Ngoan Ngoãn Chờ Anh Tới

Chương 13
Hứa Nguyên về đến nhà, cô không ngờ bố lại ở nhà.

Bàn trà trong phòng khách phủ kín tài liệu, ông đang ngồi ở đấy, khi cô bước vào thì trông thấy ông đang ngồi xem đồng hồ trên tay.

“Bố?” Hứa Nguyên ngạc nhiên.

Bố Hứa lập tức đứng dậy, ra đón cô: “Thế nào rồi? Có còn đau không?” Vẻ mặt ông vô cùng lo lắng.

Ông đỡ lấy cánh tay con gái xem xét: “Mẹ con gọi điện thoại cho bố rồi. Sao lại bị tai nạn xe cộ vậy? Đến đây, ngồi xuống đi.”

Để Hứa Nguyên ngồi xuống sô pha xong, sau đó bố Hứa cũng ngồi xuống theo.

“Bố, con không sao.”

“Có còn đau tay không?”

Hứa Nguyên vừa định nói không đau, lời đã đến bên miệng nhưng cuối cùng cô vẫn sửa lại câu nói: “Đau, đau lắm ạ!”

Cô ôm cánh tay, làm nũng với bố: “Đau chết đi mất.”

Quả nhiên, bố Hứa đau lòng thay cho đứa con gái.

Trong lòng Hứa Nguyên cảm thấy ngọt ngào cực kỳ.

“Nguyên Nguyên, bố đã hầm canh ở dưới bếp rồi, để bố xuống lấy cho con.” Đột nhiên bố Hứa nhớ ra: “Canh xương, uống nhiều một chút.”

Nói xong ông lập tức xuống nhà bếp.

Hứa Nguyên ngồi đấy quơ quơ cái chân, cảm thấy bị thương ở tay cũng tốt. Ít nhất có thể làm cho người bố luôn bận bịu dừng lại công việc và chăm sóc cô.

Cô liếc nhìn tài liệu ở trên bàn trà, tất cả đều là số liệu, còn có hạng mục cần xét duyệt.

Rất nhiều tài liệu thuộc hàng tài liệu mật, cô không thể nhìn được.

Bố Hứa mang canh lên bàn trà, cổ họng cảm thấy ngứa ngáy, quay đầu ho khan một tiếng.

Ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hứa Nguyên: “Bố, sao bố lại ho vậy?”

Bố Hứa ho vài cái: “Không sao đâu.”

Hứa Nguyên vô cùng lo lắng: “Tháng trước bố cũng bị ho sao lại không đi khám?”

Bố Hứa không nói lời nào.

“Đã ho thành như vậy mà còn thức khuya tăng ca!”

Bố Hứa vẫn còn cố chấp: “Đừng lo, không có bệnh gì nghiêm trọng đâu.” Ông kiên trì nói: “Chỉ là hơi ngứa ở cổ họng thôi.”

Tuy rằng gần đây ông ho rất nhiều.

Hứa Nguyên không nhịn được đứng dậy: “Không được, con phải đưa bố đi hẹn trước lịch kiểm tra mới được.”

“Tháng trước bố nói là bị cảm, bây giờ vẫn còn ho.” Cô nghĩ linh tinh: “Bố là người học y, sao lại giấu bệnh sợ thuốc?”

“Bố, bố phải là người nắm tay con trong hôn lễ đó.”

Ý cô là muốn ông chú ý giữ gìn sức khoẻ.

Bố Hứa không có cách nào nói lại cô: “Được, được, được, con uống canh trước đi, bố sẽ dành thời gian đi khám, được không?”

“Vậy cũng được ạ.” Hứa Nguyên bưng canh lên: “Uống ngon quá.” Cô khen không dứt miệng: “Không hề có chút mùi tanh nào.”

Mặt mày bố Hứa lập tức vui vẻ: “Uống được thì uống nhiều một chút.”

“Mấy ngày này bố tan làm sớm, ở nhà với con, có được không?” Ông còn nói: “Con muốn ăn cái gì bố đều làm cho con.”

Hứa Nguyên nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Thật ạ?”

Cô nửa tin nửa ngờ, cẩn thận xác nhận lại: “Bố thật sự sẽ ở nhà chăm con sao?”

Bố Hứa gật gật đầu dưới cái nhìn chằm chằm của cô, .

