiên bảo vệ bí mật đêm nay của bọn họ. 

“Con đấy!”

Hai mẹ con nói chuyện được một lúc thì đã đến phòng bệnh của Đinh Nhuế Nhiên, bác sĩ chủ trì của chị cũng ở đây, Đào Tri Du cũng ở đây. 

Một người gọi “chủ nhiệm Cố”, người còn lại thì gọi “dì”.

Mẹ Hứa mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó quay đầu hỏi bác sĩ chủ trì của Đinh Nhuế Nhiên. 

“Không có việc gì chứ?” Đào Tri Du giúp Hứa Nguyên ngồi xuống. 

Hứa Nguyên ngượng ngùng: “Em chỉ bị trật một chút, không sao hết, không sao hết.” 

Ánh mắt của cô vẫn còn đặt trên người mẹ Hứa, cố gắng lắng nghe những lời mà mẹ Hứa nói. 

Đào Tri Du áy náy: “Đều tại chị.”

Xe tải lớn lao đến, Đinh Nhuế Nhiên đã kéo chị ấy một cái, kết quả vì quán tính của lực va chạm nên Đinh Nhuế Nhiên lại làm bản thân bị đập đầu không nhẹ. 

Hứa Nguyên cũng vậy, chỉ có Đào Tri Du là bị bầm một chút xíu trên chân. 

Hứa Nguyên thấy thế thì nói: “Thật sự không sao mà.” 

Cô an ủi chị ấy: “Không gãy xương, mẹ em đã nói rồi, chị Đinh Đinh cũng không có vấn đề lớn.”

Cô đưa mắt nhìn Đinh Nhuế Nhiên đang nằm trên giường bệnh rồi tầm mắt lại quay về trên người mẹ Hứa. 

Hứa Nguyên cố gắng nghe một lúc, tất cả đều là thuật ngữ y học, cô nửa hiểu nửa không hiểu. Trong đầu nhớ lại nền tảng bệnh lý hồi học đại học. Lúc trước cô thi tuyển vào học viện y là muốn có cùng tiếng nói chung với bố mẹ, đáng tiếc rằng sự thật quá tàn khốc, cô không lường trước được. 

Phòng bệnh lại có người đẩy cửa ra, Hứa Nguyên với Đào Tri Du cùng quay lại xem là ai. 

Người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây, trên mặt đầy phong trần mệt mỏi. 

Anh ta tiến vào, đầu tiên gật đầu chào hỏi với từng người. 

Hứa Nguyên dùng ánh mắt dò xét, Đào Tri Du đứng dậy chào đón người bước vào: “Đinh Đinh phải nằm viện quan sát.”

Tống Diệp bước nhanh đến giường bệnh, anh ta nhìn chằm chằm Đinh Nhuế Nhiên: “Người không bị gì là tốt rồi.”

Anh ta nói, giọng nói dễ nghe nhưng lại không mang theo cảm xúc gì. 

“Ai vậy?” Hứa Nguyên hỏi nhỏ bên tai Đào Tri Du.

“Là vị hôn phu của Đinh Đinh, Tống Diệp.”

Hứa Nguyên nhíu mày, cảm thấy người này có chút quen thuộc, cô không khỏi nhìn thêm vài lần. 

Vẻ ngoài của người đàn ông rất đẹp, cao gầy, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, quần tây đen, chính là bộ dạng của một người tinh anh. Giọng nói của anh ta là giọng Bắc Kinh, là một người lịch thiệp lại có ưa nhìn.

Thế nhưng…

Hứa Nguyên cảm thấy vẫn có cảm giác hơi quái lạ. 

Nhìn cách anh ta quan tâm Đinh Nhuế Nhiên, có hơi khách sáo quá mức, không đủ lo lắng, càng không có sự sốt ruột, chẳng giống một cặp đôi sắp kết hôn chút nào.

Nhớ đến việc hai người là do gia đình sắp xếp se duyên, Hứa Nguyên nhịn không được mà thở dài. 

