Ngọt Tận Tâm Can

Chương 15
Phó Tư Nghiên đem hành lý của cô lên lầu. Nguyễn Hân cố tình nhìn chằm chằm vào anh. Đôi môi anh khẽ mím lại gương mặt bình tĩnh đi lướt qua cô, lạnh lùng mà nói: “Đi theo tôi.”

Vẫn là cái bộ dạng lạnh lùng cứng nhắc không có một chút thú vị.

Quả nhiên nụ cười nhạt ban nãy là bản thân mình đã nhìn lầm rồi.

Cô nhấc chân đi theo anh, lần này không dám đi quá gần, luôn cách anh ba bước chân.

Còn một bước nữa cô mới mới đến phòng thì Phó Tư Nghiên đã đứng chờ ở trước cửa phòng ngủ, ung dung mà nhìn cô đi lên.

Nguyễn Hân nhìn thấy mật mã vừa mới đổi, tim khẽ đập một nhịp rồi vội vàng chạy tới: “À, mật mã là….”

Lời còn chưa dứt thì đã thấy ngón trỏ của Phó Tư Nghiên ấn vài cái trên ổ khóa.

Trong lúc Nguyễn Hân nghĩ mình sẽ nghe được âm thanh báo nhập mật khẩu sai vang lên, thì lại thấy Phó Tư Nghiên nắm lấy tay cầm rồi nhẹ nhàng mở cửa.

Tiếng răng rắc vang lên. Cửa đã mở được rồi.

Nguyễn Hân ngây ngẩn cả người, kinh ngạc mà nhìn anh.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy.

Đây không phải là ổ khóa có mật khẩu sao?

Cô còn chưa nói mật mã cho anh ta thì làm sao anh ta mở cửa được?

Do khóa hỏng hay là anh ta lắp camera trong nhà nên biết được mật khẩu của cô nhỉ.

Cô ngẩng đầu nhìn kĩ mọi ngóc ngách trên trần nhà.

Thấy cô vẫn chưa đi lên Phó Tư Nghiên hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Nguyễn Hân híp mắt lại nhìn anh: “Có phải anh lắp camera trong nhà hay không?”

Phó Tư Nghiên nhìn thấy nghi ngờ của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, nói ra vài con số: “1221”

Nguyễn Hân ngước cổ lên hỏi: “Đúng vậy, mật khẩu là 1221. Làm sao anh biết? Trong nhà có lắp camera theo dõi phải không?”

Phó Tư Nghiên nhìn thấy cô đang giận mà nhìn chằm chằm anh, trông thật giống một con mèo đang xù lông. Anh bình tĩnh mà nói: "Sinh nhật của em là 1221, rất khó để có thể đoán được à?”

“....”

Quả thực là không quá khó đoán.

Nguyễn Hân ngại ngùng một lúc, cố nặn ra được một nụ cười giả tạo rồi chớp chớp mắt nhìn anh: “Anh thông minh thật đó, thế mà cũng đoán ra được.”

Phó Tư Nghiên khẽ liếc nhìn cô nói: “Tất cả mật khẩu bốn số của em không phải đều là mật mã này sao?”

Nguyễn Hân khẽ nhếch khóe môi không nói gì cả. Cô cảm thấy trí thông minh của mình đang bị xúc phạm.

Phó Tư Nghiên xách hành lý vào trong phòng, thấy cô vẫn đang đứng ngoài cửa với bộ dạng buồn bực liền hỏi cô: “Sao còn không đi vào?”

Đương nhiên là vì không còn miếng thể diện nào cả.

Nguyễn Hân bây giờ rất sợ Phó Tư Nghiên sẽ hỏi cô tại sao lại thay mật khẩu mới. Ngẩng đầu lên nhìn, cố gắng thay đổi chủ đề để dời đi sự chú ý của Phó Tư Nghiên: “Anh đã ăn cơm tối chưa?”

