Ngọt Tận Tâm Can

Chương 18
Nguyễn Hân cúi xuống nhìn thấy tay mình đang túm lấy quần của Phó Tư Nghiên, sau khi ý thức được hình tượng của mình giống như một con chó săn thì sắc mặt cô liền đỏ bừng, chậm rãi ngẩng đầu lên, giải thích: “Hôm qua không phải là tôi cố ý đâu, chỉ là vô tình thôi mà.”

Nhắc tới chuyện hôm qua, trong đầu cô không tự chủ được mà nghĩ tới cảnh lúc cô vén chăn lên thì thấy cả cơ thể Phó Tư Nghiên không mảnh vải che thân. Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tư Nghiên, trong lương tâm cô lóe lên một cảm giác tội lỗi.

Cô đang nghĩ cái gì vậy?

Thế mà cô lại nghĩ đến cơ thể anh ta trong lúc này

Thật là tội lỗi quá rồi

Nguyễn Hân nhắm mắt để bản thân mình bình tĩnh lại, không suy nghĩ về điều đó nữa.

Trong đầu cô vang lên một âm thanh trầm ấm, xen lẫn nụ cười không dễ phát hiện, “Em đang suy nghĩ cái gì thế?”

Suy nghĩ về cơ thể anh.

“Thư giãn đi, bộ dạng ngồi xổm trên mặt đất là kiểu gì vậy." Phó Tư Nghiên lại bắt đầu giáo huấn cô.

Nguyễn Hân mím môi, dù vậy thì cô cũng không thèm quan tâm đến cái dáng ngồi không đứng đắn này. Cô biết rõ công việc của Phó Tư Nghiên bận rộn như thế nào, nên chắc chắn sẽ không có đủ kiên nhẫn để lãng phí sức lực với cô, nên định có ý tiếp tục giở trò xấu.

"Tôi không…Tôi không buông đấy.”

Phó Tư Nghiên giữ chặt tay Nguyễn Hân và kéo Nguyễn Hân lên ghế sofa. Hai người ngồi trên sofa có vẻ hơi chật chội, chân trái của Nguyễn Hân đè lên chân phải của anh, cảm nhận được cả từng bắp thịt đang bó sát trong quần tây của anh, khiến cô cứ có cảm giác như mình đang ngồi lên chân anh ta vậy.

Cô lúng túng muốn đứng lên, nhưng cánh tay của Phó Tư Nghiên đã vòng qua sau lưng, đặt lên vai cô

“Ngoan ngoãn ngồi im đi”

Nguyễn Hân quay đầu lại, cả người giống như đang chủ động dựa vào trong lòng anh, “Vậy anh giúp tôi một lần được không?”

Ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào sofa, trên sàn hiện lên bóng hai người chồng lên nhau.

Nguyễn Hân nghiêng cổ, nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Phó Tư Nghiên cắn chặt hàm, yết hầu của anh dịch chuyển lên xuống, nói một chữ

“Được.”

Nguyễn Hân ngẩn người một lát mới có thể phản ứng lại lời của anh, anh nói được, tức là đồng ý rồi, cô phấn khích đến nỗi nhảy khỏi sofa.

“Phó Tư Nghiên, anh thật tốt, nhanh nhanh nào”

Cô đột nhiên cúi đầu xuống nhìn anh.

“Nhìn gì nữa?”

“Điện thoại của anh đâu?”

Phó Tư Nghiên nói: “Ở trong túi quần anh”

Nguyễn Hân nhìn thấy đùi bên phải của anh phồng lên một khối, thì trực tiếp đưa tay vào lấy điện thoại, nhét vào tay anh thúc giục nói: “Gọi điện thoại cho Hàn Nhậm Bân nhanh đi. ”

Ánh mắt Phó Tư Nhiên khẽ dao động, nói: “Muộn quá rồi, ngày mai hẵng gọi.”

Nguyễn Hân sợ ngày mai anh thức dậy liền quên mất việc này, bởi vì ban ngày, công việc rất bận nên sẽ không có thời gian để giải quyết chuyện này, vội la lên: “Gọi bây giờ luôn đi, thứ hai tuần sau sẽ quyết định ai là người được chọn rồi, phương án kế hoạch và hợp đồng còn chưa bàn nữa”

Phó Tư Nghiên im lặng, Nguyễn Hân cầm ngón trỏ của anh bấm mở khóa, tìm thấy số điện thoại của Hàn Nhậm Bân liền gọi ngay lập tức.

Tiếng chuông vang lên hai tiếng thì được bắt máy,

đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói: Alo, Tư Nghiên.”

Nguyễn Hân nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh, muốn anh trả lời.

Phó Tư Nghiên ngước mắt nhìn Nguyễn Hân, lấy điện thoại, thuận tay đóng loa mà Nguyễn Hân vừa bật.

“Là tôi.”

Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên trong bộ đồ tây, một tay cầm điện thoại, sắc mặt ung dung, cả người phả ra một hơi thở trầm ổn. Lúc nhìn chằm chằm vào mặt anh, đột nhiên tim cô lại đập mạnh một cái.

