Ngọt Tận Tâm Can

Chương 19
Giọng nói của Phó Tư Nghiên khàn khàn, mang theo hơi thở nam tính nồng nàng. Trong lòng Nguyễn Hân đột nhiên cảm thấy bất an, lắp bắp nói: “ Tôi…tôi chỉ lỡ lời thôi.”

Bàn tay của Phó Tư Nghiên bắt lấy vòng eo thon thả của cô. Ngón tay có chút chai sần của anh lướt nhẹ qua làn da trắng nõn quanh eo cô. Một dòng điệu yếu ớt từ eo chạy lên não, khiến Nguyễn Hân không biết phải làm sao. Cô muốn xoay người, nhưng lại bị Phó Tư Nghiên ở phía sau đè chặt. Cô chỉ có thể quay đầu lại, đưa tay đẩy vào bả vai anh ta.

“Phó Tư Nghiên, anh buông tôi ra mau. Anh đang làm gì vậy hả?”

Phó Tư Nghiên cười trầm thấp, đuôi mắt có hơi đỏ lên. Anh đưa tay khẽ nâng cằm cô lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, “ Không phải em gọi chồng đến đây sao?”

Lúc anh nói những lời này này, khuôn mặt cũng sát lại gần hơn chút, hơi thở của anh lại phả vào mặt cô.

Thân thể Nguyễn Hân khẽ run lên, một cô gái không có chút kinh nghiệm yêu đương nào như cô thì không thể chống lại loại tình huống này được. Mặc dù cô biết vợ chồng thân mật là chuyện rất bình thường, đặc biệt là đối với đàn ông trưởng thành đang độ tuổi trẻ sung sức, ngay cả khi không có tình yêu cũng có thể lau súng cướp cò*.

[*lau súng cướp cò nói chung cũng có thể hiểu là dù không yêu nhưng tiếp xúc lâu cũng sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn như là abcxyz=)))]

Nhưng sau khi cô và Phó Tư Nghiên kết hôn, thái độ của anh vẫn luôn rất thờ ơ. Cho dù có ngủ chung giường, anh cũng sẽ đàng hoàng mà nằm yên ở vị trí của mình, đắp chăn kín mít, cả đêm cũng không nhúc nhích, trang nghiêm như một bức tượng vậy. Điều này khiến Nguyễn Hân cảm thấy rằng anh thuần khiết đến mức không có nhu cầu về vấn đề kia nữa. Đối với Phó Tư Nghiên, nhìn anh quá hai lần chính là đang xúc phạm anh.

Nhưng bây giờ anh lại ôm cô vào lòng, ngực phập phồng theo hơi thở nóng bỏng, đôi mắt cũng trở nên đỏ hoe giống như một con mãnh thú ngủ đông đã lâu nhìn chằm chằm vào con mồi trước mắt. Cho dù cô có ngây thơ đến đâu thì cũng biết anh đang có ý gì, đó là chưa kể mấy năm nay cô đã được Hạ Y Đồng phổ cập cho không ít kiến thức về chuyện người lớn, cho nên hiện tại tư tưởng của cô cũng không còn quá đơn thuần nữa.

Cô lúng túng từ chối: “Tôi không có gọi anh nhé”.

Hai mắt của Phó Tư Nghiên tối sầm lại, bàn tay đang ôm eo thon của cô cũng liền dùng sức nhéo nhẹ một cái, thấp giọng nói: “Vậy em vừa mới gọi một tiếng “chồng”, là gọi ai vậy?”

Nguyễn Hân bị đau liền hừ lạnh một tiếng, giọng nói có chút hốt hoảng của cô lọt vào tai của Phó Tư Nghiên thì lại càng ngọt ngào hơn. Ngón tay anh buông lỏng ra, để lại vài dấu ngón tay nơi anh vừa nhéo.

Nguyễn Hân vốn dĩ đang rất cảm kích vì anh ấy đã mời Hàn Nhậm Bân thay cô, cho nên cô cũng định nói chuyện tử tế với anh. Nhưng nước mắt của cô đã suýt trào ra khi bị anh nhéo như thế này. Cô

"Đồ khốn, mau buông tôi ra."

Phó Tư Nghiên để cô đá vài cái trước khi anh vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô và nâng nó lên từng chút một trong lúc cô đang bận mắng mỏ anh.

Khi cô mắng một câu, thì anh cũng nhấc chân cô lên phía trước vài centimet.

Nguyễn Hân nhìn thấy chân của mình đang ở tư thế cực kỳ xấu hổ trên tay của Phó Tư Nghiên thì vô cùng tức giận. Lồng ngực phập phồng lên xuống, khóe môi mím lại, cũng không dám mắng hay đá anh nữa.