Cô thấy thương cho Đinh Nhuế Nhiên.

Mẹ Hứa nói chuyện xong thì đi tới, nói với Hứa Nguyên: “Cánh tay bị thương thì đi chơi ít thôi.”

“Con không có mà.”

Bà không để con gái có cơ hội cãi lại, dặn dò: “Thuốc đã kê cho con xong rồi, về nhà rồi phải nhớ uống thuốc.”

Hứa Nguyên bĩu môi: “Con biết rồi.”

Cô biết mẹ nói như vậy là chắc chắn không về nhà với cô. 

Mẹ Hứa lại nhìn Đào Tri Du: “Tri Du, bên cô còn có người bệnh, sẽ không ở cùng mấy đứa.”

“Không sao đâu dì ạ!”

Ngoài phòng bệnh có âm thanh vang lên, tiếng bước chân vội vàng và tiếng giày cao gót của phụ nữ.

Hàn Tự đẩy cửa ra, anh nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng, sau đó dừng lại trên người Hứa Nguyên.

Thấy cô không bị làm sao. 

Anh như trút được gánh nặng, lúc này mới phát hiện tim mình đập nhanh bất thường.

“Dì Cố.” Hàn Tự đi vào, thu lại ánh mắt trên người Hứa Nguyên. 

Mẹ Hứa kinh ngạc: “Cháu cũng đến đây sao?”

Anh vừa di chuyển làm lộ ra Ninh Hạ đứng phía sau, cô ấy cũng tiến vào gọi một tiếng “Dì”.

Giọng nói nhẹ nhàng, Hứa Nguyên lập tức thu lại nụ cười. 

“Diêu Khải Việt gọi điện chưa nói cái gì, chỉ nói Hứa Nguyên đang cấp cứu.” Hàn Tự giải thích.

Lúc đấy Diêu Khải Việt nói nhanh quá, Ninh Hạ vẫn còn ở trên xe anh, anh không quay đầu nhìn cô ấy đã xuống xe hay chưa mà đã nhấn ga chạy thẳng đến bệnh viện. Kết quả khi anh vừa mới dừng xe, Diêu Khải Việt mới gọi điện bảo là nói nhầm, Hứa Nguyên chỉ bị trật tay, Đinh Nhuế Nhiên mới nghiêm trọng hơn. 

Trái tim nóng như lửa đốt cả đoạn đường, Hàn Tự chỉ thấy Hứa Nguyên rất giỏi trong việc giày vò người khác, một ngày nào đó, anh sẽ chết trong tay cô mất. 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Ninh Hạ chỉ đứng sau nửa bước Hàn Tự, một vị trí tránh gây hoài nghi với người khác, yên lặng mà chờ đợi.



Mẹ Hứa nhìn qua, liếc mắt một cái đã thấy cô gái này không tồi. 

Tuy rằng hai người họ không thân thiết lắm, nhưng bà ít khi nhìn thấy cô gái nào bên cạnh Hàn Tự. 

“Hàn Tự.” Bà muốn hỏi anh là có phải đã có bạn gái rồi không?

Nhưng nghĩ lại, ở đây nhiều người, không phải lúc để hỏi, bà lập tức kiềm lại. 

“Dì còn có việc, cháu đã đến rồi thì đêm nay làm phiền cháu đưa Nguyên Nguyên về nhà giùm dì nhé.” Bà sửa lại lời nói. 

Hàn Tự gật đầu cười: “Được, cháu nhất định sẽ đưa Hứa Nguyên về đến nhà.”

Mẹ Hứa cười với Ninh Hạ rồi cùng bác sĩ chủ trì rời khỏi phòng bệnh. 

Trong phòng bệnh dần trở nên yên tĩnh. 

Hứa Nguyên nhìn Hàn Tự, lại nhìn Ninh Hạ, giận dỗi quay đầu sang hướng khác. 