Cái cảm giác này thật là kì lạ.

Cô phát hiện Phó Tư Nghiên giống như càng ngày càng đẹp trai hẳn ra.

Phó Tư Nghiên đang cùng Hàn Nhậm Bân nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn thấy Nguyễn Hân đang nhìn chằm chằm vào mình, trong người anh đột nhiên cảm thấy hơi nóng, liền dùng một tay cởi bỏ cúc áo khoác vest bên ngoài ra.

Nguyễn Hân thấy anh dùng một tay cởi áo có chút bất tiện, vội duỗi tay giúp anh kéo ống tay áo ra.

Phó Tư Nghiên nhìn thấy tay áo khoác của mình đang trong tay cô, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhàng, sắc mặt không thay đổi mà nho nhã nói với Hàn Nhậm Bân ở đầu dây bên kia: “Tôi nghe chị dâu của cậu nói, cô ấy muốn mời cậu chụp ảnh tạp chí, nhưng lại bị cậu từ chối.”

Hàn Nhậm Bân ngơ ngác: “Ơ…Không phải là cậu bảo tôi từ chối sao? Tin nhắn từ chối đều là do cậu gửi mà.”

Phó Tư Nhiên lạnh giọng khiển trách: “Mặc kệ cậu đang bận chuyện gì, hay có lý do gì đi chăng nữa, hiện tại đang ở đâu, nhanh chóng trở về Nam Thành ngay nhé, về rồi thì lập tức đến trước mắt chị dâu cậu xin lỗi và dành ra mấy ngày để chụp tạp chí với chị dâu cậu đi.”

Hàn Nhậm Bân: “...”

Nguyễn Hân nghe được lời Phó Tư Nghiên giáo huấn Hàn Nhậm Bân, trong lòng cảm thấy vui sướng hẳn.

Lúc trước anh ta còn không thèm để ý đến cô một cái, cô còn tưởng anh ta tính tình cao ngạo. Nhưng ở trước mặt Phó Tư Nghiên còn không phải vẫn bị giáo huấn như một chú cún sao.

Chỉ vì âm thanh quá nhỏ nên cô cũng không nghe được Hàn Nhậm Bân nói gì.

Nguyễn Hân đi đến sofa, ngồi bên cạnh Phó Tư Nghiên, ghé đầu vào điện thoại muốn nghe xem Hàn Nhậm Bân đang nói gì. Phó Tư Nghiên liếc nhìn cô, sau đó liền tắt điện thoại, nhàn nhạt nói: “Cậu ta sẽ về nước ngay lập tức, ở bên kia cậu ta cũng không có bận chuyện gì.”

Khi nãy, Nguyễn Hân nghe thấy giọng điệu nói chuyện của anh với Hàn Nhậm Bân liền biết việc này không thành vấn đề. Cùng một vấn đề, nhưng cô cố gắng thế nào cũng đều không làm được, vậy mà Phó Tư Nghiên chỉ cần gọi một cuộc điện thoại liền có thể giải quyết xong. Khó trách, tại sao cụ Phó không thèm cân nhắc qua ba đứa con trai, mà đã trực tiếp giao quyền thừa kế cho cháu trai là Phó Tư Nghiên.

Nguyễn Hân cong môi, gương mặt lộ ra má lúm đồng tiền, cô ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn."

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, đón nhận lời cảm ơn của cô.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Nguyễn Hân lập tức liền cầm ngay điện thoại và máy tính liên hệ với Hứa Lam để chuẩn bị cho Hàn Nhậm Bân chụp tạp chí. Phó Tư Nghiên ngồi trên sofa nhìn cô một lúc thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là Nguyễn Đức Nghiệp gọi tới.

Phó Tư Nghiên liếc nhìn Nguyễn Hân một cái, rồi ra bên ngoài ban công trả lời điện thoại.

Thứ bảy này là Sinh nhật của Nguyễn Đức Nghiệp, ông ta muốn Nguyễn Hân cùng với Phó Tư Nghiên đến Nguyễn Gia ăn một bữa cơm. Nhưng Nguyễn Hân vẫn vì chuyện ông ta ly hôn rồi tái hôn mà vẫn còn giận ông ta, nên ông cũng ngại không dám gọi điện thẳng cho Nguyễn Hân nói muốn cô về nhà ăn sinh nhật mình, sợ gọi rồi lại bị Nguyễn Hân ngắt máy ngang. Trùng hợp thay, hôm nay ông lại thấy bài đăng của Nguyễn Hân trên vòng bạn bè, khoe rằng được Phó Tư Nghiên làm bữa sáng cho, cảm thấy quan hệ của con gái và con rể mình khá tốt, cho nên ông liền lấy điện thoại gọi cho Phó Tư Nghiên, muốn để Phó Tư Nghiên thuyết phục Nguyễn Hân.