“Vừa rồi em gọi ai là chồng thế?”

Phó Tư Nghiên đặt chân cô xuống, lại hỏi lần nữa.

Nguyễn Hân trừng mắt lườm anh một cái, rồi xoay đầu vùi mặt mình vào trong gối, không muốn để ý đến anh nữa.

“Em có bao giờ tra hỏi anh cái gì đâu? Mắc gì anh hỏi thì em phải trả lời anh?”

Cô rất ghét Phó Tư Nghiên dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với cô.

“Ngoan”. Phó Tư Nghiên giọng khàn khàn, dỗ dành cô: “Nếu em nói cho anh biết, anh sẽ ngay lập tức đi đến phòng sách, không phiền em nữa ."

Tuy rằng hiện tại anh rất muốn hoàn toàn chiếm được cô, nhưng rõ ràng thời cơ còn chưa tới. Nhưng nếu người đó là Nguyễn Hân thì anh có đủ kiên nhẫn và sự tin tưởng dành cho cô.

Nguyễn Hân vừa nghe anh muốn đi đến phòng sách, cô liền do dự nói: “Tại sao em nhất định phải nói cho anh nghe. Anh biết đấy, đây chẳng qua chỉ là bạn em nói đùa mà thôi”.

“Rốt cuộc người em gọi là ai?”

Quá rõ ràng, anh hoàn toàn không quan tâm đến những gì bạn của cô nói.

Nguyễn Hân ở trong lòng anh giãy giụa lâu như vậy, tóc mai trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, còn sau lưng thì toát ra cả lớp mồ hôi luôn rồi, sắc mặt cô đỏ bừng, ủy khuất nói: “Anh hỏi em làm gì? Cũng đâu phải là anh không biết đâu, em còn có thể gọi ai được nữa.”

Nói bóng nói gió chính là gọi anh.

Nhưng cô cố chấp không chịu nói lại lần nữa.

Phó Tư Nghiên cũng không cố chấp nói về đề tài này nữa. Nhưng anh cũng không vì vậy mà buông tha cho cô, tay của anh tiếp tục châm lửa tại phần eo mẫn cảm của cô, nhìn thân thể cô khẽ run rẩy, nhẹ giọng hỏi: “Ngày hôm qua, em cứ ngồi lì trên giường của anh không chịu đi, còn hôm nay lúc thì em muốn cởi quần của anh, còn lúc thì lại gọi anh là chồng. Rốt cuộc em muốn làm gì đây?”

“……..”

Hỏi cô muốn làm cái gì hả? Tại sao anh ta lại có cái suy nghĩ này vậy chứ. Lúc cô ngồi trên giường của anh không chịu đi, hay lúc cô muốn cởi quần của anh. Rõ ràng chỉ là vì lúc đó cô muốn nhờ anh giúp đỡ mình mà thôi.

“Nguyễn Hân."

Anh bỗng gọi tên cô, lại nghiêm túc nhìn cô: “Em có muốn cùng anh thử một chút không?”

Nguyễn Hân sửng sốt một chút, đôi mắt quả hạnh khó hiểu nhìn anh: “Thử cái gì?”

Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng như quả anh đào của cô, không kiềm chế được nữa, liền đưa tay nâng cằm cô lên, cúi người xuống hôn cô.

“Ưm….” Tất cả sức lực trên cơ thể của Nguyễn Hân dường như bị rút kiệt trong nháy mắt. Phó Tư Nghiên cạy môi tiến sâu vào trong quấn lấy lưỡi cô, đầu óc Nguyễn Hân lúc này đã trở nên trống rỗng, lúc cô ý thức lại được thì nhận ra bản thân đã nằm trong vòng tay của anh, hoàn toàn dựa vào khuỷu tay của anh để chống đỡ cơ thể mình.

Cô xấu hổ buồn bực liền trừng mắt lườm anh, lại hé miệng hung hăng mà cắn mạnh vào môi anh một cái.

Phó Tư Nghiên bị đau liền buông cô ra, anh liếm liếm khỏe môi vừa bị cô cắn, lại nếm được mùi tanh của máu, mí mắt ngước lên, lộ ra một đôi mắt đào hoa diễm lệ vừa đen lại vừa sáng.

Nguyễn Hân nhìn khóe môi vừa bị mình cắn rách của anh, chột dạ nói: “Là do anh bắt nạt em trước, đồ lưu manh”.