Ông xoa đầu con gái: “Bố mẹ bận bịu, thời gian ở cùng con không nhiều lắm, con…”

Điện thoại trên bàn trà vang lên, người gọi đến là đồng nghiệp trong viện.

Bố Hứa không dám nhìn ánh mắt của con gái, sợ ánh sáng trong mắt con gái mình vụt tắt.

Hứa Nguyên cũng nhìn qua rồi cười với bố: “Bố, bố cứ nhận điện thoại đi.”

Rất nhanh cô đã thu lại ánh mắt, cúi đầu ngoan ngoãn uống canh, vô cùng hiểu chuyện, che giấu đi sự mất mát.

Cô biết…

Bố Hứa nhận điện thoại, giọng nói của đối phương rất gấp gáp: “Phó viện trưởng Hứa, hạng mục của chúng ta không được cấp trên đồng ý thông qua.”

“Cậu chuyển tài liệu cho tôi để tôi xem.” Vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc.

Làm Hứa Nguyên cũng không dám lên tiếng.

Bố Hứa vừa gọi điện thoại, vừa kiểm tra hòm thư.

Hứa Nguyên nắm chặt lấy cái thìa, trong lòng trùng xuống.

Cô trở lại phòng, điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, chắc là lúc đấy điện thoại còn ở trong túi, cô không có nghe, cũng có một số tin nhắn trong nhóm nhỏ. Nhưng đa số trong đó là tin nhắn Đào Tri Du hỏi cô về nhà hay chưa.

Sau đó hình như Đào Tri Du đã hỏi Hàn Tự, lại dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt.

Hứa Nguyên gọi điện thoại cho chị ấy: “Chị Tri Du.”

“Về rồi sao?”

“Vâng, về rồi ạ! Em xin lỗi, lúc nãy không trả lời được.”

Giọng nói Đào Tri Du vẫn vô cùng dịu dàng, giống như người vừa khóc vừa hát bài "Thất Lý Hương" không phải là chị ấy.

“Là chị nói xin lỗi mới đúng.” Chị ấy nói.

Hứa Nguyên đau lòng nói: “Chị Tri Du, nếu chị không vui có thể tìm đến em, tuy rằng em không giỏi an ủi người khác, cũng không thể giải quyết chuyện gì giúp chị nhưng vẫn có thể ngồi nghe những tâm sự của chị.”

“Chị Tri Du, chị đừng để điều gì nghẹn trong lòng. Bọn em đều ở đây, em hứa sẽ không nói cho người khác biết dù chỉ một chữ.”

Đào Tri Du mỉm cười: “Được.”

“Nguyên Nguyên, em ngủ sớm đi nhé.”

“Vâng, chị cũng vậy.”



Vì cánh tay Hứa Nguyên bị thương nên cô xin nghỉ một ngày.

Từ bả vai đến cánh tay của cô đều bị bầm tím, tới buổi tối, không chạm đến cũng đau, đau đến mức cả đêm cô không thể ngủ được. Mãi sau cô mới mê mang thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã là giữa trưa.

Trong điện thoại toàn là tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, nhất là trong nhóm bạn, đều đang hỏi chuyện cô bị thương.

Hứa Nguyên đọc từng cái một.

Chu Tễ Duyên, Tân Niên và Tưởng Minh Châu đều gửi tin nhắn riêng cho cô, nói hôm nay đến thăm cô. Cô chết mất, một vết thương nhỏ mà làm như cô không thể ra khỏi giường vậy.

Cô nghĩ nghĩ rồi trực tiếp gửi một tin nhắn cho Hàn Tự: “Anh nói với bạn thân anh đừng đến thăm em, em không sao hết.”

Hàn Tự không trả lời, bây giờ anh đang bận việc.

Hứa Nguyên ngồi dậy, cô ngồi ở mép giường.

Tay trái đau không chịu được, cô cũng không dám cử động.

Hứa Nguyên chỉ gửi một tin nhắn thoại đơn giản, cô nghĩ chờ đến khi Hàn Tự hết bận thì sẽ thấy.

Hứa Nguyên: “Em còn khoẻ lắm, mọi người đừng đến thăm em, phiền cực! Các anh đến đây em còn phải xuống tầng tiếp đón, rất phiền luôn á, không bằng để cho em nằm yên đi.”

