Ngọt Tận Tâm Can

Chương 61
Sau khi Lý Văn Khang tiễn hai mẹ con Lý Anh Hoa, Nguyễn Thư Nhã, anh ta không quay lại khu văn phòng của ban biên tập mà trực tiếp gọi Hứa Lam đến văn phòng của anh ta để thảo luận xem xử lý Nguyễn Hân như nào.

Khi Lý Anh Hoa và Nguyễn Thư Nhã rời đi, mặc dù họ nhấn mạnh rằng họ không giận Nguyễn Hân, không thể sa thải Nguyễn Hân, nhưng Lý Văn Khang thích tùy mặt gửi lời nhất, tất nhiên anh ta không biết rằng hai mẹ con Lý Anh Hoa, Nguyễn Thư Nhã không muốn để Nguyễn Hân bị sa thải vì họ sợ Nguyễn Hân sẽ quay lại thừa kế công ty, thấy Lý Anh Hoa xị cả mặt trước những lời nói nào là nhà giàu mới nổi của Nguyễn Hân, trông lạnh lùng, không hề giống như không bận tâm, sau khi cẩn thận suy nghĩ về những suy nghĩ của Lý Anh Hoa, anh ta vẫn thấy bà ta chỉ đang giả vờ độ lượng, thật ra trong lòng hận không thể lột da Nguyễn Hân.

Tất cả người nhà giàu bây giờ đều như vậy, trước mặt người ngoài thì hiền thục độ lượng, nhưng bên trong thủ đoạn ai nấy đều tàn nhẫn, đặc biệt là vợ chủ tịch, tuổi không còn trẻ, tuy bảo dưỡng không tồi, nhưng so với vợ trước của chủ tịch, thì da mặt lại thua xa, còn có một cô con gái hai mươi tuổi, như thế cũng có thể lên ngôi thành công, còn mang thai con của chủ tịch, nhất định không phải người đơn giản.

Bị một biên tập viên trong công ty mình quản lý giễu cợt, nếu không thể xử lý khiến vợ chủ tịch hài lòng, khó tránh bà ta sẽ không tức giận.

Anh ta giay thái dương, sắc mặt khó chịu, nhìn Hứa Lam: "Cô Nguyễn Hân kia chính là người mà cô cật lực tiến cử lên Tổng giám đốc Phó biên tập, xem hôm nay cô như nào. Lại dám nói năng ngông cuồng với vợ chủ tịch, đừng nói Tổng giám đốc Phó biên tập, thậm chí còn không đạt đến phẩm chất cơ bản của công việc này.”

Hứa Lam biết rằng thái độ của Nguyễn Hân hôm nay không phù hợp, nhưng cô ấy vẫn muốn bảo vệ cô: "Tính cách của Nguyễn Hân hơi thẳng thắn, năng lực làm việc của cô ấy ai cũng thấy rõ. Tuy những lời cô ấy nói với bà Nguyễn thật sự không hay, nhưng cũng coi như là những lời đề nghị chân thành, lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi với bà Nguyễn."

“Đủ rồi.” Lý Văn Khang nhìn Hứa Lam: “Nếu như là cô, cô có thể chấp nhận chuyện mình được nhận những lời khuyên “chân thành” trước mặt nhiều người như thế không?”

Hứa Lam mím môi.

"Đó là vợ của chủ tịch, là nguồn sống của chúng ta, tôi không thể đắc tội với người ta. Hứa Lam, không phải tôi không nể mặt cô, cho cô ta thu dọn đồ đạc rời đi đi."

Hứa Lam hít một hơi thật sâu, cầu xin thay cho Nguyễn Hân: "Tổng giám đốc Lý, cô bé vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, hơn nữa còn nhỏ, phạm phải sai lầm bị Lệ Vi đuổi, coi như là bài học rồi, không cần cắt đứt đường sự nghiệp của cô ấy."

Lý Văn Khang không kiên nhẫn ngắt lời Hứa Lam: "Được rồi, tôi biết phải làm sao, ra ngoài đi."

Hứa Lam biết Lý Văn Khang ích kỷ, lo lắng bà Nguyễn bất mãn với anh ta, e là sẽ dễ dàng tha cho Nguyễn Hân, nếu muốn giải quyết chuyện này, nhất định phải bắt đầu từ bà Nguyễn.

Hứa Lam đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Lý Văn Khang lại nói: "Sau khi Lý Thu Mạn vào công ty thể hiện rất tốt, vị trí Tổng giám đốc Phó biên tập, giao cho cô ấy đi."

Hôm nay anh ta thấy Lý Thu Mạn và Nguyễn Thư Nhã nói chuyện với nhau, trông quan hệ có vẻ không tệ.

*

Trong khu văn phòng, sau khi Hứa Lam bị Lý Văn Khang gọi đi, mọi người đều không còn tâm trạng làm việc, chuyển sự chú ý của họ sang Nguyễn Hân.

Trần Tiên Tiên đứng bên cạnh Nguyễn Hân, cúi xuống nhìn cô: "Lúc nãy bị ai hại à?"