Phó Tư Nghiên hiểu được ý của cô: “Em muốn ăn món gì?”

Đôi mắt của Nguyễn Hân sáng rực lên, lập tức tràn đầy lại năng lượng: “Chúng ta ăn ở nhà hay sao?”

“Em muốn ăn ở nhà à?”

Ngữ khí như kiểu muốn nói dì Hoàng không có ở đây, đại tiểu thư tay không dính nước, cái gì cũng không biết làm như cô thì làm sao mà nấu ăn được. Nếu có ăn ở nhà thì cũng là do anh nấu.

Nghĩ đến sáng nay chưa kịp ăn miếng bánh sandwich, cô có chút muốn thưởng thức tay nghề nấu ăn của anh. Nhưng hôm nay cô vừa náo loạn một hồi rồi bỏ nhà đi, sau đó lại như một trò hề mà tự mình quay về. Đã thế còn nhờ anh giúp đỡ, bây giờ cũng không có dũng khí mà nhờ anh nấu cơm cho mình.

“Đặt đồ ăn bên ngoài đi.”

Cô bước vào trong phòng: “Anh đặt đi, tôi đi tẩy trang đã.”

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, tự giác đi xuống dưới lầu.

Nguyễn Hân mở vali lấy những mỹ phẩm dưỡng da hằng ngày cô hay dùng ra, đem đặt vào phòng tắm.

Đặt đồ ăn bên ngoài chắc phải đợi một lúc lâu, mà Phó Tư Nghiên cũng không lên gọi cô. Cô tẩy trang xong rồi ngồi dựa vào ghế giống như không có việc gì làm cả. Trong đầu suy nghĩ làm sao để dụ dỗ Phó Tư Nghiên giúp đỡ cô.

Cũng không biết gần đây công việc của Phó Tư Nghiên có bận hay không. Hai ngày nay Phó Tư Nghiên tan làm rất sớm.

Bụng cô bắt đầu cảm thấy đói rồi, lấy tấm thảm khoác lên người. Đi xuống dưới lầu hỏi Phó Tư Nghiên về thời gian giao đồ ăn dự kiến.

Cô chậm rãi đi đến cầu thang thì đã ngửi được mùi đồ ăn thơm ngon bay tới. Khóe môi hơi cong lên, rồi nhanh chóng chạy xuống lầu rồi vào nhà bếp.

Phó Tư Nghiên đang mặc đồ vest, trên người còn buộc một cái tạp dề. Quay lưng về phía cô, tay đang lật qua lật lại đồ ăn trên nồi.

Trên bàn đã có mấy dĩa đồ ăn được đậy nắp cẩn thận. Nguyễn Hân ngửi được mùi thơm đồ ăn khiến cô chảy nước miếng, liền chạy tới mà hỏi: “Thơm quá đi. Anh đang nấu món gì thế?”

Không đợi Phó Tư Nghiên trả lời, cô đã ngó đầu vào nhìn. Trong nồi là món khoai tây hầm thịt bò, đang đợi cạn nước một chút. Khói bốc lên càng làm món ăn thêm phần hấp dẫn.

Phó Tư Nghiên sợ cô bị dính dầu mỡ lên tóc nên giơ cánh tay ra ngăn cô lại: “Còn phải đợi một lúc nữa, em ra ngoài trước đi.”

Anh cầm lấy nắp nồi đậy lại, đi dọn bát đũa ra bàn. Quay lại vẫn thấy cô đang đứng ở đấy, đôi mắt mong chờ mà nhìn anh.

“Phó Tư Nghiên, tôi đói rồi.” Tay của cô đặt ở trên bụng mà xoa xoa

Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm cô, trong mắt toát lên sự bất đắc dĩ. Anh đưa bát đũa đến trước mặt cô, để cô tự ăn những món đã được chuẩn bị.