Hứa Nguyên: “Anh hiểu không?”

Cô còn nhắn thêm một câu.

Đang trong thời gian đi làm, đột nhiên lại nhàn rỗi ở nhà như vậy khiến cô cứ cảm thấy sai sai kiểu gì.

Đi qua đi lại vài vòng trong phòng, Hứa Nguyên nghĩ lại cũng không hay, cô cầm điện thoại lên, gửi lại cho Hàn Tự một tin nhắn thoại: “Không đúng, để bọn họ đến đây cũng được. Em có nên rủ Vi Vi đến không? Như vậy thì bọn em cũng không phải tìm lý do tổ chức tiệc, có được không?”

“Các anh nhiều người như vậy cũng tốt, cũng chẳng phải cố ý. Chỉ là có chị họ em trong số đó, trong lòng em có quỷ, cứ luôn cảm thấy như đang làm chuyện xấu, anh nói đúng không?”

Cô gửi xong, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chuyển động, chờ Hàn Tự trả lời.

Anh hùa theo thì cô mới yên tâm.

Hai ngày này Hứa Nguyên đã hỏi thăm qua, một thời gian trước, Tân Niên đã xác định là từ chối Chu Tễ Duyên, nói bọn họ không hợp trước mặt Chu Tễ Duyên. Nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi với Tân Niên.

Buồn thật đấy.

Hôm nay Hàn Tự không đến núi Xa, bản vẽ đã sửa ổn rồi, chỉ còn lại chuyện bắt đầu khởi công. Hiện tại anh đang ở phòng sách vừa mới hết thúc một cuộc họp online.

Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên, tất cả đều là tin nhắn từ Hứa Nguyên.

Một cái lại một cái, cô nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Hàn Tự thở dài một hơi, anh mở tin nhắn thoại, trong phòng vang lên giọng nói của Hứa Nguyên.

Vui vẻ, rối rắm, cũng có hung dữ, còn có tủi thân.

Hàn Tự nghe xong lập tức nở nụ cười, bị câu “hai chúng ta” của cô lấy lòng.

Anh cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc.

Lúc này cẩn thận suy nghĩ kĩ, anh mới phát hiện Hứa Nguyên rất thích tìm đến anh.

Tìm anh mọi lúc.

Lúc cô vui vẻ cũng muốn tìm, không vui cũng tìm.

Suy nghĩ lại, anh cảm thấy bản thân cũng đã quen với thói quen này của cô.

Từ nhỏ đến lớn, hai người bọn họ vừa thấy mặt lập tức buông lời làm tổn thương nhau, nhiều khi còn cãi vã. Vì thế anh không hề nghĩ đến đến phương diện kia, giờ đột nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm qua, anh nhất thời không biết phải làm sao với cô.

Hơn nữa Hứa Nguyên còn vô tâm vô phế như vậy, anh đành để cô tới trước cửa nhà rồi rời đi.

Hàn Tự cam chịu thở dài một hơi.

Chắc chắn kiếp trước anh làm không ít điều ác và thiếu nợ Hứa Nguyên.

Hàn Tự: "Em cứ làm đi."

Hứa Nguyên gửi tin nhắn thoại: "Anh cũng thấy được đúng không?"

Hàn Tự mỉm cười, gõ chữ: "Nhưng có một chuyện, Hứa Nguyên, đến lúc đó em đừng mù quáng gán ghép, đừng có làm chuyện vớ vẩn."

Anh để điện thoại lên bàn, im lặng chờ đợi.

Quả nhiên Hứa Nguyên gửi đến vô số nhãn dán tức giận.

"Em làm chuyện gì vớ vẩn?" Cô rất dễ nổi giận: "Em không có đầu óc như vậy à?"

Nghe xong một lần, Hàn Tự lại ấn vào lần nữa, tiếp tục nghe lần thứ hai, nghe hết lần này đến lần khác.

Anh thả lỏng thân thể, dựa cả người vào cái ghế, đưa tay che mắt lại, anh từ từ nở nụ cười.

Không có đầu óc.

Anh cũng như vậy.

Sáu giờ tối đã có vài người đến nhà họ Hứa.

