Ngọt Tận Tâm Can

Chương 16
Phó  Tư Nghiên dựa đầu vào giường, đôi môi mỏng mím chặt lại, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm, nóng bỏng nhưng lại rất  sắc bén, trên mặt lộ ra vẻ mờ ám như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nghiến răng nghiến lợi gằn  từng chữ một: "Nguyễn Hân, em cố ý đúng không?"

Nguyễn Hân ý thức được có gì đó không ổn, liền hoảng sợ muốn xoay người bỏ chạy, nhưng cô chỉ mới bước được một bước thì phát hiện dưới chân đã trống không, lúc này cánh tay của Phó Tư Nghiên từ phía sau vòng qua ôm chầm lấy eo cô, trực tiếp kéo cô lên giường. Sau đó liền trở mình một cái, cả người anh đã ở phía trên bao trùm khắp toàn bộ cơ thể của cô.

Nguyễn Hân hoảng sợ che mặt lại, cô căn bản không dám nhìn anh.

"Không phải tôi cố ý đâu, cho tôi xuống đi mà."

Phó Tư Nghiên nắm lấy cổ tay của cô, gỡ hai bàn tay đang che mặt của cô ra, anh đưa mặt lại gần, khàn giọng nói, "Nửa đêm nửa hôm em không chịu ngủ, lại chạy đến bên giường tôi không cho tôi ngủ, rốt cuộc em muốn làm gì đây?"

Làm…..Làm gì đây?

Người trưởng thành, không cần phải nói quá rõ ràng cũng biết được đối phương đang ám chỉ điều gì.

Đầu óc ủa Nguyễn Hân lúc này trống rỗng, như thể  đã mất đi khả năng suy nghĩ, cô liền giãy giụa nhưng không cẩn thận lại lỡ động chạm vào da thịt đang trần trụi của anh.

Trong lòng Nguyễn Hân phát run lên khi nghe thấy bên tai có  tiếng thở dốc dồn dập, một giọt mồ hôi từ quai hàm sắc bén của anh trượt xuống, rơi thẳng xuống ngực của cô, lúc này cô cũng mơ hồ nhận thấy được sự thay đổi trên cơ thể anh, cô sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.

"Phó Tư Nghiên, anh đừng như vậy, lúc trước chúng ta đã thống nhất rằng sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau rồi mà, nếu anh không coi lời nói của tôi ra gì, thì tôi sẽ……." cô dừng lại một chút, trong tiềm thức cảm thấy hai chữ ly hôn này không thể nói ra dễ dàng được.

Mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng lúc trước kết hôn cũng là do hai người anh tình tôi nguyện, nếu muốn ly hôn thì hai người cũng phải bình tĩnh ngồi xuống bàn bạc với nhau, chứ không phải bị cô đem ra làm lợi thế để uy hiếp anh trong tình huống như thế này.

Ánh đèn trên trần nhà sáng như ban ngày, Nguyễn Hân nhìn thấy gương mặt  lạnh lùng xen lẫn vẻ đang kiềm chế của anh, lồng ngực  đột nhiên dâng lên một cảm giác khó có thể giải thích được, cô mấp máy khóe môi, nuốt lại những điều đang định nói.

Ánh mắt của Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm vào cô, nửa khuôn mặt cô vùi vào gối, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn còn lại, chiếc cằm thon nhọn, làn da trắng ửng hồng, vành tai tròn cũng ửng đỏ, lại thêm  chiếc cổ trắng mịn lấp ló sau mái tóc xù, bờ vai nhẹ nhàng run rẩy giống như thủy tinh dễ vỡ, chỉ cần đụng mạnh một chút liền sẽ vỡ vụn ngay.

Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở đan vào nhau, cả hai đều giữ im lặng không ai lên tiếng nói bất cứ điều gì nữa.

Sau một lúc im lặng, Phó Tư Nghiên buông tay cô ra, sau đó kéo cái chăn đắp bên hông mình.

Nguyễn Hân vội vàng trèo xuống giường rồi chạy ra ngoài, phía sau cô vang lên một giọng nói trầm ấm.

"Lần sau còn nghịch ngợm nữa không?"

Đây không phải là câu hỏi nữa, mà nó giống như trưởng bối đang răn dạy vãn bối hơn.

Hơi thở ấm áp trong phòng lập tức bị lời nói lạnh như băng của anh xua tan hết, Nguyễn Hân không kiềm được liền quay đầu lại lườm anh.