Nguyễn Hân nhận lấy bát đũa. Nhìn khắp bàn mà chọn món, trông giống như cô đang rút phần thưởng vậy. Cuối cùng cô nhấc nắp món ở giữa lên, là món tôm chiên. Mới nhìn thôi đã thấy rất ngon mắt rồi, cô rất nóng lòng muốn được thưởng thức ngay. Lại một lần nữa cô có cái nhìn khác về con người của Phó Tư Nghiên

Cô không ngờ rằng, dù anh bận rộn đến vậy nhưng mà tài nghệ nấu ăn của anh còn ngon hơn cả dì Hoàng.

Cô không do dự liền quay đầu lại, giơ ngón tay cái lên với Phó Tư Nghiên: “Ngon thật đó.”

Phó Tư Nghiên hơi nghiêng người, như thể đang nhìn vào món ăn chứ không phải nhìn vào cô.

Nguyễn Hân mở nắp từng dĩa rồi lại đóng lại. Dẫu sao Phó Tư Nghiên cũng đang nấu ăn, nên cô cũng không ngại ngùng khi ăn quá nhiều

Trong bồn rửa có hai cái nồi, có lẽ là vừa nãy nấu xong chưa kịp rửa. Cô đi qua cầm một miếng cọ nồi.

“Nguyễn Hân, em đang làm gì đấy?” Giọng nói của Phó Tư Nghiên từ bên cạnh truyền tới. Nguyễn Hân ngẩn người một lát, nhìn anh với anh mắt khó hiểu.

“Rửa nồi chứ làm gì nữa”

Điều này không phải quá rõ ràng hay sao? Cô đứng ở bồn rửa bát, tay thì cầm miếng cọ nồi. Không cọ nồi thì còn làm gì?

“Em biết rửa sao?”

Giọng nói đầy nghi hoặc mà hỏi cô.

Nguyễn Hân cảm thấy trí thông minh của mình như đang bị xúc phạm. Tuy rằng bình thường cô cũng chưa từng rửa bát, ở nhà luôn có giúp việc làm hộ, những việc này chưa từng đến tay cô. Nhưng không lẽ cô không ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy hay gì? Lại nói rửa bát cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

“Đương nhiên, không phải chỉ là cọ nồi hay sao? Việc đơn giản như thế có ai lại không biết cơ chứ?”

Vừa nói xong cô liền mở vòi nước, đang tính biểu diễn cho anh xem một màn rửa nồi. Phó Tư Nghiên đột nhiên đi tới tắt vòi nước.

“Anh làm cái gì thế? Tôi sẽ rửa thật sạch mà.”

Nguyễn Hân không phục mà nhìn anh. Cô từ nhỏ đã có tính bướng bỉnh. Những việc càng cấm cô làm, cô càng muốn làm cho tới cùng.

Phó Tư Nghiên vỗ vỗ vai cô, thấp giọng nói: “Ăn cơm trước đã, cứ để nồi ở đó ngâm nước một lúc đi.”

Nguyễn Hân nói: “Vậy sau khi ăn xong tôi sẽ rửa.”

Phó Tư Nghiên nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, đều để cho em rửa hết. Không ai giành với em đâu.”

Nghe câu nói kia có vẻ rất cưng chiều cô, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm.

Nhưng Nguyễn Hân cũng không suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì Phó Tư Nghiên đã lấy món thịt bò hầm khoai tây mà có thích thú bỏ ra đĩa và đặt lên bàn rồi.

Nguyễn Hân cũng giúp đỡ bày chén đĩa và lấy cơm ra.

Hai người ngồi đối diện nhau. Nguyễn Hân nhìn bốn món ăn và một món canh trên bàn, bắt đầu dùng đũa gắp từng món thức ăn.

