Ngọn Lửa Trái Tim: Tình Yêu Nên Dành Cho Người Xứng Đáng

Chương 2

5.

Sau khi rời đi, Trần Diên Chi đã làm đúng như lời anh ta nói, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho tôi —

“Nhiễm Nhiễm, chuyến công tác này là ở một nơi xa xôi, đá trên đường lại sắc như vậy, may mà em không ở đây, nếu không em mà bị thương sẽ khiến anh đau khổ lắm.”

"Nhiễm Nhiễm, em ăn cơm chưa?”

"Lát nữa anh đi họp, tối anh sẽ gọi video cho em, nhớ em, nhớ Ấu Ấu quá.”

"Nhiễm Nhiễm, hôm nay anh nhìn thấy một chiếc vòng tay đặc biệt thích hợp với em. Về đến nhà anh sẽ đeo cho em, nhất định rất đẹp."

……

"Nhiễm Nhiễm, hôm nay anh hái hoa đào cắm vào bình, chợt nhớ ra em thích hoa đào nhất. Sau khi về Bắc Kinh, anh dẫn em đi Thanh Ngọc Lâu uống hai chén rượu hoa đào nhé?"

Lần lượt từng tin nhắn một.

Viết đầy về cuộc sống thường ngày của bản thân, viết đầy những nỗi nhớ nhung về tôi.

Tôi choáng váng mất một lúc.

Là tôi sai rồi ư?

Người phụ nữ nhắn tin cho tôi là giả, mọi thứ đều là lừa đảo.

Nhưng ngay sau đó, có một cuộc điện thoại đến —

"Trần phu nhân, sau khi Trần tổng bay tới thành phố Vân Thành, chỉ ở lại một ngày sau đó đã bắt chuyến bay đi đến Đào Hoa Ổ, huyện Kỷ (thành phố Khai Phong, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc).”

Nói xong, anh ta bỗng ngừng lại: “Đúng như cô nói, ở đó có một người phụ nữ đang mang thai bốn tháng.”

Sau đó anh gửi một video khác——

Trần Diên Chi cẩn thận đỡ người phụ nữ váy trắng đi vào biệt thự, dưới tán hoa nở rộ, anh ta ghé sát vào tai cô ta, không biết anh đang nói gì, người phụ nữ mỉm cười hôn lên mặt Trần Diên Chi.

Trần Diên Chi ——

Nụ cười trên khóe miệng anh càng rộng hơn.

Tôi nhìn người đàn ông trong video, tim tôi chợt co rút như bị ngàn thanh kiếm xuyên qua, để lại một cái lỗ đẫm máu.

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua.

Nó đau quá.

Thật đấy.

"Đào Hoa Ổ.”

"Tôi nhớ ở đó rất đẹp."

Khi mùa xuân nở rộ, núi non đồng bằng được bao phủ bởi những bông hoa đào trắng nhạt, hồng nhạt. Gió xuân thổi qua, hương hoa đào lan tỏa khắp núi rừng.

Rất đẹp.

Tôi còn nhớ năm mười sáu tuổi, Trần Diễm Chi cầm trên tay một cành hoa đào nói với tôi: “Nhiễm Nhiễm, em có muốn làm bạn gái của anh không, cả đời mãi mãi không xa rời?”

Ngày hôm đó, gió khá mạnh, thổi tung tóc mái của anh.

Nhưng không thể giấu được ánh mắt cương quyết và nóng bỏng của anh đang nhìn tôi.

Đầu óc tôi lúc đó trống rỗng, tất cả những gì tôi có thể nói là——

"Được.”

"Em đồng ý."

Mới đó mà đã mười năm rồi.

Nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi.

Lời hứa thuở còn niên thiếu, giờ đây dường như chỉ có mình tôi là người giữ lời.

Tôi nhấc điện thoại lên, ánh mắt dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng, rất lâu sau, tôi run rẩy đáp:

“Trần Diên Chi, tôi không còn thích hoa đào nữa.”

Và anh.

Tôi cũng không muốn thích anh nữa.

6.

Ngay từ khi nhìn thấy ảnh, tôi đã biết người phụ nữ đó là ai.

Cựu thư ký của Trần Diên Chi, Mạnh Minh Tuệ.