Phó Tư Nghiên đang ngồi thẳng lưng dựa vào đầu giường, chăn vắt ngang hông để che đi bộ phận quan trọng, cả người anh cởi trần còn vẻ mặt thì lạnh lùng trông giống như một bức tượng phật linh thiêng bất khả xâm phạm vậy.

Rõ ràng đó là sự mập mờ giữa hai người, là anh đã  tự kéo cô lên giường, bây giờ lại lật mặt như thể vừa rồi anh chỉ đang đùa giỡn với cô vậy, biến cô trở thành người cảm thấy xấu hổ.

Mặt của Nguyễn Hân đỏ bừng lên, liền cúi đầu xuống  chín mươi độ trước mặt anh, thành khẩn mà xin lỗi, "Thực sự xin lỗi anh rất nhiều, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."

Nói xong, cô  cảm thấy xấu hổ liền vội vã mở cửa chạy ra ngoài.

Mọi thứ đều rơi vào yên tĩnh, Nguyễn Hân nằm trên giường một lúc lâu rồi mà tâm tình của cô vẫn chưa thể bình tĩnh được. nhắm mắt lại thì trong đầu cũng toàn là cảm xúc rung động với hình ảnh gương mặt tuấn tú, lại còn có thân hình cơ bắp vạm vỡ và mồ hôi dày đặc ở eo và bụng khi nãy của cái tên Phó Tư Nghiên kia.

Trăn trở trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ được, cô liền mở điện thoại lên, ánh đèn sáng rọi vào mặt có chút chói mắt, đã ba giờ rưỡi rồi, sáng mai nhất định sẽ không thể tỉnh táo tinh thần để đi làm.

Cô quăng điện thoại sang một bên, ép buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa.

Mơ mơ màng màng, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, bụng đói cồn cào, nhìn đồng hồ thì đã một giờ rưỡi chiều rồi.

Điện thoại nhận được vài tin nhắn, đều là của Hạ Y Đồng gửi đến, cô liền bấm vào trả lời vài câu.

Ngày đi làm nhưng lại nghỉ mà không có lý do. Vậy mà người luôn luôn chú trọng đến khái niệm thời gian như Hứa Lam lại không gọi đến để nổi điên với cô, điều này thật sự rất kỳ lạ. 

 

Dù sao thì cũng đã quá muộn, rận nhiều rồi không sợ ngứa nữa, cũng không cần vội đi làm.

Cô vén chăn ra rồi bước xuống giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh để đánh răng, đang định xuống dưới lầu tìm gì đó để ăn, vừa bước đến cạnh cửa phòng ngủ thì phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy note.

"Tôi đã dùng điện thoại để xin nghỉ phép cho em rồi."

Hóa ra là Phó Tư Nghiên đã xin nghỉ phép giúp mình, bảo sao Hứa Lam lại không tìm mình  tính sổ.

Cô tiện tay xé tờ giấy xuống rồi đi xuống lầu, chắc hẳn Hạ Y Đồng đã xem được tin nhắn trả lời của cô rồi, nên đã gọi đến cho cô.

"Tối hôm qua tiến triển thế nào rồi?"

Nhớ tới sự việc xảy ra tối hôm qua, Nguyễn Hân hận không thể tìm được cái hố để chui vào, lúc đầu cô còn có chút hy vọng nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, cô chắc chắn rằng từ nay trở về sau Phó Tư Nghiêng sẽ không muốn nói chuyện với cô nữa, nói không chừng anh còn khóa phòng đọc sách lại nữa cơ.

Cô thở dài, " Hoàn toàn không có gì diễn ra hết ."

Hạ Y Đồng khó hiểu nói: “Không tin được, cậu ngủ đến bây giờ mới dậy, giọng nói lại yếu ớt, xem ra tối hôm qua đã chiến đấu rất kịch liệt, với cả chồng của cậu cũng không ngốc đến nỗi mỡ dâng tận miệng mà còn chê đâu ha."

"......."

"Hạ Y Đồng, cậu có thể dọn dẹp đống rác thải màu vàng trong đầu cậu đi được không, những gì mà trong đầu cậu đều nghĩ tới đó."

Hạ Y Đồng thở dài, "Đây chẳng phải là mình đang quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu sao? Nếu cậu nói cậu với anh ta là tình vợ chồng hòa hợp, nhưng chỉ nhờ  anh ta  giúp đỡ một chuyện thôi mà khó đến vậy sao?" 