Phó Tư Nghiên trong mắt đầy ý cười, lại dán lên môi cô một nụ hôn, rồi nói: “Chúng ta hãy thử làm một cặp vợ chồng chân chính đi.”

………….

Hãy thử làm một cặp vợ chồng chân chính…

Bởi vì câu nói này của Phó Tư Nghiên.

Nguyễn Hân đã mất ngủ cả đêm.

Phó Tư Nghiên đi vào phòng sách rồi, chỉ còn một mình cô nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc cô bây giờ là một mớ hỗn độn. Không biết có phải vì hành động thân mật gần đây của cô đã khiến Phó Tư Nghiên hiểu lầm rằng cô thích anh, nên mới dẫn đến việc anh bị kích thích và sinh ra nhu cầu sinh lí hay không.

Nhưng bất kể là vì nguyên nhân gì, cô đều cảm nhận được rõ ràng rằng dưới cơ thể cường tráng của Phó Tư Nghiên là một linh hồn đang chờ đợi cơ hội để hành động.

Ở cùng phòng với người đàn ông này, cô không còn thản nhiên như trước được nữa.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô chạm vào môi mình.

Nơi đó phảng phất còn sót lại một cảm giác ấm áp vừa thanh mát vừa sạch sẽ. Đã vậy, cô cũng không có một chút bài xích nào đối với việc này cả.

Hôm sau, khi đồng hồ báo thức vang lên, Nguyễn Hân vẫn còn đang mơ màng. Cô thò tay từ trong chăn ra để tìm điện thoại, nhưng cô còn chưa sờ được đến chiếc điện thoại thì báo thức đã ngừng kêu.

Tay của cô bị thả lại vào trong chăn. Một giọng nói ôn nhu truyền đến “Đồng hồ báo thức anh đã tắt rồi, em ngủ đi”

Nguyễn Hân mơ màng ừ một tiếng, hỏi “Hôm nay là thứ mấy vậy?”

Phó Tư Nghiên nói: “Không đi làm”.

Khi Nguyễn Hân nghe thấy ba chữ không đi làm này, trong tiềm thức cô cảm nhận được hôm nay là cuối tuần, liền vùi đầu vào trong ổ chăn, yên tâm ngủ tiếp.

Phó Tư Nghiên cầm điện thoại của cô ra ngoài, tìm thấy Hứa Lam ở mục tin nhắn và gửi một tin nhắn:

【Xin chào.】

Hứa Lam: 【Anh là người yêu của Nguyễn Hân à?】

【 Ừm.】

Hứa Lam: 【Nguyễn Hân còn chưa dậy sao?】

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Phó Tư Nghiên không trực tiếp thừa nhận.

【Hôm nay chúng tôi sẽ gặp Hàn Nhậm Bân.】

Hứa Lam: 【 Được, vậy cứ để Nguyễn Hân ngủ một giấc ngon lành đi.】

【…..】

【Xin lỗi, xin vui lòng thu hồi tin nhắn cuối cùng mà cô đã gửi.】

Từ Lam thu hồi một tin nhắn.

Bên phía Nguyễn Hân cũng thu hồi tin nhắn.

Từ Lam:【Được rồi, việc mời Hàn Nhậm Bân đã làm cho Nguyễn Hân lo lắng nhiều rồi. Nhờ anh chuyển lời tới cô ấy, nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ được nghỉ phép hai ngày. Tuần này cô ấy sẽ không cần phải đi làm, nhưng vào thứ Hai tuần tới nhất định phải đến tham gia hội nghị thường kỳ của công ty đúng giờ đấy.】

【Ừm.】

Sau khi Phó Tư Nghiên xin phép cho Nguyễn Hân xong, liền nhận được điện thoại của Hàn Nhậm Bận.

“Tư Nghiên, cậu làm sao vậy, tại sao hôm qua không nghe điện thoại của tôi?”

Hàn Nhầm Bân tức muốn chết luôn rồi. Hôm qua Phó Tư Nghiên gọi điện cho cậu, coi cậu như cháu trai mà giáo huấn một trận sau đó thì im hơi lặng tiếng. Mặc dù đoán được hôm qua Phó Tư Nghiên gọi điện cho cậu là để cho Nguyễn Hân thấy. Nhưng cậu rất bất mãn vì việc Phó Tư Nghiên qua cầu rút ván.

Phó Tư Nghiên bị cậu chất vấn thì thản nhiên nói: “Làm sao tôi có thể nghe điện thoại của cậu vào buổi tối được”.

Anh nói như thể đó là một lẽ đương nhiên, từng chữ đều toát ra hơi thở của người đã có gia đình.