Nguyễn Hân: "Tôi bị sao à?"

Trần Tiên Tiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đó là vợ chủ tịch, cô nói quần áo người ta quê mùa, trang sức trên người như nhà giàu mới nổi, cô có biết một câu nói của người ta có thể khiến cô không sống được trong giới này nữa không."

Nguyễn Hân cầm ly nước lên, nói: "Những gì tôi nói là sự thật."

“Nói thật…” Trần Tiên Tiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía này, vỗ vỗ vai cô, nói thầm: “Nói thật cũng không thể nói trước mặt.”

Nguyễn Hân cười: "Không sao, trong cốc hết nước rồi, tôi đi lấy nước."

Cô đứng dậy đi về phía phòng trà.

Trần Tiên Tiên thực sự bị khâm phục tâm lý của cô, tổng giám đốc Lý còn nói sẽ sa thải cô, nhưng cô vẫn thấy không sao.

Máy lọc nước báo hiệu không có nước nóng, Nguyễn Hân đặt cốc lên quầy bar, đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, đợi nước trong máy lọc nước nóng lên.

Lúc này mặt trời chói chang, ánh sáng từ cửa sổ lọt vào, lơ lửng trong không trung như sương mù, bay qua gò má, có cảm giác ấm áp của năm tháng lặng lẽ.

Lý Thu Mạn đi từ bên ngoài vào, tới trước mặt Nguyễn Hân, nghiêng người nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.

Bốn mắt nhìn nhau, nét mặt cô ta ngày càng kiêu ngạo, tự mãn.

"Vừa rồi tổng giám đốc Lý gửi tin nhắn cho tôi, vị trí Tổng giám đốc Phó biên tập là của tôi rồi."

Sắc mặt Nguyễn Hân thờ ơ, không nói gì, cô nhìn thoáng qua đèn báo nước nóng trên máy lọc nước, cầm cốc nước nóng lên, quay người rời đi, không thèm nhìn Lý Thu Mạn.

Lý Thu Mạn nhìn chằm chằm vào lưng cô, khịt mũi.

Không biết Nguyễn Hân tự hào cái gì, sắp bị sa thải rồi.

Vài ngày trước cô ta đã biết Nguyễn Thư Nhã là con gái riêng của chủ tịch Nguyễn, hơn nữa bà Nguyễn còn đang mang thai, địa vị trong nhà họ Nguyễn rất vững chãi, chỉ cần bà Nguyễn và Nguyễn Thư Nhã tới toà soạn tạp chí đi một vòng, nói chuyện với họ hai câu, lộ rằng quan hệ của hai người khá tốt, với tính tình của tổng giám đốc Lý, vì lấy lòng vợ chủ tịch, chắc chắn sẽ đánh giá lại vị trí Tổng giám đốc Phó biên tập.

Vốn dĩ anh ta muốn lợi dụng quyền lực của bà Nguyễn áp đảo Nguyễn Hân, nhưng không ngờ rằng Nguyễn Hân lại tự hại mình, bằng cách xúc phạm bà Nguyễn.

Như vậy tốt hơn, sau này không cần gặp cô trong giới nữa.

Cô ta biết ngay, với tính không sợ gì của Nguyễn Hân, sớm muộn gì cũng sẽ vấp ngã.

Sau khi Hứa Lam đi từ chỗ tổng giám đốc Lý trở về, cô ấy liếc nhìn Nguyễn Hân đang ngồi trên ghế cầm ly nước, rồi đi thẳng vào văn phòng của mình.

Nói đã nói như nước đã đổ đi, chuyện tới nước này, mắng Nguyễn Hân cũng vô dụng, cho nên cô ấy nhắn tin cho Nguyễn Hân, bảo cô về nghỉ ngơi mấy ngày.

Nếu là một nhân viên bình thường, thời gian nghỉ ngơi tạm thời này, không ai biết sẽ kéo dài bao lâu.

Nguyễn Hân trả lời “vâng”, rồi thu dọn đồ đạc về nhà.

Vương Lị giả vờ tiễn cô xuống lầu, trong lòng vẫn có chút không tin.

"Chị Hân, chị bị thật sa thải à?"

Nguyễn Hân: "Như em muốn, chị bị thật sa thải rồi."

Vương Lị mím miệng: "Vậy mẹ kế của chị và Nguyễn Thư Nhã cố ý đến đây để dọa chị, còn muốn chị báo cáo công việc với bà ta, bà ta mà xứng!"

Nguyễn Hân mỉm cười: "Được rồi, em trở về làm việc chăm chỉ đi. Nếu Lý Thu Mạn cố ý gây khó dễ cho em, sắp xếp công việc cho em, em cứ mặc kệ cô ta."

Vương Lị ừm rồi nói: "Yên tâm, em không sợ cô ta."

Có chị Hân Hân chống lưng cho cô ấy, cô ấy còn sợ ai nữa?

Cô ấy cảm thấy cho dù bây giờ tổng giám đốc Lý đứng trước mặt cô ấy, cô ấy cũng dám chửi.

