Ngọn Lửa Trái Tim: Tình Yêu Nên Dành Cho Người Xứng Đáng

Chương 1

1.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của con gái, tổ chức vô cùng hoành tráng.

Bữa tiệc được diễn ra với rất nhiều khách mời đều là những người có máu mặt ở Bắc Kinh, Trần Diên Chi đứng giữa đám đông, ôm con gái vào lòng, nhận lời chúc phúc của mọi người dành cho bé.

Trong giới kinh doanh, anh ấy luôn nổi tiếng về sự nghiêm khắc và khắt khe của mình, nhiều người trong công ty nói đùa rằng anh còn đáng sợ hơn Hades*.
[*Trong thần thoại Hy Lạp, Hades (tiếng Hy Lạp: Άδης), hay còn gọi là Aides, là vị thần cai quản địa ngục.]

Nhưng hôm nay lại dịu dàng đến lạ.

Nụ cười luôn treo trên khóe miệng Trần Diên Chi. Dù con gái có chút không kiên nhẫn, vung tay loạn xạ, làm rối tung mái tóc và bộ vest của anh nhưng anh không hề khó chịu mà nhẹ nhàng an ủi con bé.

Tôi đứng bên cạnh nhìn khung cảnh ấm áp này mà lòng bỗng thấy xót xa.

Chợt có người tiến tới nói chuyện: “Trần phu nhân, tôi nghe nói bữa tiệc hôm nay là do tự ngài Trần bố trí sắp xếp mọi chuyện, nhìn mà xem, đây đúng là bỏ hết tâm trí ra để làm."

"Trần tổng gần đây đang phát triển dự án mới. Anh ấy rất bận rộn nhưng vẫn quan tâm đến vợ con như vậy. Nhiễm Nhiễm, cô thật sự rất may mắn."

Tôi chỉ im lặng lắng nghe.

Từ xa nhìn lại, tôi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trần Diên Chi, anh ấy ôm con gái trong tay đi về phía tôi.

"Nhiễm Nhiễm, cái này dành cho em."

Tôi sửng sốt.

Anh cẩn thận cài chùm hoa đào lên tóc tôi, cười giải thích: “Mặc dù hôm nay là sinh nhật Ấu Ấu nhưng làm mẹ lại càng vất vả hơn, em xứng đáng nhận được một món quà.”

Dịu dàng và ân cần.

Bạn của Trần Diên Chi trêu chọc: "Diên Chi, đây không phải là bông hoa đào mà anh tự tay chạm khắc mấy ngày trước sao? Tôi nói mà, bảo sao anh nghiêm túc như vậy, hóa ra là vì tặng vợ nha."

“Đúng rồi, Trần phu nhân, trên tay Trần tổng toàn là vết thương.”

Tôi nhìn sang, quả nhiên thấy được những vết sẹo không thể che giấu được trên tay anh.

Một số bị thương nặng đến nỗi vẫn còn vảy máu.

Trái tim tôi chua chát, không cầm được nước mắt.

Có chút mất kiểm soát..

Tôi vội quay mặt đi thì lại bị tay Trần Diên Chi giữ lại, anh cúi người áp sát vào tai tôi, hơi thở ấm áp.

"Không sao đâu, Nhiễm Nhiễm, anh không đau đâu."

Giọng nói giống như khi dỗ dành con gái tôi vậy.

Tình cảm không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng tôi chỉ thấy buồn hơn.

Anh ấy vẫn chưa biết, người phụ nữ anh nuôi ở bên ngoài đã gửi email cho tôi ——

Báo cáo xét nghiệm thai sản.

Cô ta đã mang thai bốn tháng.

2.

Mọi người trong ngoài đều biết rằng Trần Diên Chi là người lạnh lùng và thờ ơ và anh là một người mới nổi trong giới kinh doanh.

Nhưng ít người biết rằng trước khi khởi nghiệp, anh ta là một tay xã hội đen nổi tiếng khắp “mười dặm tám thôn”*, không ai không biết đến.
[*Nguyên văn: 十里八乡 (thập lý bát hương): ý chỉ các làng xóm trong vòng mười dặm, rất nhiều, khắp nơi.]

