Ngoan Ngoãn Chờ Anh Tới

Chương 14
Khi Hàn Tự đi tìm bố Hứa thì trông thấy ông đang nói chuyện cùng với Chu Tễ Duyên về lễ kỷ niệm ngày thành lập trường trực tuyến của Trường Đại học J.

Năm nay là kỷ niệm một năm ngày thành lập Trường Đại học J, họ muốn mời bố Hứa đến diễn thuyết với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc.

Hàn Tự thật sự rất ngạc nhiên. Bố Hứa cũng là sinh viên tốt nghiệp Trường Đại học Y khoa J giống mẹ Hứa, hình và chiến tích của ông đến nay vẫn còn được vinh dự treo trong phòng của Đại học J, thỉnh thoảng ông cũng sẽ quay về trường giảng giải vài tiết học, nhưng hai năm qua vì ông quá bận bịu với công việc nên hầu như chẳng có một buổi giảng nào.

Không ngờ lần này ông lại đồng ý tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Hàn Tự nhìn đống tài liệu trên bàn trà, đều là của Đại học J gửi tới quy trình hoạt động.

“Hứa Nguyên có biết không ạ?” Anh hỏi.

Bố Hứa lắc đầu, ông liếc nhìn đứa con gái của mình đang ngồi trên ghế sô pha, trông thấy cô thì thầm to nhỏ với Trình Vi Vi, vẻ mặt hoạt bát hồn nhiên.

Ông đưa tay tháo kính, giữa hàng chân mày ánh lên sự vui vẻ: “Chú chưa nói cho con bé biết.”

Hàn Tự cũng nhìn sang, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Lúc này đèn pha lê trong phòng khách được bật sáng, ánh đèn ngời ngợi chiếu vào Hứa Nguyên, ánh mắt của cô phản chiếu lại ánh sáng của ngọn đèn, tựa như những vì sao lộng lẫy, rực rỡ.

Và cũng rất ấm áp.

Cô kiêu ngạo, ngang ngạnh, buông thả nhưng thực chất thâm tâm của cô lại chính là nơi mềm yếu nhất.

“Cô ấy mà biết chắc sẽ vui lắm.” Hàn Tự thu ánh mắt.

Bố Hứa cũng quay đầu lại, vừa đúng lúc cả hai chạm mắt, hai người nhìn nhau rồi mỉm cười.

Ông biết năm ấy con gái mình cố tình ghi danh vào Trường Đại Y khoa J là vì ở đó có ông và mẹ của cô, thế nên ông đã đồng ý ngay khi lần này hiệu trưởng mời ông quay về.

Vì trường học và cả Hứa Nguyên.

Ở phía bên kia, Hứa Nguyên bị lời nói của Trình Vi Vi làm cho trợn mắt há hốc mồm, tim thì đập lệch một nhịp, sau đó càng lúc càng nhanh.

Cô không khỏi đi kiếm tìm hình bóng của Hàn Tự.

Giờ đây anh đang lặng lẽ ở bên cạnh bố, cũng nói chuyện với bố giống Chu Tễ Duyên, tuy không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nhưng cô cảm thấy không quen với bộ dạng nho nhã khôn khéo của anh khi nhìn từ phía xa như thế này.

Cũng đúng, Hàn Tự ở trước mặt người khác lúc nào cũng rất thận trọng và có phép tắc.

Chỉ có khi đứng trước cô…

Sau một hồi lâu, Hứa Nguyên trừng mắt với Trình Vi Vi: “Đừng có trêu tớ!”

Đôi mắt của cô thoáng thẫn thờ, chẳng hiểu sao lại không có đủ tự tin với câu nói của bản thân.

Trình Vi Vi ghé sát vào người cô, giả bộ thâm trầm: “Trông cậu bị doạ kìa.” Cô ấy nhún vai: “Tớ chỉ nói giỡn thôi mà!”

Hứa Nguyên: “...”

Cô thật sự bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh luôn rồi.

“May quá, may quá.” Cô nghĩ mà sợ: “Làm tớ sợ muốn chết! Sao tớ với Hàn Tự có thể thành đôi được cơ chứ?”

Hứa Nguyên vỗ ngực, nào ngờ trái tim cô vẫn còn đập rất nhanh, với tốc độ không thể nào kiểm soát.

Cô nhanh chóng cầm ly nước lên, uống ngụm nước cho đỡ sợ.

“Tớ với anh ấy sẽ không thành được.” Hứa Nguyên thề thốt: “Trừ khi tận thế.”

Cô nói với Trình Vi Vi như thế, cũng như đang nói với chính mình.