Hàn Nhậm Bân nghẹn họng, vừa nghe đã hiểu được anh đang muốn nói gì.

Buổi tối rất bận, phải dành thời gian chăm sóc cho vợ.

Hàn Nhậm Bân lạnh lùng nói: “Lúc trước chị dâu muốn tôi giúp đỡ, cậu lại không cho. Chưa đến hai ngày cậu lại gọi điện yêu cầu tôi giúp chị ấy. Tôi còn đang muốn nói xin lỗi với chị dâu đấy.”

Hàn Mặc Bân càng nói càng thấy buồn bực.

Phó Tư Nghiên trêu chọc vợ của mình.

Tại sao người chịu tổn thương lại là cậu.

Phó Tư Nghiên nói: "Cô ấy là người tốt tính, sẽ không để bụng chuyện này đâu”.

Hàn Nhậm Bân: “Quan trọng là trước đó chị dâu đã gửi tin nhắn cho tôi, nhưng tôi vẫn chưa trả lời. Chắc chắn là chị dâu sẽ có ấn tượng đặc biệt không tốt về tôi rồi. Lúc chị dâu đăng trạng thái ở vòng bạn bè, Cảnh Diệu, Hạo Bác, bọn họ đều vào bình luận, tôi thậm chí còn không dám vào thả tim nữa đấy.”

Phó Tư Nghiên: “Cậu đừng lo, cô ấy sẽ không có bất kỳ ấn tượng nào về cậu đâu.”

Hàn Nhậm Bân: “….”

Nguyễn Hân ngủ một giấc đến giữa trưa. Lúc xuống lầu tìm đồ ăn, lại thấy Phó Tư Nghiên trong bếp, theo bản năng cô liền muốn quay người chạy lên lầu.

Phó Tư Nghiên đã nhìn thấy cô rồi, trên tay anh lại đang bưng một mâm thức ăn, xoay người về phía đối diện cô: “Lại đây.”

Nguyễn Hân ôm tay vịn cầu thang cảnh giác nhìn anh

.Hôm nay anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh lam, cổ đeo tạp dề. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người anh, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất uy nghiêm, hoàn toàn khác với người đỏ mắt bắt nạt cô đêm qua.

Nguyễn Hân không muốn nói chuyện với anh nhưng cái bụng không biết nghe lời và mũi cô cũng bị hấp dẫn bởi mùi thức ăn trong bếp.

Phó Tư Nghiên đã nhìn thấy sự do dự của cô liền bê mâm thức ăn ra.

Là thịt kho tàu.

Nguyễn Hân không thực sự thích ăn thịt kho tàu, nhưng món thịt kho tàu trong tay Phó Tư Nghiên trông ngon lạ thường.

Cô nếm thử một miếng.

Thơm quá.

“Đi vào phòng ăn, ăn đi”.

Cả hai đều không đề cập đến chuyện tối qua nữa. Sau khi ăn xong, Nguyễn Hân sờ cái bụng no căng của mình, cảm thấy nếu cứ tiếp tục ăn như vậy cô sẽ tăng cân và bị béo phì mất.

Phó Tư Nghiên đang thu dọn bát đĩa, Nguyễn Hân hỏi: “Khi nào dì Hoàng sẽ trở về?”

Phó Tư Nghiên dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: “Tuần sau”.

Nguyễn Hân ừ một tiếng, “Điện thoại của tôi đâu?”

Cô vừa thức dậy đã không tìm thấy điện thoại của mình đâu.

Phó Tư Nghiên nói: “Trong túi quần anh, em tới lấy đi”.

Anh đang cầm đĩa bằng cả hai tay nên không thể đưa điện thoại cho cô được. Nguyễn Hân thấy anh nghiêng người đem túi quần hướng về phía mình thì cũng không nghĩ ngợi gì liền đưa tay lấy điện thoại ra.

Mở điện thoại lên, Nguyễn Hân vô cùng sửng sốt khi thấy ngày Thứ Năm hiển thị trên màn hình.

Hôm nay không phải là ngày cuối tuần sao?

Cô nhớ rõ hôm nay không có đi làm mà, hơn nữa hôm nay Phó Tư Nghiên cũng không đi làm.

Cô âm thầm đếm thời gian làm việc trong tuần này của mình, phát hiện hôm nay thực sự là thứ Năm. Vì vậy cô không cam lòng hỏi PHó Tư Nghiên: “Hôm nay là thứ mấy?”

Phó Tư Nghiên: “Thứ Năm”.

Nguyễn Hân: “Vậy tại sao anh không gọi tôi dậy đi làm?”