Bố Hứa ở nhà, cả ngày ông đều ở dưới phòng khách làm việc, nói là chăm sóc cho Hứa Nguyên. Hứa Nguyên cảm thấy đây là ngày vui vẻ nhất, cho dù bố vẫn bận rộn, cũng không rảnh để nói chuyện với cô.

Trình Vi Vi đến trước bữa tối, hai người tụ lại một chỗ nói chuyện.

Sau đó là Chu Tễ Duyên và Tân Niên, hai người họ một trước một sau đi đến.

Hứa Nguyên lôi kéo Trình Vi Vi đang khẩn trương: “Anh!” Cô vô cùng trịnh trọng giới thiệu: “Đây là Trình Vi Vi, bạn thân của em.”

Chu Tễ Duyên chỉ cho đây là giới thiệu bình thường, lịch sự cười với Trình Vi Vi, anh ấy gật đầu một cái: “Xin chào, tôi là Chu Tễ Duyên.”

Trình Vi Vi càng căng thẳng hơn: “Xin chào.”

Chu Tễ Duyên mặc trên người bộ đồ tây, đi thẳng từ công ty đến đây. Bình thường anh ấy bận trăm công nghìn việc, hận một ngày không thể có 36 giờ, bây giờ điện thoại của anh ấy lại vang lên.

Lúc anh không nói câu nào, mặt vô cảm, có chút lạnh lùng nhưng khi anh ấy nói về công việc, lông mày khẽ nhướng lên, lại càng thêm lạnh lùng.

Hứa Nguyên đã nhìn quen mặt lạnh của anh ấy cũng không dám lên tiếng. Cô lặng lẽ chọc Trình Vi Vi, nói bằng khẩu hình miệng: “Còn muốn tiếp tục không?”

Trình Vi Vi gật đầu.

Hứa Nguyên bất đắc dĩ, cô bạn thân ngốc nghếch này của cô không hề bị khuôn mặt lạnh của Chu Tễ Duyên làm ảnh hưởng, cười vô cùng rạng rỡ.

Đây đúng là không đụng phải tường không sợ chết rồi.

Chu Tễ Duyên nói chuyện điện thoại xong, Trình Vi Vi lấy hoa quả đã được cắt gọt ra.

Cô ấy bưng chiếc đĩa để lên trên bàn: “Hứa Nguyên bị thương không tiện làm mấy việc này.” Cô ấy thoải mái nói: “Tôi tiếp đãi mọi người giúp cậu ấy.”

Trình Vi Vi cười với Chu Tễ Duyên, nụ cười trong sáng vô cùng thật lòng, không có một chút nịnh hót nào.

Chu Tễ Duyên sửng sốt, nhận lấy đĩa hoa quả: “Không sao.” Anh ấy cũng lịch sự cười.

Khuôn mặt anh ấy lạnh lùng, nhưng nhờ nụ cười này mà đã trở nên dịu dàng hơn.

Trình Vi Vi vui vẻ: “Dì còn làm một chút đồ ăn vặt nữa.” Cô còn nói.

Thật sự thì Chu Tễ Duyên không quen tiếp xúc với con gái, anh ấy mỉm cười: “Để tôi tự lấy được rồi.”

Nói xong, anh ấy lịch sự gật đầu rồi cầm đĩa hoa quả đi tìm bố Hứa.

Sau khi anh ấy rời đi, Trình Vi Vi buồn bã, tươi cười đều biến mất.

Anh ấy thật sự không dễ tiếp cận, từ chối rất thẳng thừng.

Cô ấy nhìn trộm Hứa Nguyên đang ngồi nói chuyện với Tân Niêm.

Tân Niên và Hứa Nguyên là chị em họ nhưng không giống nhau chút nào. Đường nét khuôn mặt của Tân Niên vô cùng đẹp, là một khuôn mặt của mỹ nhân, chị có một cái đầu giỏi giang, mái tóc ngắn đến xương gò má cũng đẹp không góc chết.

Giống với Chu Tễ Duyên, chị cũng mặc bộ tây trang, không giống phong cách của bọn cô.

Vừa đẹp lại nghiêm túc.

Trình Vi Vi cúi đầu nhìn bản thân mình, thở dài.

Tân Niên vô tình ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Trình Vi Vi nhìn lén mình.

Chị hơi dừng một chút, nhìn về phía Chu Tễ Duyên đang nói chuyện với bố Hứa.