Buổi tối, Hứa Nguyên ngồi chơi điện sau khi đã tiễn mấy người bạn tới thăm bệnh về.

Đám bạn từ bé của cô đang rất nhộn nhịp, mọi người đều thảo luận về chuyện lễ kỷ niệm của Đại học J, bởi vì tình hình dịch bệnh hiện giờ nên hình thức buổi lễ đổi thành trực tuyến, trong nhóm bạn này cũng có rất nhiều người tốt nghiệp ở Đại học J giống như cô.

Tin nhắn của Trình Vi Vi đột nhiên xuất hiện.

“Trình Vi Vi: Tớ đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi, tớ cảm thấy mình không từ bỏ được.”

Hứa Nguyên sửng sốt.

Vi Vi ngốc này.

Cô đánh chữ: Cậu không có ý định từ bỏ thật à? Không định cân nhắc một chút sao?

“Trình Vi Vi: Tại sao phải từ bỏ?”

“Hứa Nguyên: Anh ấy lạnh lùng như thế cơ mà! Có khi còn lạnh hơn cả Bắc Cực…”

Hứa Nguyên không thấu được, rõ ràng đêm nay Chu Tễ Duyên chẳng có bất kỳ tâm tư gì với Trình Vi Vi cả.

Cô ngồi xuống, cố gắng khuyên nhủ Trình Vi Vi: Có thể trong lòng anh ấy vẫn còn chị họ của tớ, cậu có chấp nhận được không?

Hứa Nguyên nói thẳng.

Kết quả là Trình Vi Vi gửi lại cho cô một câu: Không thử một lần thì làm sao mà biết?

“Trình Vi Vi: Đợi tớ thất bại đi đã rồi hãy nói.”

“Hứa Nguyên: Tớ sẽ tôn cậu làm anh hùng.”

“Trình Vi Vi: Chẳng phải cậu cũng thất bại liên miên nhưng vẫn kiên trì với Đào Tri Sơ đấy sao?”

Tự nhiên lại đẩy sang cho cô rồi?

Hứa Nguyên gắng sức đánh chữ: Thì bây giờ tớ đã buông bỏ rồi còn gì!

“Trình Vi Vi: Cậu chỉ là trẻ con chơi trò làm người lớn thôi.”

“Hứa Nguyên: Nào có!”

Hồi lâu vẫn chưa thấy Trình Vi Vi nhắn lại. Hứa Nguyên đợi một lúc, hết nằm sấp, nằm ngửa, rồi lại ngồi khoanh chân, cuối cùng sau khi làm qua đủ mọi loại tư thế thì cô ấy cũng đã trả lời.

“Trình Vi Vi: Cô bé à, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.”

Chỉ một câu duy nhất đã có thể chặn miệng Hứa Nguyên.

Được thôi.

….

Hứa Nguyên chỉ xin nghỉ một hôm, ngày hôm sau vẫn đi làm như thường ngày, do tay bị thương nên cô không lái xe.

Dư Âm nói muốn dẫn cô đi ăn một món ăn có tiếng là bổ dưỡng và cực kỳ ngon.

Sau khi tan làm, Hứa Nguyên vừa mới ra khỏi cổng trường học đã trông thấy Dư Âm đứng đợi dưới bóng cây.

“Sao bữa nay cậu tới sớm vậy?” Hứa Nguyên chạy tới, cô ngạc nhiên: “Hiếm lắm nha, hiếm lắm nha ~”

Dư Âm chọc vào trán cô: “Không biết là tại ai nhỉ!”

Hứa Nguyên dán lên người cô ấy: “Hì hì, em biết thừa chị Dư yêu em nhất mà!”

“Cậu tới bằng gì vậy?” Cô lại hỏi: “Lái xe hả?”

Dư Âm đưa cô đến bãi đỗ xe: “Một người bạn của tớ tiện đường nên đưa tớ tới đây.”

Hai mắt Hứa Nguyên sáng bừng lên: “Ai thế? Tớ có quen không?”

Cô bỗng dưng nhớ đến người mà mình đã trông thấy ở cửa hàng trưa hôm đó.

Rốt cuộc cũng chịu giới thiệu cho cô rồi sao?

Dư Âm dẫn cô đến trước chiếc xe Buick màu bạc, cửa ghế lái được người ở bên trong đẩy ra.

Niềm vui của Hứa Nguyên thoáng vụt tắt.

Người đàn ông xuống xe, lộ ra cả khuôn mặt, mặt mũi trắng trẻo, không tính là đẹp trai, khi cười rộ lên lại trông rất thẹn thùng.

Không phải người hôm đó.

“Đây là bạn của tớ.” Dư Âm không giới thiệu nhiều, cô ấy nói với người đàn ông kia: “Làm phiền cậu rồi!”