Sau khi nghe dụng ý của ông ta qua điện thoại, Phó Tư Nghiên không trực tiếp đồng ý, mà nói rằng anh ta sẽ hỏi qua ý kiến của Nguyễn Hân.

Sau khi cúp máy, Phó Tư Nghiên đi đến phòng ngủ đứng bên cửa thấy Nguyễn Hân vừa gập máy tính lại, nằm sấp trên giường video call nói chuyện phiếm cùng với Hạ Y Đồng, giọng nói rất phấn khích, “Hàn Nhậm Bân, cậu ta đã đồng ý giúp mình chụp ảnh tạp chí rồi đấy.”

Hạ Y Đồng: “Là chồng cậu đồng ý giúp cậu sao?”

Nguyễn Hân ừ một tiếng.

Hạ Y Đồng phấn khích hỏi: “Nào, mau nói cho mình biết đi, cậu làm thế nào mà chồng cậu lại đồng ý giúp cậu vậy, không phải chiều nay vẫn còn nói hoàn toàn không được sao?"

Nguyễn Hân nói: “Mình cũng không biết sao đột nhiên anh ấy lại đồng ý giúp mình, nói chung là bởi vì mình vẫn luôn quấn lấy anh ấy, chắc là bị mình làm phiền đến mức không thể chịu nổi nữa rồi. ”

Hạ Y Đồng: “Cậu quấn lấy anh ta như thế nào?”

Nguyễn Hân: “Thì là cầu xin anh ấy đó, ôm đùi anh ấy không cho anh ấy đi”

Hạ Y Đồng cười khẩy, “Được lắm đó nha..Đại tiểu thư của mình ơi, chiêu này mà cậu cũng có thể nghĩ được. Mình có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó luôn rồi này, đó là cảnh một người vợ xinh đẹp như hoa ngồi dưới ôm đùi chồng làm nũng. Cái này mà áp dụng với bất kì người đàn ông nào thì bọn họ cũng đều không chịu nổi đâu nha. Thế ông chồng của cậu đã ăn cậu chưa?"

Nguyễn Hân tức giận nói: “Ăn cái gì mà ăn, anh ấy không phải kiểu người muốn lấy thân báo đáp đâu, cậu suy nghĩ linh tinh xấu xa gì đấy hả.”

Hạ Y Đồng hừ một tiếng, “Này, lại bắt đầu bênh rồi đấy? Mình xem mặt cậu hớn ha hớn hở không được bình thường lắm đó nha, có phải là cậu đã bị ông chồng của cậu hạ gục rồi không?”

Nguyễn Hân nghĩ lại hình ảnh Phó Tư Nghiên cầm điện thoại khiển trách Hàn Nhậm Bân, đuôi mắt không khỏi nhếch lên, “Cậu đừng có mà nói bậy”

“Vậy cậu cười cái gì”

“Bởi vì tớ đã mời được Hàn Nhậm Bân, nên hạnh phúc quá thôi!”

Nguyễn Hân nằm sấp có chút không thoải mái, liền cầm điện thoại điều chỉnh lại tư thế nằm của mình, màn hình lướt qua khiến cho Hạ Y Đồng thấy Phó Tư Nghiên đang đứng ngoài cửa

Hạ Y Đồng sửng sốt, đưa mắt ra hiệu với Nguyễn Hân, múa may tay chân dùng khẩu hình nói: “Chồng cậu đang đứng ngoài cửa kìa”

Nguyễn Hân không nghe được cô nói gì, tưởng mạng lag, giơ điện thoại lên xuống “Cậu nói gì cơ, mình nghe không rõ, mạng bị lag rồi hả?”

Hạ Y Đồng thì thầm nói “Chồng cậu đang đứng ngoài cửa kia kìa.”

“Chồng mình làm sao cơ?”

Hạ Y Đồng nghe vậy, chồng cũng đều gọi rồi, liền nói thẳng luôn: “Đứng ngay sau lưng cậu đó”

Cô xoay người, sặc một tiếng, muốn hỏi Phó Tư Nghiên đứng đây từ lúc nào, thì buột miệng thốt ra một câu, “Chồng”

Giọng nói vừa dứt

Hai người đều sửng sốt

Tiêu rồi, nói chuyện phiếm với Hạ Y Đồng xong thì trực tiếp kêu chồng luôn,

Nguyễn Hân đang nằm sấp trên giường, do quay đầu lại nhìn anh ta cho nên áo bị kéo lên một chút, để lộ ra phần eo nhỏ. Ánh đèn buông xuống, khuôn mặt cô trắng trẻo ửng hồng, khiến Phó Tư Nghiên ngứa ngáy trong lòng. Anh ta đẩy cửa bước vào, ánh mắt lóe lên sự nóng bỏng, từ phía sau ôm cô vào trong lòng. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Hân, anh rút điện thoại từ trong tay cô ra, ngắt video call, rồi ném sang một bên. Đôi môi nóng bỏng áp sát vào sau gáy cô “Gọi chồng làm gì vậy.”
Chương kế tiếp