Cô thực sự rất đói. Bởi vì buổi sáng tức giận với Phó Tư Nghiên vì việc kia, nên cả hai bữa ăn cô đều không ăn quá nhiều. Rất nhanh cô đã ăn được nửa bát cơm rồi. Ngược lại với hình ảnh ấy là hình ảnh Phó Tư Nghiên ăn cơm một cách tao nhã. Cơm trong bát dường như chưa động đến, nhìn thấy vẫn còn khá nhiều cơm trong bát.

Có lẽ anh thấy cách ăn của cô không được lịch sự, nên thỉnh thoảng vẫn ngước lên nhìn cô.

Nguyễn Hân ngượng ngùng nhận ra việc ấy nên đã buông đũa xuống.

Cô vẫn không quên vì mục đích gì mà cô đã bị Hạ Y Đồng đánh cho mấy phát khi mạo hiểm xách vali quay về nhà. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên đang cầm một cái muỗng múc canh, nhìn thấy cô đang nhìn mình nghĩ là cô cũng muốn ăn canh. Phó Tư Nghiên liền rất tự nhiên đưa bát canh cho cô.

Nguyễn Hân hai tay ôm má, ung dung hỏi với anh: “Phó Tư Nghiên, sao anh lại giỏi giang đến như thế vậy?”

Phó Tư Nghiên bình thản nhìn cô một cái, đem bát canh đặt trước mặt cô.

Nguyễn Hân lại nói tiếp: “Anh vừa đẹp trai, có năng lực lại còn nấu ăn giỏi. Chỉ là gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, không bao giờ cười cả.”

“Ăn cơm đi”

“Đấy anh xem, lại là gương mặt này nữa. Anh có phải sợ cười nhiều rồi sau này già thì gương mặt sẽ có nhiều nếp nhăn hay không?”

“....”

"Quả thật anh không cần phải sợ đâu. Anh đẹp trai thế này, cho dù mặt có nhiều nếp nhăn cũng sẽ vẫn rất đẹp trai.”

Phó Tư Nghiên bỏ đũa xuống, có phần nghiêm túc mà nói: “Nguyễn Hân, em đã ăn xong chưa?”

Nguyễn Hân lập tức trả lời: “Vẫn chưa.”

“Chưa ăn xong thì ăn tiếp, đừng nói chuyện. Ăn không nói, ngủ không tiếng.”

“....”

Ăn không nói, ngủ không tiếng. Đây mà là người hiện đại hay sao?

Ăn cơm xong, Nguyễn Hân rất tích cực đi rửa chén. Phó Tư Nghiên cũng không giành với cô, mà ở ngồi ở sô pha phòng khách để làm việc. Vì để không bị Phó Tư Nghiên chế giễu nên cô rửa chén rất cẩn thận, rửa đi rửa lại mấy lần. Phải mất gần nửa tiếng cô mới từ phòng bếp bước ra.

Phó Tư Nghiên nhìn thấy cô bước ra, liền ôm laptop lên phòng làm việc.

Nguyễn Hân đứng trước cửa phòng làm việc một lúc, rồi thở dài một tiếng. Cuối cùng cô cũng không muốn làm phiền anh lúc đang làm việc.

Cô ở trong phòng ngủ một mình trong một lúc lâu. Thời gian trên điện thoại hiển thị bây giờ đã 11:30 rồi, Phó Tư Nghiên vẫn chưa quay lại phòng ngủ. Mí mắt cô như sắp sụp xuống vì buồn ngủ. Ngày mai cô còn phải đi làm, nếu như không ngủ sớm sợ rằng ngày mai cô sẽ không dậy nổi.

Nghĩ đến đi làm, cô liền nghĩ đến cái dáng vẻ diễu võ giương oai của Lý Thu Mạn và Nguyễn Thư Nhã. Trong nháy mắt, cô liền tỉnh táo hơn.

Không được, cô nhất định phải mời được Hàn Nhậm Bân. Tuyệt đối không được để Nguyễn Thư Nhã đạt được ý định.