Tên nhãi Hàn Tự này thật khó chịu, cũng không thèm để ý đến cô, làm cô phải lo lắng có phải homestay có chuyện gì khó giải quyết hay không. Hoá ra là có người đẹp bên cạnh. Nói cái gì mà bạn thân của Dung Dung, Dư Âm nói quá đúng, hai người bọn họ có cái gì đó mờ ám. 

Cô nghiêng đầu, đành nhìn Đinh Nhuế Nhiên trên giường. 

Ở đầu giường bên kia là Tống Diệp, anh ta ngồi trên giường bệnh của Đinh Nhuế Nhiên, đối diện với bọn họ. 

Cô càng nhìn càng thấy quen mắt.

Hứa Nguyên cố gắng nhớ lại, giật mình một cái, người đàn ông chưa từng gặp mặt hôm nay giống với một bóng người. 

Cô nhất thời kinh ngạc không biết phải làm sao. 

Người đàn ông đi dạo phố vô cùng thân thiết với Dư Âm?

Hứa Nguyên mở to mắt nhìn, nhìn cẩn thận chút từng một. 

Người nọ buổi trưa mặc quần áo màu xanh đen, chỉ có một bóng người, người đàn ông ngồi trên giường bệnh Đinh Nhuế Nhiên lại mặc áo màu xám. Quần áo thì không giống nhưng thân hình thì rất giống, nhất là bóng lưng. 

Trái tim Hứa Nguyên nhảy lên bình bịch như thể có người lấy trái tim của ra đánh thật mạnh, càng lúc càng nhanh. 

Dư Âm không phải là loại người như vậy. 

Nhưng nếu như Dư Âm bị lừa thì sao?

Cô đứng ngồi không yên, có thể là không cùng một người, chỉ giống dáng người thôi. 

Có lẽ là do ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng nên Tống Diệp quay đầu lại nhìn qua thì đối mặt với ánh mắt của cô. 

Anh ta ngẩn người không hiểu sao lại có chút không kiên nhẫn. 

Hứa Nguyên còn muốn nhìn kỹ lại thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một bàn tay, che lại tầm mắt của cô. 

“Này.” Hàn Tự thuận tay gõ vào đầu cô một cái. 

Cùng lúc đó anh đứng chắn trước mặt cô, che khuất Tống Diệp.

“Ui.” Hứa Nguyên che đầu, lỡ tay động phải tay trái bị thương, đau đến mức nhe răng nhếch miệng. 

“Hàn Tự, anh làm cái gì vậy?”

Cô không khống chế được âm lượng, Tống Diệp ho nhẹ. 

Hứa Nguyên trừng mắt nhìn người khởi xướng một cái, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay bên trái, cứ nghĩ làm như vậy là sẽ không còn đau. 

Hai người thiếu chút nữa lại bắt đầu cãi nhau. 

“Xin chào mọi người, tôi là Ninh Hạ.” Ninh Hạ sợ hai người ầm ĩ, lại giải thích: “Cô là Hứa Nguyên đúng không? Hàn Tự nhận được điện thoại nói cô bị tai nạn xe cộ, anh ấy không để ý cái gì, lập tức chạy đến bệnh viện.”

Đối phương dịu dàng, thái độ lại tốt, Hứa Nguyên một chút cũng không tức giận được. 

Cô nhìn Ninh Hạ cười cười: “Cô đừng để ý, tôi và Hàn Tự cãi vã quen rồi.”

Đào Tri Du nhìn không nổi nữa: “Nguyên Nguyên, em đi về trước đi.”

Nói xong chị ấy lại nói với Hàn Tự: “Nhất định phải đưa Nguyên Nguyên về đến nhà.”

Anh gật đầu, Hứa Nguyên lại không đồng ý: “Không cần, em không sao. Em ở lại đây cùng chị.”