Dựa vào việc gia đình mình có chút vốn liếng, anh ta suốt ngày thành lập bè phái và gây rắc rối.

Nhưng kể từ khi cưới tôi, anh ấy đã thay đổi từ một kẻ ăn chơi trác táng chuyển sang làm ăn với bố Trần nhưng lại bị người quen lừa gạt hết tiền.

Sau đó bắt đầu lại từ đầu.

Tôi đã đồng hành cùng anh, động viên anh và dùng tiền tiết kiệm bao năm của mình để đầu tư, tạo vốn cho anh.

Vào thời điểm nghèo nhất, chúng tôi còn không đủ tiền để trả tiền thuê nhà và tiền ăn, chỉ có thể vừa ăn bánh bao, vừa xem dự án với lập kế hoạch.

Tôi cùng anh đi giao lưu, uống rượu đến xuất huyết dạ dày rồi ngất đi. Khi tỉnh dậy, chính anh là người đã khóc đỏ mắt và thề sẽ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp nhất.

Và anh đã thực hiện được những gì mình nói.

Từ con số không, anh ấy từng bước một tiến vào giới thượng lưu Bắc Kinh, hiện tài sản đã vượt quá 100 triệu.

Nhưng trái tim anh dành cho tôi chưa bao giờ thay đổi.

Nhà, xe đều đứng tên tôi.

Tôi phụ trách tài chính của công ty và tôi biết mọi tài khoản sẽ đi về đâu.

Mọi người đều biết rằng không có ai có thể là đối thủ của Trần Diên Chi trong kinh doanh nhưng anh lại là một người sợ vợ và simp con gái.

Anh luôn mỉm cười, không phủ nhận điều đó.

Tôi sẽ nhớ mãi đêm đó, khi đang nằm viện, anh ôm tôi thật chặt và nói: “Nhiễm Nhiễm, anh và em là vợ chồng từ thuở niên thiếu, tình yêu giữa em và anh không ai có thể sánh bằng.”

Nhưng hiện tại, mới chỉ có bốn năm thôi.

Tôi đã trở thành người phụ nữ quê mùa thô tục trong đoạn ghi âm trò chuyện của anh với người phụ nữ đó, là một gánh nặng chỉ biết làm liên lụy anh ta.

Và người phụ nữ đó chính là người bạn tri kỷ, thân thiết của anh, là tình yêu của đời anh.

Anh nói với cô ta:

"Em biết không? Đôi khi anh thực sự hối hận khi cưới cô ấy, giá như anh gặp em sớm hơn."

Thật nực cười.

Nực cười đến mức, sau khi nghe đoạn ghi âm, tôi đã cười đến mức toàn thân run lên nhưng ngay sau đó, lại khóc đến mức tim tôi như muốn vỡ vụn.

3.

Ngày hôm sau, có vài người bạn đến nhà chúng tôi làm khách, khi nhắc đến tiệc sinh nhật hôm qua, họ không giấu được sự ghen tị và nói rằng tôi thật may mắn.

Tôi chỉ cười và không nói gì.

"Đúng vậy, tôi thực sự ghen tị, không giống tôi —"

Cuối câu nói có một chút run rẩy.

Tôi ngước lên thì thấy khuôn mặt hốc hác và xanh xao của Vương phu nhân.

Cô ấy là người coi trọng cái đẹp.

Hiếm khi để lộ vẻ ngoài khó coi như này.

Tôi hơi bối rối.

Hạ phu nhân thở dài giải thích: “Cô không biết đấy thôi. Ngày hôm qua, người phụ nữ được Vương tổng nuôi dưỡng bên ngoài đã đến nhà họ cùng một đứa con, ép anh ta phải chịu trách nhiệm với mình. Hiện tại bên đó đã loạn ầm ĩ lên rồi.”

"Nhưng những chuyện như thế là bình thường, trên đời hiếm có người đàn ông nào không “ăn vụng” ở ngoài."

Lời còn chưa dứt, cô ấy đã thấy vẻ mặt tôi không ổn nên vội vàng sửa lời: “Tuy nhiên, Nhiễm Nhiễm, cô thì khác. Cô với Trần tổng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, anh ấy rất yêu cô. Tuyệt đối sẽ không gây ra vụ bê bối đáng xấu hổ như thế."