“Hai em có ý gì đây?” Chị cười hỏi.

Hứa Nguyên không ngờ chị họ nhìn một cái đã phát hiện, cô cũng thoải mái giải thích: “Bạn thân em Trình Vi Vi, cậu ấy thích anh Chu.”

Lúc nói ra, cô vẫn quan sát vẻ mặt của chị họ, sợ chị ấy mất hứng.

Tân Niên lại nở nụ cười: “Được đấy.” Chị cũng vô cùng thoải mái.

Hứa Nguyên kinh ngạc, rất nhanh đã bình tĩnh lại, chị họ cô sẽ không keo kiệt như vậy.

Cô lôi kéo Tân Niên nói: “Chị cảm thấy cô ấy có cơ hội không?”

Cô ấy đã bắt đầu rơi vào tuyệt vọng.

Tân Niên bị cô hỏi thì lắc đầu cười: “Chị cũng đâu phải Chu Tễ Duyên.”

Cô lại nhìn về phía Trình Vi Vi, cô ấy là một cô gái tươi sáng, vô cùng tốt. Dù Chu Tễ Duyên có bày mặt lạnh ra cô ấy cũng không lùi bước mà vẫn tươi cười.

Hứa Nguyên thất vọng: “Ồ.”

Không biết Hàn Tự đã dẫn theo Diêu Khải Việt và Tưởng Minh Châu đến đây từ khi nào, anh đứng đằng sau Hứa Nguyên: “Đây là gây sức ép à?”

Anh trừng mắt liếc cô một cái.

Hứa Nguyên vội vàng kéo anh sang một bên: “Ai gây sức ép cơ?”

Hàn Tự ôm cánh tay: “Em còn hỏi Tân Niên nữa sao?”

Anh nghe thấy hết những câu khi nãy cô nói với Tân Niên

“Em chỉ hỏi ý kiến của chị họ, không có ý gì khác mà.”

Hàn tự không nói gì: “Em suy nghĩ đơn thuần quá.”

Hứa Nguyên cảm thấy anh không cãi nhau với cô một ngày thì sẽ không thoải mái: “Rõ ràng là do các anh suy nghĩ phức tạp.”

Hai người lại sắp cãi nhau.

Thế nhưng Hàn Tự lại thở dài một hơi.

Tối hôm qua anh còn không biết phải đối mặt với cô thế nào, lúc này lại thấy đấu võ mồm với cô đã thành thói quen.

Trình Vi Vi bị Chu Tễ Duyên làm cho xuống tinh thần, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Minh Châu, không khỏi vui vẻ.

“Anh quen Nguyên Nguyên sao?”

“Sao cô lại ở đây?”

Hai người gần như cùng lúc nhìn thấy đối phương, cùng đồng thanh mở miệng.

Hứa Nguyên và Hàn Tự dừng lại, quay ra nhìn.

Trình Vi Vi chỉ vào Tưởng Minh Châu cười: “Hôm nay không đi cùng nữ nghệ sĩ hay hotgirl nào sao?”

Tưởng Minh Châu: “...”

Trình Vi Vi gặp được Chu Tễ Duyên trong tiệc tối, cũng gặp được Tưởng Minh Châu ở đó. Cô ấy trốn đi gọi điện thoại cho Hứa Nguyên, không ngờ sẽ gặp được Tưởng Minh Châu cũng đang trốn một nữ nghệ sĩ nào đó.

Là một nữ nghệ sĩ nổi tiếng.

Trình Vi Vi không bao giờ ngờ tới, nữ nghệ sĩ trên màn ảnh rộng ở trước mặt Tưởng Minh Châu lại có dáng vẻ như vậy.

Cô ấy xem trò hay được một lúc.

Cuối cùng bị Tưởng Minh Châu túm lại.

Tưởng Minh Châu cũng không khách sáo: “Cô ở đây nhìn lén ai?”

Trình Vi Vi: “...”

Hình như hai người này có chuyện gì đó, Hứa Nguyên vội vã chạy ra đấy, kéo Tưởng Minh Châu đi.

“Tổ tông, em kéo anh làm gì?” Tưởng Minh Châu kêu lên.