“Em bị thương thì về nghỉ ngơi cho tốt, chị với Tống Diệp ở đây chăm Đinh Đinh. Bác Đình ở nhà chắc chắn cũng rất sốt ruột, nếu bác ấy gọi cho chị, chị sẽ chăm sóc Đinh Đinh thật tốt.”

Hứa Nguyên đành phải từ bỏ, cô thuận tay đưa túi xách của mình cho Hàn Tự. 

Hàn Tự nhận lấy, chậc một tiếng, vẻ mặt như muốn nói: “Em không có tay sao?”

Cô lập tức nâng cánh tay của mình lên, tay phải chỉ vào. 

Đào Tri Du và Ninh Hạ cảm thấy buồn cười. 

Đến khi rời khỏi phòng bệnh, Hứa Nguyên nhìn về phía Hàn Tự: “Ai nói cho anh biết vậy?”

Hàn Tự: “...”

Những lời anh vừa nói với dì Cố, cô chẳng nghe lọt tai được câu nào.

Anh cầm túi xách hộ bệnh nhân: “Diêu Khải Việt nói, nó có cuộc họp, không có cách nào đến thăm em, muốn anh đến thăm em trước.”

“Hừ.” Hứa Nguyên không chịu nhìn anh: “Em biết ngay, anh không tốt bụng đến như vậy.”

Ninh Hạ: “...”

Hàn Tự nghe xong cũng không có khó chịu, anh xoay người nhìn cánh tay của cô. Cô mặc áo ngắn tay, cánh tay lộ ra bên ngoài đều có vết xanh tím, nhìn thôi cũng đã thấy đau. 

Anh nhíu mày: “Tay em sắp thành cái móng heo thật rồi sao?”

Tuy ngoài miệng anh độc mồm như vậy, nhưng ẩn giấu bên trong là sự đau lòng và quan tâm.

“Không phải anh không để ý đến em sao?” Hứa Nguyên cúi đầu, nhưng cũng không có thái độ gì. 

Cô giữ chặt tay Hàn Tự, lấy điện thoại trong túi ra. 

Anh không còn cách nào, đành phải tự thân lấy điện thoại ra rồi phục vụ đến tận tay cho cô.

Hứa Nguyên dùng một tay mở cuộc trò chuyện với Hàn Tự, nhìn xong, cô hơi nhướng mi, nhàn nhạt nhìn anh: “Lần này anh liên hệ trước với em.”

Giao diện là tin nhắn chiều nay anh gửi cho cô, hỏi cô khi nào thì ăn cơm với Chu Tễ Duyên và Trình Vi Vi.

Hàn Tự: “...”

Trong mắt cô toả ra sự hẹp hòi, anh không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười. 

Anh cảm thấy bản thân đúng là tự ngược đãi chính mình, người này không có một chút lương tâm nào. 

Hàn Tự vừa tức giận vừa bất đắc dĩ lấy lòng Hứa Nguyên, cô không tim không phổi cười rộ lên, đắc ý đưa điện thoại về phía anh. 

“Đúng không? Đúng không?” Cô vui vẻ hỏi đến cùng. 

Hàn Tự bực đến tức cả ngực, cướp điện thoại trong tay cô rồi để vào trong túi. 

“Có về nhà không?” Anh tức giận hỏi. 

Hứa Nguyên hơi nâng cằm, lộ ra cái cổ kiêu ngạo: “Về nhà với chuyện này có mâu thuẫn gì với nhau đâu.”

Ninh Hạ vẫn đi theo sau bọn họ, thấy từng hành động của bọn họ, cũng ghi nhớ bộ dạng Hàn Tự bất đắc dĩ nhưng vẫn dung túng vào trong tâm trí. 

Cô ấy chưa từng thấy một Hàn Tự như vậy bao giờ. 

Vừa hâm mộ lại vừa mất mác. 

Mấy người đi thang máy xuống tầng, chưa rời khỏi bệnh viện họ đã đụng phải Hứa Mộc, anh họ Hứa Nguyên. 