Nguyễn Hân cười, "Không đáng để bán mình vì chuyện này, chờ đến tối nay  khi Phó Tư Nghiên trở về, mình sẽ nói chuyện lại với anh ta lần nữa."

Bước vào bếp, cô thấy hai hộp cơm cách nhiệt trên bàn ăn và bên cạnh đó là một mẫu giấy ghi chú.

"Bữa sáng của người nào đó."

 

Nguyễn Hân không nhịn được liền phụt cười thành tiếng.

Nguyễn Hân ở đầu dây điện thoại bên kia bị tiếng cười bất thình lình của cô làm cho khó hiểu.

"Hân nhi, chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Cười gì vậy?" Chẳng lẽ là bị điên rồi sao? 

Nguyễn Hân đặt điện thoại xuống bàn ăn, bấm vào cái nút ở bên ngoài hộp cơm và mở nó ra, "Không có gì đâu, chỉ là người nào đó đã để lại bữa sáng cho mình thôi."

"......"

"Sao mình lại  mơ hồ ngửi được loáng thoáng mùi vị cơm chó ở đâu đó rồi ấy nhỉ, nhưng mà người nào đó rốt cuộc là ai vậy, chẳng lẽ là chồng của cậu ư?"

Nguyễn Hân: "Cậu đoán xem." 

Hạ Y Đồng:" Trời ơi, Nguyễn Hân, cậu có còn là con người không? Ai lại đi rắc cơm chó cho một cẩu độc thân như mình."

Nguyễn Hân cười lạnh một tiếng, " Không phải cậu thích đường của  couple sao? cho ngọt  chết cậu  luôn."

"....."

Nguyễn Hân:" tạm thời không tán gẫu nữa, mình muốn ăn cơm rồi."

Không đợi cho Hạ Y Đồng trả lời, Nguyễn Hân đã trực tiếp cúp điện thoại.

Ứng dụng của cô lập tức  điên cuồng nhận được  gói biểu tượng cảm xúc của Hạ Y Đồng, Nguyễn Hân phớt lờ cô, mở máy ảnh lên và chụp hộp cơm cách nhiệt, ngắm nghía một hồi cô lại thấy nó không được đẹp cho lắm, nên  đã đi tìm thêm một bộ bát đĩa xinh xắn. Cô bắt đầu đổ cháo, trứng rán và mì trong hộp ra bát với đĩa, sau đó lại chụp một bức ảnh rồi  thêm  vào bộ lọc và cuối cùng là đăng lên vòng bạn bè.

"Người nào đó đã làm bữa sáng này."

Đăng lên vòng bạn bè xong, cô liền đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu ăn cơm.

Lúc đầu còn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua,  Phó Tư Nghiên nhất định sẽ không có thái độ tốt đối với cô, dù sao thì những hành động tối hôm qua của cô thật sự đã làm cho không khí rất ngột ngạt. Nhưng thật không ngờ rằng Phó Tư Nghiên, mặc dù tính tình của người này có chút nghiêm túc và cổ hủ, nhưng lại rất có khí thế và còn làm bữa sáng cho cô nữa.

Sau khi ăn xong một bát cháo, bụng cũng cảm thấy ấm hơn rồi, cô lại nhen nhóm hy vọng  nhờ được Phó Tư Nghiên giúp đỡ chuyện của mình.

Ăn cơm xong, Nguyễn Hân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha ở phòng khách và gửi cho Phó Tư Nghiên một tin nhắn.

【 Cảm ơn anh vì bữa sáng, tôi đã ăn hết sạch luôn rồi.】

Nhìn chằm chằm vào màn hình khoảng năm phút, Phó Tư Nghiên mới trả lời tin nhắn cô.

【 Đã hai giờ chiều rồi, bây giờ em mới dậy à?】

"........."

Vừa mở miệng liền  đã mang  đậm khí chất của một người trưởng bối rồi, Nguyễn Hân bĩu môi gõ một câu giải thích vào trong khung nhập văn bản.

"Tối hôm qua tôi bị mất ngủ." Sau khi rà soát lại câu, cô liền cảm thấy những câu này có chút không phù hợp với chuyện đã xảy ra vào tối qua nên đã xóa bỏ hết. Cô đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng tin nhắn mà cô gửi là.