Trước khi mang thai, tôi là giám đốc kinh doanh của công ty, thường cùng Trần Diên Chi đi giao lưu. Sau khi mang thai, anh ta cảm thấy tôi quá vất vả nên kêu tôi yên tâm ở nhà nuôi con, còn mình thì thuê thư ký.

Chính là Mạnh Minh Tuệ.

Cô ta xinh đẹp nhưng hơi vụng về.

Trần Diên Chi rất rộng lượng bỏ qua điều đó, tôi từng hỏi anh ta tại sao, anh giải thích với tôi: "Nhiễm Nhiễm, sự kiên cường của cô ấy rất giống em."

Khi ấy, tôi đã không để tâm đến điều đó.

Nhưng có một lần, tôi đến công ty mà không nói trước với Trần Diên Chi. Khi đi đến cửa văn phòng, tình cờ tôi nhìn thấy anh ta và Mạnh Minh Tuệ đang nói chuyện gì đó, ánh mắt dịu dàng, đầy chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt.

Thậm chí còn không nhận ra sự xuất hiện của tôi.

Khi về đến nhà, tôi yêu cầu anh ta sa thải Mạnh Minh Tuệ.

Lý do rất đơn giản.

"Em không yên tâm."

Anh cau mày, dùng giọng lạnh lùng nói với tôi: "Nhiễm Nhiễm, em đừng vô cớ gây rối có được không?"

Tôi im lặng nhìn anh ta rồi quay người đi về phòng.

Đợi đến khi anh mở cửa và ôm tôi thật chặt, tôi nhận ra mình đã bật khóc.

Anh ta nhẹ nhàng dỗ dành tôi, nói: “Anh là chồng em, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, anh chỉ yêu em, em có thể cho anh một chút tin tưởng được không?”

Tôi đã nhìn anh ta rất lâu.

Cuối cùng anh ta cũng gật đầu: “Nhiễm Nhiễm, anh sẽ sa thải cô ấy.”

"Nhưng, em phải tin anh, không ai có thể thay em lay chuyển trái tim anh được."

Sau đó.

Tôi có dấu hiệu chuyển dạ, sớm hơn dự kiến ​​mười ngày.

Trong bệnh viện, mọi thứ đều đã sẵn sàng.

Quá trình sinh gặp nhiều khó khăn.

Khi phòng mổ mở ra, Trần Diên Chi lao đến giường bệnh của tôi, mặt đầy nước mắt, anh ta nắm lấy tay tôi, run rẩy dữ dội, liên tục hôn lên trán tôi, thì thầm gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

"Nhiễm Nhiễm, không sao rồi, đừng sợ."

Nước mắt anh rơi trên mặt tôi, nóng hổi.

Lúc đó, toàn thân tôi đau đớn tột cùng nhưng trái tim lại tràn ngập tình yêu của anh.

Lúc đó, tôi cảm thấy việc mình phải vượt qua cánh cổng địa ngục vì người đàn ông yêu mình này, cũng không phải là điều thiệt thòi.

Mạnh Minh Tuệ là cái gì chứ?

Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng tôi quên mất rằng khi một người đàn ông muốn thay đổi ý định thì người khác có cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản được.

Trần Diên Chi đã thay thế Mạnh Minh Tuệ trong công ty.

Nhưng anh ta lại bế ả đàn bà đó lên giường.

Nuông chiều cho đến bây giờ.

Lạnh nhạt nhìn tôi bị che mắt*.

Giống như một kẻ ngốc.

[*nguyên văn trong raw: 蒙在鼓里: mông tại cổ lý: Nghĩa gốc là ví với người hồ đồ, không nhận được đâu là chân tình, không biết chút nào đến chuyện liên quan đến mình, thường được ví với chân tướng không rõ ràng, bị người khác đánh lừa. Sau thường dùng như một câu thành ngữ, ý chỉ tình cảm sâu sắc.]

Tôi đứng trước cửa sổ kính kiểu Pháp, nhìn về phía khu vườn.

Sau trận mưa lớn đêm qua, hoa đào bị mưa làm ướt, rơi xuống đất, lấm lem bùn đất.

Trông thật bẩn.

Bẩn thỉu như những lời dối trá mà Trần Diên Chi đã nói đi nói lại.

Tôi nghĩ.