Nguyễn Hân hợp tình hợp lý ném nồi đen sang Phó Tư Nghiên. Bình thường 8h sáng cuối tuần anh đều cố ý đánh thức cô dậy ăn sáng nhưng vào các ngày trong tuần thì anh lại để cho cô ngủ một giấc đến tận giữa trưa luôn, cũng mặc kệ việc ngày hôm cô đó phải đi làm.

Ngày hôm qua cô mới sám hối lại còn đảm bảo với Hứa Lam sẽ không tái phạm nữa, kết quả hôm nay cô lại trốn việc.

Phó Tư Nghiên nói: “Anh đã xin nghỉ giúp em rồi."

Nguyễn Hân nghe thấy anh nói đã xin nghỉ thay mình, trái tim liền phát ra một tiếng răn rắc, chính là âm thanh của sự vỡ vụn~~

Cô vội vàng xem qua lịch sử trò chuyện với Hứa Lam.

Cũng còn may, vì lần này Phó Tư Nghiên không nói câu gì kì lạ. Đại khái là phong cách nói chuyện phiếm của anh quá mức đặc biệt, Hứa Lam nhìn thoáng qua hai chữ “Xin chào” ngắn gọn kia thì đã đoán ra được người gửi tin nhắn chính là Phó Tư Nghiên.

Nhìn thấy hai tin nhắn trong khung chat đã bị thu hồi, Nguyễn Hân tò mò hỏi: “ Đã thu hồi tin nhắn gì vậy?”

Phó Tư Nghiên nhàn nhạt trả lời: “Không nhớ.”

Không nhớ sao?

Nguyễn Hân cảm thấy Phó Tư Nghiên nói vậy hơn phân nửa chỉ là bản thân nói cho có lệ. Nếu là Hứa Lam thu hồi tin nhắn thì anh quên là chuyện bình thường. Đằng này anh là người gửi tin và thu hồi thì làm sao có thể không nhớ được cơ chứ. Nhưng nhìn nội dung trò chuyện, thì không thấy có chỗ nào nào không đúng cả.

Nguyễn Hân cầm điện thoại về phòng gọi cho Hứa Lam. Hứa Lam cũng không nói gì, chỉ bảo cô mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt và đừng nói ra ngoài việc hai ngày trước đã mời được Nhậm Hàn Bân.

Nguyễn Hân cau mày nói: “Tổng giám đốc Lý bên kia có vấn đề gì sao?”

Hứa Lam ngữ khí không tốt lắm: “Anh ta quyết tâm muốn ôm chân của Nguyễn Thư Nhã, dù thế nào cũng không muốn buông cành cây cao lớn này. Nhưng mà em không cần lo lắng về chuyện này đâu. Em đã hoàn thành xong phần việc của mình rồi và phần còn lại là việc của chị.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hứa Lam, Nguyễn Hân cảm thấy hơi bực bội trong người, lúc này Phó Tư Nghiên đã đẩy cửa bước vào, thấy sắc mặt của cô liền nghĩ rằng Hứa Lam đã đã nói với cô về nội dung tin nhắn đã thu hồi, anh hỏi: “Cấp trên của em đã nói gì vậy?”

Nguyễn Hân nhìn anh một cái rồi nói: “Không có gì”.

Phó Tư Nghiên nói: “Hôm qua bố vợ đã gọi điện nói muốn anh đưa em về Nguyễn gia một chuyến”.

Khi Nguyễn Hân nghe nói rằng Nguyễn Đức Nghiệp gọi điện muốn cô về nhà, cô suy nghĩ gì liền trực tiếp từ chối luôn: “Không đi. Sau này ông ta có gọi điện cho anh, anh cũng không cần phải nghe máy đâu."

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng rồi đưa điện thoại di động cho cô.

“Anh làm gì vậy?”

“Anh nghe điện thoại của ông ta cũng vì kính trọng ông ta là bố của em. Nếu em vì chuyện này mà không vui thì hãy xóa số hoặc cho số điện thoại của ông ta vào danh sách đen. Từ nay về sau, anh sẽ không nghe điện thoại của ông ta nữa.”

Nguyễn Hân có chút sửng sốt: “Anh không sợ đắc tội với ông ta sao?”

Phó Tư Nghiên tập trung ánh mắt trên người cô, không rõ ý vị trả lời: “Trước kia thì sợ, bây giờ thì không”.

****************************************************************

Phó Tư Nghiên: Vợ đã cưới được rồi, anh còn sợ ông ta làm gì nữa chứ.
Chương kế tiếp