Đàn ông nhà họ Hứa đều có diện mạo nho nhã, không hề hung dữ, nhưng chỉ có Hứa Nguyên biết, Hứa Mộc hay cười tủm tỉm ấy lại là một người nham hiểm, độc ác, thủ đoạn nhất mà cô từng biết. 

Cô không biết đã bị anh ấy chọc khóc biết bao nhiêu lần từ bé đến giờ.

Không nghĩ tới lúc này anh họ nham hiểm của cô luôn tươi cười khiến cô phải vô cùng lo lắng. 

Hứa Nguyên có chút cảm động: “Anh, em không sao, anh không cần…”

Lời còn chưa nói hết, Hứa Mộc đã trừng cô: “Động tay động chân cái gì? Không có chuyện gì thì ngoan ngoãn về nhà.”

Hứa Nguyên: “...” Hết cảm động. 

Hứa Mộc chào hỏi với Hàn Tự: “Cậu đưa con quỷ phiền phức này về nhà, tôi đi xem Tri Du với Đinh Nhuế Nhiên.”

Nói xong lập tức đi qua. 

Hứa Nguyên không thể tin được: “Không phải, anh em không phải đến thăm em sao?” Cô chỉ bản thân rồi nhìn về phía Hàn Tự: “Anh ấy có ý gì?”

Hàn Tự cong môi, bàn tay bao lấy ngón tay đang chỉ bảo chính mình của cô rồi buông ra: “Đi thôi, con quỷ phiền phức.”

Hứa Nguyên: “...”

Một đá giống nhau!

Cô quay đầu, thấy Ninh Hạ, đổi phương cười khẽ với cô, dịu dàng lại lễ phép. 

Đột nhiên Hứa Nguyên cảm thấy luống cuống. 

Hàn Tự đưa Ninh Hạ về trước sau đó đến Hứa Nguyên. Trên đường quay về biệt thự, Hứa Nguyên vẫn luôn hỏi về mối quan hệ của anh và Ninh Hạ, anh đều trả lời là không. 

Mãi đến khi dừng trước cửa nhà Hứa Nguyên, cô xuống xe muốn nói tạm biệt, lời chưa nói ra, Hàn Tự đã lái xe rời đi. 

Hứa Nguyên: “...”

Không phải Hàn Tự giấu cái gì đấy chứ? Lúc nóng lúc lạnh vậy?

Chẳng nhẽ có quan hệ gì với Ninh Hạ?

Trong đầu Hứa Nguyên nảy ra vô số khả năng. 

Hàn Tự nói chuyện yêu đương sau lưng cô?

Cô tức giận hạ tay xuống, tỏ ý không vui. 

Hàn Tự về đến nhà, ném chìa khoá xe rồi đi một mạch vào phòng sách. 

Anh kéo bức màn, đứng bên cửa sổ. Nơi này có thể nhìn thấy ban công nhà Hứa Nguyên và phòng của cô. 

Lúc này, phòng của cô vẫn tối om. 

Hàn Tự nhíu mày, anh vô cùng đau đầu, trong đầu vô cùng khó chịu. 

Ban ngày, Diêu Khải Việt có hỏi anh, Hứa Nguyên phạm phải tội gì lớn mà Anh không để ý đến cô, vừa nghe đến chuyện này, Hàn Tự liền ngây người. 

Có thể là chuyện lớn gì cơ chứ? Sao anh lại ấu trĩ giống cô vậy nhỉ?

Nghĩ ngợi một hồi, anh lập tức nở nụ cười, cũng hiểu bản thân mình hẹp hòi. Lúc này mới chủ động nhắn tin cho Hứa Nguyên.

Nào ngờ…

Hứa Nguyên lại bị tai nạn xe cộ. 

Nhiều chuyện dồn tới làm anh trở tay không kịp, anh cũng không nghĩ thông suốt được.

Hàn Tự thở dài. 

Cảm thấy vô cùng rối loạn. 
Chương kế tiếp