【 Đúng vậy, do hôm qua tôi nghịch điện thoại cho nên đã ngủ khá muộn.】

Phó Tư Nghiên:【Sau này, trước khi đi ngủ thì bớt chơi điện thoại lại, thức khuya không tốt cho sức khỏe.】

Nguyễn Hân:【 ừm, được rồi, nghe lời anh.】

Phó Tư Nghiên:"......"

Tán gẫu với Phó Tư Nghiên được vài câu, cô đã thoát ra khỏi giao diện trò chuyện, nhưng đột nhiên cô lại phát hiện ở mục vòng bạn bè kia của cô đã có thêm chín mươi chín thông báo mới.

Có chút ngốc luôn rồi.

Cô không có nhiều bạn bè trên mạng, cô cũng chưa bao giờ nhận được nhiều tin nhắn thông báo như vậy ở vòng bạn bè trong vòng chưa đến một tiếng sau khi đăng khoảnh khắc ấy. 

Bấm vào xem một chút.

Một số tin nhắn là do những người đồng nghiệp làm việc chung công ty với cô gửi đến, họ không biết chuyện cô đã kết hôn, nên đã hỏi cô 'người nào đó' là ai, có phải bạn trai của cô không  và muốn cô gửi một tấm ảnh chụp bạn trai mình, mọi thứ này đều bình thường. Sở dĩ xuất hiện nhiều bình luận như vậy là bởi vì những người anh em tốt của Phó Tư Nghiên đã cùng nhau tán gẫu trong phần bình luận của cô.

Tần Cảnh Diệu:【 nghe nói người nào đó đã làm cơm, cho nên tôi đặc biệt đến đây xem thử.】

Thẩm Hạo Bác:【giống như bình luận trên.】

Vạn Kỳ:【ông chủ của tôi thật sự rất giỏi đó nha~~ lại còn biết nấu ăn nữa, trông ngon thật đó.】

Tần Cảnh Diệu nhắc đến Vạn Kỳ:【xin vui lòng sử dụng tính từ 'người nào đó', đừng làm hỏng niềm vui của vợ chồng nhà người ta.】

Vạn Kỳ:【 người nào đó' thật sự rất giỏi đó nha~~ lại còn biết nấu ăn nữa, trông ngon thật đó.】

Nguyễn Hân đã cẩn thận tìm kĩ  trong phần tin nhắn rồi, nhưng cũng không thấy Hàn Nhậm Bân trả lời, nên cô có chút thất vọng.

Cũng không biết có phải do cô xui xẻo hay không, những người anh em của Phó Tư Nghiên khác với anh, trông bọn họ rất dễ nói chuyện, nhưng chỉ có duy nhất cái tên Hàn Nhậm Bân kia, giọng điệu nói chuyện lại giống với Phó Tư Nghiên như đúc.

Thật là đau đầu.

Điện thoại đột nhiên nhận được một thông báo, là Hứa Lam gửi đến, kỳ lạ nói:【 Tỉnh ngủ rồi à?】

Nguyễn Hân sửng sốt luôn rồi.

Tỉnh ngủ?

Đây là ý gì?

Sau đó, cô liền nghĩ tới Phó Tư Nghiên  nói rằng, anh đã dùng điện thoại của mình để xin nghỉ phép thay mình.

Khẽ ngước mắt lên, cô nhìn thấy tin nhắn được gửi từ điện thoại của mình lúc tám giờ sáng hôm nay.

【 xin chào.】

Hứa Lam: 【 ?】

【tôi không  phải Nguyễn Hân, tôi là người yêu của Nguyễn Hân, cô ấy ngủ vẫn chưa thức và muốn xin nghỉ một ngày…】

Hứa Lam:【được rồi.】

Sau khi Nguyễn Hân đọc xong bảng quy tắc khi xin nghỉ phép, tự nhiên cô cảm thấy mình không được khỏe cho lắm.

Là Phó Tư Nghiên đang trả thù cô.

Có ai xin nghỉ phép thì cứ trực tiếp nói với lãnh đạo là bản thân ngủ chưa thức, hoặc là dùng giọng điệu ra lệnh.

Phó Tư Nghiên là ma quỷ hả?

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lời tác giả: hôm nay bận cả ngày, nên cập nhật hơi muộn. Chúc các bạn đón tết vui vẻ.
Chương kế tiếp