Cô bò từ trên giường xuống, đi đến phòng làm việc. Đi ngang qua ban công, cô tiện tay ngắt một bông hoa hồng.

Khe cửa phòng làm việc không phát ra ánh sáng, Nguyễn Hân sửng sờ một chút.

Đèn tắt rồi lẽ nào không có người bên trong sao?

Cô gõ gõ cửa: “Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên. Anh có đang ở trong đấy không?”

Bên trong phòng truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có việc gì?”

“Tôi đến để cảm ơn anh hôm nay đã làm bữa tối cho tôi. Tôi có thể vào không?”

“Không cần. Em quay về ngủ đi, tôi đã ngủ rồi.”

Ngủ rồi?

Cô đợi anh ở phòng ngủ lâu như thế, anh lại không nói một câu mà ngủ lại ở phòng làm việc.


Nguyễn Hân không bình tĩnh nữa mà trực tiếp mở cửa ra.

BA~ , tiếng mở cửa vang lên.

Bật đèn phòng làm việc lên.

Phó Tư Nghiên đang nằm trên giường, đắp mền che kín chỉ lộ ra gương mặt lạnh lùng. Có vẻ đang rất khó chịu vì bị đánh thức.

Nguyễn Hân trong vô thức muốn rời đi, nhưng trong đầu lại nhớ đến câu nói của Vương Lị.

“Quấn lấy anh ta, quấn lấy anh ta.” Cô dường như bị thôi miên.

“Phó Tư Nghiên, anh ngồi dậy.”

Nguyễn Hân đưa tay vào trong áo khoác. Phó Tư Nghiên ngồi dậy nhìn cô. Sau đó cô lấy từ trong áo ra một bông hoa hồng, đưa đến trước mặt anh, đôi mắt cong lên: “Bông hồng đặc biệt, phải tặng cho người đặc biệt là anh.”

Phó Tư Nghiên khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt thoáng qua một tia vui vẻ.

Lần này Nguyễn Hân chắc chắn cô đã suy nghĩ đúng, cười tủm tỉm nói: “Ngạc nhiên không?”

Phó Tư Nghiên nói: “Em hái từ ban công phải không?”

“....”

“Hái từ ban công thì cũng là tâm ý của tôi.”

Phó Tư Nghiên xoa nhẹ lông mày, bất đắc dĩ mà hỏi: “Em muốn làm cái gì?”

Nguyễn Hân cúi người, đặt nhẹ hoa hồng lên chóp mũi anh mà di chuyển mấy vòng: “Giúp tôi một chuyện đi.”

Phó Tư Nghiên cầm lấy hoa hồng đặt lên đầu giường: “Ngày mai rồi chúng ta bàn tiếp. Bây giờ em ra ngoài trước đi.”

Nguyễn Hân thấy thái độ qua loa của anh liền ngồi lì trên giường không chịu rời đi: “Không được, nếu anh không đồng ý giúp tôi. Tôi sẽ không đi đâu cả.”

Phó Tư Nghiên buồn cười nói: “Em không đi ngủ luôn à?”

Nguyễn Hân cứng đầu nói: “Đúng vậy. Anh không đồng ý giúp tôi, tôi sẽ không đi ngủ.”

Phó Tư Nghiên bình tĩnh mà nhìn cô.

Nguyễn Hân tiếp tục gia tăng sự uy hiếp: “Tôi cũng sẽ không để anh ngủ.”

Vừa nói vừa thò tay kéo chăn trên người của Phó Tư Nghiên ra.

Sắc mặt của Phó Tư Nghiên có hơi thay đổi: “Nguyễn Hân.”

Đã không kịp nữa rồi.

Nguyễn Hân quỳ trên giường, hai mắt vì kinh ngạc mà mở to. Cả khuôn mặt trong nháy mắt đỏ rực lên, giọng run run mà nói: “Anh…Anh tại sao lại không mặc quần áo!”
Chương kế tiếp