Đúng.

Thanh mai trúc mã, tình cảm và chung thủy.

Trần Diên Chi và tôi đã bắt đầu từ con số không rồi trở nên giàu có.

Trái tim liền kề nhau.

Không ai có thể phá vỡ mối quan hệ của chúng tôi.

Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra suy nghĩ của mình thật ngây thơ và nực cười biết bao.

Trong bữa tối, tôi giả vờ bình thường hỏi: “A Diên, anh đã nghe nói về sự việc ở nhà Vương tổng chưa?”

Anh ta dừng lại, gật đầu.

Tôi đặt đũa xuống, cười nhìn anh: “A Diên, anh có bao nuôi phụ nữ sau lưng em không?”

"Dĩ nhiên là không."

Anh trả lời không chút do dự.

Tôi nhìn anh rất lâu, cố gắng tìm kiếm một chút sự chột dạ trong đó nhưng chỉ thấy sự thẳng thắn và chân thành.

Tựa như, anh ta yêu tôi rất nhiều.

Lông mi dài nhẹ rủ xuống, che đi đáy mắt phức tạp, tôi nhẹ nhàng nói: “Trần Diên Chi, nếu anh có người phụ nữ mình thích, anh có thể nói thẳng với em. Em không bao giờ là người càn quấy, em tôn trọng anh, yêu anh. Em mong rằng, cho dù anh không còn yêu em nữa thì cũng đừng lừa dối em. ”

Giọng điệu tôi nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng vô cùng nghiêm túc.

Trần Diên Chi nắm lấy tay tôi, cười nói: “Anh đã thề trước thần linh và đức phật rằng rằng cả đời này sẽ chỉ yêu mình em, nếu không sẽ bị “vạn tiễn xuyên tâm.”*
[*万箭穿心 – wàn jiàn chuān xīn (hàng vạn mũi tên xuyên vào tim –> hình dung cực kỳ đau khổ bi thương).]

"Nhiễm Nhiễm, ngoài em ra, anh không nghĩ có một người phụ nữ nào khác mà có thể khiến anh bị cám dỗ."

Những lời yêu thương mà ngày xưa tôi thấy ngọt ngào.

Nhưng bây giờ lại khiến tôi vô cùng mệt mỏi.

Anh ta vẫn đang nói dối tôi.

Nói dối một cách vô cùng tự nhiên.

Điều này không thể luyện tập được chỉ trong một ngày.

Trần Diên Chi.

Anh đã lừa dối tôi bao lâu rồi và anh còn muốn lừa dối tôi bao lâu nữa?

Tim tôi như bị dao đâm, cào vào thịt, run rẩy vì đau đớn.

Muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

4.

Sáng sớm hôm sau, Trần Diên Chi sắp xếp hành lý và chuẩn bị đi công tác. Trước khi rời đi, anh ta một tay ôm tôi, một tay ôm con gái, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Cô con gái cũng ôm chặt lấy anh không chịu buông.

Vẻ mặt không muốn chia lìa của hai bố con khiến bố mẹ chồng bật cười.

Bố mẹ chồng tôi không còn cách nào khác đành phải bế cháu gái đi, còn tôi tiễn anh ta ra ngoài cửa, anh miễn cưỡng nắm tay tôi, nói: “Nhiễm Nhiễm, chuyến công tác lần này của anh phải mất bảy ngày mới về. Đừng lo lắng quá, anh sẽ liên lạc với em mỗi ngày.”

"Đợi anh quay lại."

Tôi nhìn anh gật đầu:

"Vâng."

Anh ta lên xe, một lúc sau thì đi mất.

Tiếp đó, tôi gọi cho thám tử tư: "Anh ta đi rồi, tôi muốn nhận được tất cả thông tin và hình ảnh của anh ta trong thời gian này."

Thám tử tư: "Được rồi, đừng lo lắng."

Tôi muốn biết.

Loại phụ nữ nào có thể mê hoặc Trần Diên Chi đến vậy?

Mặc kệ hôn nhân, mặc kệ gia đình.

Lừa dối tôi nhiều năm như thế. 

Chương kế tiếp