Người đàn ông xua tay: “Không có gì, tớ tiện đường mà.” Mặt của anh ta đỏ bừng lên khi nhìn sang Dư Âm: “Hai người lên xe nhanh đi, bên ngoài nóng lắm.”

Anh ta vừa nói vừa mở cửa xe sau cho các cô.

Dư Âm để Hứa Nguyên vô trước rồi mình mới lên sau.

Điều hoà trên xe được bật liên tục nên không khí trong xe vô cùng mát mẻ.

Hứa Nguyên kìm chế lời nói đến mức cảm thấy khó chịu, cô nhìn Dư Âm rồi lại nhìn người “tài xế” đang chuyên tâm lái xe không nói một câu nào, trong lòng rối rắm muốn chết.

Cho tới khi anh ta đưa bọn cô tới nhà hàng rồi rời đi, Dư Âm vẫn không hề nghiêm túc giới thiệu cái người được gọi là bạn kia với cô.

Hứa Nguyên không kìm nổi nữa: “Này, đó là ai vậy? Phải cái người họ Trần mà hồi đại học cậu từng kể không?”

Thời đại học có một người bạn cùng lớp với Dư Âm một mực theo đuổi cô ấy, nghe nói sau khi tốt nghiệp anh ta vẫn luôn đối xử rất tốt với Dư Âm.

Nhưng cô ấy vẫn không thích anh ta.

Dư Âm bày ra mấy món đồ tương tự mà hôm nay cô ấy mang tới: “Ừ.”

Cô ấy chỉ trả lời một tiếng duy nhất và không chịu nói thêm gì cả.

“Mẹ của tớ vừa muối củ cải khô, đây là món cậu thích ăn nhất nên tớ đựng hai hũ lớn cho cho cậu luôn.” Lực chú ý của cô ấy đều đặt trên người Hứa Nguyên: “Mẹ tớ còn làm cánh gà nữa, tại bữa nay trời nóng thành ra chưa đưa cho cậu.” Cô ấy nói từ chuyện lớn đến chuyện bé: “Nhưng mà dạo này cậu chỉ được ăn ít củ cải khô thôi, với cái thể chất lại còn đang bị thương của cậu thì ăn nhiều không tốt. Cậu đem về bỏ tủ lạnh đi, không được ăn vụng một cách vô kiểm soát nghe chưa!”

Hứa Nguyên thích ăn món củ cải khô do mẹ Dư làm nhất, cô ăn từ hồi cấp 3 cho đến tận bây giờ.

Dư Âm thật sự rất tốt với Hứa Nguyên.

“Anh ta còn theo đuổi cậu hả? Tình trạng của các cậu như thế nào?” Hứa Nguyên không nhịn nổi, hỏi mấy vấn đề liên tiếp.

Dư Âm ngừng lại, cất những chai lọ cô ấy lấy ra về chỗ cũ: “Không có quan hệ gì hết, chỉ là thuận đường mà thôi.” Giọng điệu của cô ấy rất hời hợt: “Đừng nói tới anh ta nữa.”

Hứa Nguyên: “...”

Cô rối bời, chẳng biết phải ăn nói ra làm sao.

Vừa đúng lúc Hàn Tự gửi tin nhắn WeChat tới, anh hỏi cô: Em không về nhà à? Người sắp mất một cánh tay mà vẫn còn chạy lung tung ở bên ngoài sao?

Cơn thịnh nộ của Hứa Nguyên lại muốn bùng lên: Ai chạy lung tung hả? Em đang ăn cơm với Dư Âm đây này!

Cô phản ứng lại sau đó nhìn Dư Âm, nhìn thấy cô ấy đang gọi đồ ăn.

“Hứa Nguyên: Sao anh biết em không ở nhà? Anh đang ở nhà em à?”

Tin nhắn đã được gửi đi nhưng mãi vẫn chưa thấy Hàn Tự đáp lại.

Hứa Nguyên cất điện thoại đi, cô nhìn Dư Âm, muốn nói nhưng lại thôi.

Tâm tư của cô mãnh liệt đến mức Dư Âm chẳng tài nào làm ngơ được, cô tưởng rằng Hứa Nguyên vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Vì vậy Dư Âm buông tờ thực đơn xuống, cô ấy nghiêm túc quay qua nhìn cô: “Hứa Nguyên, chắc là cậu sẽ không cảm nhận được đâu, muốn sống tốt ở Thượng Hải khó lắm.”

Hứa Nguyên sững sờ, tuy cái hiểu cái không nhưng cô đã hiểu đôi chút.