Đã đến lúc tôi phải kết thúc cuộc hôn nhân này.

Lúc này, điện thoại vang lên, đầu bên kia là giáo viên của Ấu Ấu với giọng nói đầy sự lo lắng: "Trần phu nhân, Ấu Ấu bị sốt cao, xin vui lòng đến nhà trẻ để đón bé."

7.

Ở bệnh viện, tôi đã sắp xếp việc điều trị một cách cẩn thận.

Nhưng trong lòng lại rối bời.

Trước giờ sức khỏe của Ấu Ấu rất tốt, chưa từng mắc bệnh nghiêm trọng nhưng lần này cơn sốt cao lại ập đến dữ dội, con bé đã bất tỉnh một lần.

Đợi sau khi Ấu Ấu được tiêm rồi uống thuốc.

Con bé từ từ tỉnh dậy, yếu ớt nắm lấy tay tôi, tủi thân khóc: “Mẹ ơi, con khó chịu quá.”

Tôi vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của con gái, an ủi hết lần này đến lần khác:

"Không sao đâu con yêu, sẽ sớm ổn thôi."

Sau khi cơn sốt giảm dần, Ấu Ấu chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Trần Diên Chi.

Giọng anh gấp gáp, cuống cuồng an ủi tôi: “Nhiễm Nhiễm, giáo viên nói với anh là Ấu Ấu bị sốt phải nhập viện?”

"Bây giờ, anh sẽ trở về ngay lập tức, em ở bệnh viện chờ anh, chăm sóc con. Còn những chuyện khác em đừng lo lắng, anh trở về sẽ xử lý."

Tôi có thể nghe thấy sự khẩn trương và lo lắng của anh ta.

Đó là sự chân thành.

Bỏ qua những điều khác, Trần Diên Chi thực sự yêu Ấu Ấu.

"Được."

Hai tiếng sau khi cúp máy, Trần Diên Chi mở cửa phòng bệnh.

"Nhiễm Nhiễm, anh về rồi."

Anh ấy ngay lập tức bước tới chỗ tôi và ôm thật chặt trong vòng tay mình. Bằng một giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng:

"Không sao đâu, đừng sợ, có anh ở đây."

Trước đây, mỗi khi nghe được câu này, dù có lo lắng, bất an đến đâu, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng bây giờ tôi không còn cảm thấy gì nữa.

Tôi không nói nên lời trong giây lát.

Trần Diên Chi tưởng tôi còn lo lắng, liền nâng cằm tôi lên cười trêu: “Tiểu nương tử, thấy tướng công về mà sao nàng lại không vui?”

Tôi ngước nhìn anh, nhưng mắt tôi lại rơi vào chiếc cổ áo không cài cúc của anh ta.

Vết son nhàn nhạt.

Trần Diên Chi luôn tự hào về bản thân mình, ngay cả trong thời điểm nghèo nàn, khó khăn nhất, anh ta vẫn luôn giữ gìn quần áo tươm tất.

Không muốn người khác coi thường anh ta.

Vậy mà, ngay lúc này, các nút áo lại rối tung.

Là vừa mới ra khỏi giường phải không?

Tôi tiến lại gần hơn.

Có hương hoa đào trong trẻo và nhẹ nhàng.

Tôi giơ tay đẩy anh ra, nhìn chằm chằm vào mắt anh, chợt mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Trần Diên Chi, sao anh lại tự mình quay về?"

Anh sửng sốt: “Nhiễm Nhiễm, em đang nói cái gì vậy?”

Tôi lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: “Anh vừa từ chỗ Mạnh Minh Tuệ vội vã về, tại sao không mang cô ta theo cùng? Cô ta đang mang thai, một mình ở Đào Hoa Ổ, anh không lo lắng à?

“Anh lo lắng. Đó là lý do vì sao anh lại lừa tôi đi công tác để gặp cô ấy nhiều lần như thế. Tháng này anh đã đến đó bốn lần rồi phải không?”

“Trước sinh nhật Ấu Ấu hai ngày, anh còn nói là phải tăng ca nên không thể về nhà, nhưng thực chất lại đang ở khách sạn bên cạnh với Mạnh Minh Tuệ. Bởi vì cô ta ghen tị với việc anh yêu thích Ấu Ấu nên mới kéo cái bụng bầu của mình đến đây tìm tôi.”