Hứa Nguyên xụ mặt, nghiêm túc nói: “Người đó là bạn thân của em, là một cô gái đứng đắn, vô cùng tốt, không giống với mấy cô hotgirl kia đâu.”

Gia thế Tưởng Minh Châu tốt, có một công ty giải trí, là ông lớn trong ngành, có không ít nghệ sĩ muốn theo đuổi anh ta.

Tưởng Minh Châu nghe xong, tỏ vẻ tức giận: “Em nói cái gì vậy? Anh đây cũng là một người đàn ông đứng đắn đấy.”

“Em mặc kệ, Tưởng Minh Châu, em không cho anh nhắm vào Trình Vi Vi đâu.”

Tưởng Minh Châu “xuy” một tiếng: “Cô ấy không phải mẫu người anh thích đâu.”

Hứa Nguyên bênh vực: “Anh cũng không phải kiểu người cô ấy thích.”

Hàn Tự không nói cái gì, tại sao anh lại để ý một cô gái như thế này vậy?

Cuối cùng, Tưởng Minh Châu tức giận đi tìm Tân Niên.

Hứa Nguyên lại trừng mắt nhìn Hàn Tự: “Hàn Tự, anh nên quản tốt bạn thân của anh đi!”

Cô lại trút giận lên người anh.

Hàn Tự: ”...”

Chu Tễ Duyên vẫn đang nói chuyện với bố Hứa, Hứa Nguyên bỏ qua Hàn Tự đi đến chỗ Trình Vi Vi.

Hai người ngồi ở sô pha.

“Sao rồi?” Hứa Nguyên hỏi.

Trình Vi Vi thở dài: “Rất khó.”

Hứa Nguyên thở dài theo: “Nếu không thì bỏ đi nhé?”

Trình Vi Vi không nói lời nào.

Hứa Nguyên làm trái lương tâm nói: “Cậu nhìn đi, hiện tại cậu cũng chỉ thấy được mặt anh ấy, còn không tiếp xúc được nữa. Thật ra anh ấy cũng chẳng tốt thế đâu, người ta nói cách ba năm đã là một thế hệ, anh ấy lớn hơn tớ mười tuổi, hơn cậu bảy, tám tuổi, tính ra cũng phải ba thế hệ rồi đấy.”

Cô nhìn trộm Chu Tễ Duyên, trong lòng nghĩ, xin lỗi anh, em chỉ còn cách là nói vậy thôi.

Trình Vi Vi ôm lấy Hứa Nguyên, dụi vào người cô: “Anh ấy rất tốt.”

Bốn chữ này đã đánh bại những lời vừa rồi của Hứa nguyên.

Hứa Nguyên quay sang ôm lấy Trình Vi Vi: “Không sao, cậu còn có tớ đây.”

Cô lại nhìn về phía Hàn Tự vừa gia nhập vào nhóm nói chuyện với bố Hứa: “Hay là cậu cân nhắc Hàn Tự thử xem sao?”

Trình Vi Vi khiếp sợ, đẩy Hứa Nguyên ra.

Hứa Nguyên còn nghiêm túc nói:” Con người Hàn Tự tuy hơi độc miệng, ấu trĩ nhưng cũng giống anh Chu, đều là người hay bênh vực người thân. Cho dù anh ấy cãi nhau với tớ, tớ không quan tâm anh ấy thì anh ấy cũng không thèm để ý, tớ đối xử với anh ấy chân thành thì ảnh cũng không dám làm gì tớ”

Bộ dạng cô kiêu ngạo, vẻ mặt cũng hưng phấn.

Trình Vi Vi buồn cười, Hứa Nguyên “hừ” một tiếng: “Cậu đừng cười nha, tớ nói thật đấy! Tớ dám chắc chắn anh ấy là nơi để trút giận rất tốt.”

“Tớ có nói là không tin đâu.” Trình Vi Vi vẫn thấy buồn cười: “Nhưng mà Hứa Nguyên này, tớ không nhìn ra là cậu đánh giá Hàn Tự cao đến như vậy đấy.”

Hứa Nguyên nghẹn lại.

Trình Vi Vi bắt đầu nói: “Nếu anh ấy tốt như vậy sao cậu không cân nhắc anh ấy đi?”

Giống như sấm sét giữa trời quang.

Hứa Nguyên sửng sốt.

Trái tim dao động.

Chương kế tiếp