Theo quan điểm của Dư Âm thì nói trắng ra là người bạn cùng lớp họ Trần đưa bọn họ tới hồi nãy cực kỳ bình thường, anh ta không thể nào cho Dư Âm một cuộc sống mà cô ấy mong muốn.

Thế nhưng mà…

Có vài lời Hứa Nguyên không thốt ra khỏi miệng được, cô sợ Dư Âm cảm thấy mình đang khoe khoang.

Cô muốn nói rằng, đôi khi không nên so sánh coi người khác tốt hay xấu mà mấu chốt chính là xem lại bản thân mình. Nếu thật sự đem so thì các anh chị ưu tú trong giới có thể đè bẹp một kẻ yếu kém không có chí cầu tiến như cô ngay.

Cơm nước xong xuôi, bởi vì không có xe nên Dư Âm kiên quyết muốn bắt xe đưa Hứa Nguyên về, cô ấy bảo muốn thấy cô đi vào khu nhà mới yên tâm.

Hứa Nguyên không lay chuyển được Dư Âm, khi xuống xe tại cửa khu nhà, cô cầm theo đống đồ ăn của mẹ Dư chậm rãi đi về, trong đầu lại cứ mãi quẩn quanh với câu chuyện của Dư Âm.

Dư Âm có tâm tư của riêng mình, thỉnh thoảng cô ấy sợ mất thể diện, có hơi hư vinh một chút, những điều này cô đều biết, nhưng mà chuyện giờ đây Hứa Nguyên lo lắng nhất chính là vị hôn phu của Đinh Nhuế Nhiên cô đã gặp ở phòng bệnh, rốt cuộc là hai người họ có thân hình giống nhau hay thật sự là cùng một người?

Cô sợ Dư Âm bị lừa, lại càng sợ mình làm lãng phí thời gian của người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông, Hứa Nguyên cứ thế đi miết, đến lúc ngẩng đầu mới phát hiện mình đã đi tới nhà họ Hàn.

Cô dứt khoát nhấn mật mã khoá cửa rồi bước vào.

Chỉ có người dì ở trong nhà, tình cảm của bố mẹ Hàn rất tốt nên dạo này họ đã nghỉ phép đi Tam Á chơi rồi.

Hứa Nguyên chạy thẳng đến phòng sách của Hàn Tự, quả nhiên anh đang làm việc.

“Em vào nhầm nhà hả?” Hàn Tự kinh ngạc.

Hứa Nguyên mang theo đống chai lọ: “Để em xem một chút coi có cái gì hướng dẫn cho anh được không.” Cô phất tay với anh: “Anh nhanh lên, em nặng muốn chết rồi nè.”

Hàn Tự im lặng, đứng dậy tiếp nhận mấy món đồ trong tay cô.

“Đây là gì thế?”

“Mẹ Dư Âm làm cho em đó.”

“Em muốn đến chỉ bảo anh cái gì cơ?” Hàn Tự cười nhạo.

Hứa Nguyên lắc cổ tay: “Bất cứ cái gì cũng được, mắt thẩm mỹ của em đã online rồi.”

Anh lại im lặng một lần nữa, nhìn cái tính chó của cô.

Có điều Hàn Tự nhìn ra tâm tình Hứa Nguyên đang không được tốt.

“Muộn thế này mới trở về?” Anh rót một ly nước rồi đặt cạnh tay cho cô: “Đừng có để mất cánh tay thật đấy, tới lúc đó anh xem em kiểm tra buổi sáng kiểu gì.”

Trên cánh tay cô có bôi nước thuốc, nhìn vào vết bầm tím vẫn còn cảm thấy rất ghê người.

Hứa Nguyên làm bộ muốn đánh anh nhưng vừa giơ cánh tay thì lên bả vai đã đau buốt.

“Hic..” Cô hít sâu một hơi.

Hàn Tự cười: “Đúng chưa, tự gây nghiệt.”

Hứa Nguyên “hừ” một tiếng, nhớ tới mục đích đi tìm anh, cô hắng giọng một cái: “Hàn Tự.” Hứa Nguyên trịnh trọng gọi anh.

Hàn Tự giương mắt, ý bảo mình đang nghe.

“Nếu như ngày nào đó em giống người chị họ thứ hai của em, yêu một người chỉ có hai bàn tay trắng, anh nói thử xem bố mẹ của em có phản đối không?” Cô hỏi một cách rất chân thành.

Hàn Tự: “...”

Anh nhướng mày, nghiền ngẫm hết lần này tới lần khác ý nghĩa trong câu nói của cô.

Hứa Nguyên lại thích ai đó nữa sao?

Anh cúi đầu, cẩn thận quan sát.

Chương kế tiếp