8.

Đây là điều mà thám tử tư đã nói với tôi.

Tôi đã trả rất nhiều tiền, còn anh ta thì cho tôi mọi thứ tôi muốn biết.

Ví dụ như, Trần Diên Chi đã thay lòng từ lúc nào.

Mạnh Minh Tuệ được sắp xếp ở Đào Hoa Ổ từ bao giờ.

Trần Diên Chi đi khi nào, đến bao nhiêu lần, sau đó làm gì.

Tôi biết rõ ràng mọi thứ.

Trần Diễm Chi sắc mặt vốn đã cực kỳ cứng ngắc nhưng chỉ sau một khắc, hắn khôi phục biểu tình, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia vô tội: "Nhiễm Nhiễm, anh không hiểu em đang nói cái gì, có ai nói gì linh tinh với em à? Chắc chắn người đó muốn phá hoại tình cảm giữa anh và em. Tất cả chỉ là dối trá thôi, Nhiễm Nhiễm.”

Anh ta nói một cách hợp tình hợp lý.

Giống như kiểu bản thân anh ta hoàn toàn vô tội vậy.

Nhưng tôi lại hiểu Trần Diên Chi quá rõ.

Vì thế tôi dễ dàng nhìn thấu nỗi hoảng sợ ẩn dưới sự bình tĩnh của anh.

Nhìn anh ta cứ buồn cười thế nào ấy.

Cho đến tận bây giờ, phản ứng đầu tiên vẫn là nói dối tôi.

Vì vậy, tôi sắp xếp từng video, ảnh, hồ sơ mua nhà và video camera giám sát thu thập được trước mặt anh ta.

Hết bức ảnh này đến bức ảnh khác cho thấy rõ sự thân mật giữa Trần Diên Chi và Mạnh Manh Tuệ.

Hoàn toàn không thể chối cãi.

Mặt nạ bình tĩnh của Trần Diên Chi bị đánh vỡ.

"Nhiễm Nhiễm, hãy anh nghe giải thích — "

Anh hoảng sợ cố nắm lấy tay tôi nhưng tôi đã tránh được.

Sắc mặt Trần Diên Chi lập tức tái nhợt, hốc mắt hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn tôi, giống như một chú chó con đáng thương bị mưa xối ướt.

Trước đây, tôi không thể cưỡng lại được biểu cảm này của anh ta.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã giúp anh giải quyết rất nhiều rắc rối.

Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi thấy thật nực cười.

Anh lừa gạt, anh nói dối, anh giả vờ yêu thương.

Anh ta chả có gì phải tủi thân cả.

Tôi cười lạnh gọi tên anh: “Trần Diên Chi.”

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

"Chúng ta gặp nhau khi mới ba tuổi và ở bên nhau năm mười sáu tuổi. Bây giờ, tôi đã ba mươi mốt tuổi. Cuộc đời tôi có bao nhiêu lần ba mươi mốt năm? Tôi yêu anh, tin tưởng anh nhưng anh lại luôn nói dối tôi khiến tôi thất vọng.”

Gặp nhau năm ba tuổi, mối tình đầu năm mười sáu tuổi, đến hôm nay đã “sờn lòng nản chí”*.

[*Nguyên văn trong raw: 心灰意冷: Tâm hôi ý lãnh: Tinh thần, ý chí bị giảm sút, lung lay dao động trước khó khăn thử thách. Nghĩa tương tự với câu thành ngữ trên củ Việt Nam.]

Tất cả chỉ vì một người.

Mối quan hệ này, tôi đã cố gắng hết sức.

Tôi cũng đã nỗ lực rất nhiều cho cuộc hôn nhân này.

Nhưng tình yêu giống như một cuộc giằng co, tôi đã cố gắng hết sức nhưng đầu bên kia lại buông xuôi.

Cơ thể tôi toàn là những vết bầm tím vì ngã.

Tôi hít một hơi thật sâu, nén lại sự đau đớn vào trong lòng, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Diên Chi, nói rất rõ ràng từng chữ: “Trần Diên Chi, chúng ta ly hôn đi.”

Cuộc hôn nhân này.

Tôi không muốn níu kéo dù chỉ một phút.

Quá mệt rồi.