Lúc này ,nhân viên văn phòng đều đang đi làm, trên đường cũng không có nhiều người, Nguyễn Hân xách túi, không muốn về nhà, đi bộ vô định dọc theo vỉa hè.

Hơn một tiếng sau, cô đứng trước cổng trụ sở tập đoàn Thịnh Nguyên.

Cô đứng ngoài cổng nhìn vào trong, do dự không đi vào, vừa rồi không biết sao, vô tình đi đến đây.

Giống như lúc nhỏ, mỗi khi cô cảm thấy không vui, cô sẽ đến trụ sở Đạt Hành.

Cô đi tới đi lui ở cổng, nhân viên bảo vệ ở cổng vừa nhìn đã nhận ra cô, cô là người mà trợ lý Vạn đích thân tới đón, còn đi ra ngoài với chủ tịch lần trước.

Nhân viên bảo vệ ban đầu không dám chào cô, nhưng khi thấy cô lảng vảng trước cửa, anh ta lấy hết can đảm,hỏi: "Cô đến đây để gặp chủ tịch Phó ạ?"

Bọn họ đều đoán với nhau đây là bà Phó, nhưng chỉ suy đoán, sợ gọi sai, nên bảo vệ trực tiếp gọi cô thay thế.

Nguyễn Hân đang định đi, nhưng khi anh ta hỏi cô, cô ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ anh ấy có ở công ty không?"

Nhân viên bảo vệ vội vàng gật đầu: "Có có, sáng nay chủ tịch Phó tới công ty, vẫn chưa ra ngoài, cô vào đi."

Phó Tư Nghiên kết thúc cuộc họp, bước ra khỏi phòng họp.

Một trợ lý mới bước đến gần Vạn Kỳ, thì thầm: "Vợ chủ tịch đến rồi."

Lần trước khi Nguyễn Hân đến, Vạn Kỳ đã nói với các trợ lý trong văn phòng chủ tịch rằng đây là bà Phó, không được bỏ qua,

Phó Tư Nghiên dừng lại, hỏi: "Ai tới à?"

Người trợ lý trả lời: "Vợ ngài tới rồi, đang trong phòng chờ."

Vừa dứt lời, chủ tịch Phó quay người sải bước về phía phòng chờ.

Đẩy cửa phòng chờ ra, chỉ thấy Nguyễn Hân đang cúi đầu ngồi ở giữa sô pha, không nghịch điện thoại di động, giống như đang chuyên tâm chờ đợi anh đến.

Phó Tư Nghiên mỉm cười, đi về phía cô, hỏi: "Sao đột nhiên em lại ở đây, nhớ anh à?"

Khi Nguyễn Hân nghe thấy giọng nói của Phó Tư Nghiên, ánh mắt cô tự dưng cay cay, cô ngẩng đầu lên, hơi hếch cằm,cố gắng kiềm chế nước mắt chảy ra.

Nụ cười trong mắt Phó Tư Nghiên trong nháy mắt biến mất, anh đi đến trước mặt cô, quỳ xuống, đặt bàn tay to lên mu bàn tay cô, nhẹ nhành hỏi: “Sao thế, có người bắt nạt em à?”

Nguyễn Hân mở to mắt, mím môi, lắc đầu.

Phó Tư Nghiên nhìn thoáng qua đã biết cô bé nhỏ đáng thương có chuyện không ổn, anh đứng dậy không nói lời nào, rót cốc nước ấm cho Nguyễn Hân.

Ngồi một lúc, Nguyễn Hân đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Cô đặt cốc nước lại, hỏi: "Có quấy rầy công việc của anh không, hay là để em về nhà."

Cô đang định đứng dậy, thì Phó Tư Nghiên đã nhấc cánh tay của cô lên, ôm eo cô kéo cô vào lòng, cúi đầu, cằm đặt trên cổ cô, nghiến răng nói: “Nguyễn Hân, em nói lời ngốc nghếch thế cố ý chọc tức anh à, công việc quan trọng hay em quan trọng?"

Nguyễn Hân quay đầu, gọi tên anh: "Phó Tư Nghiên."

Phó Tư Nghiên ngẩng đầu lên: "Anh là gì của em?"

Nguyễn Hân bĩu môi: "Bỏ em xuống, em thấy hơi nóng."

"Lại nóng?"

Nguyễn Hân nghe thấy thế, đỏ mặt.

Phó Tư Nghiên mở miệng, cắn vành tai của cô: "Không nói gì đã chạy tới đây, nước mắt giàn giụa khiến anh đau lòng."

Nguyễn Hân biện hộ: "Em không khóc."

Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Là anh hoa mắt à?"

Nguyễn Hân nhìn anh, im lặng một lúc rồi nói: "Hôm nay Lý Anh Hoa và Nguyễn Thư Nhã đã đến Lệ Vi."

"Dẫn theo một trợ lý, nói là nhàm chán, đến công ty chi nhánh Đạt Hành thị sát, tất cả nhân viên đều biết, bà ta là vợ chủ tịch tập đoàn Đạt Hành, bố em lúc trước từng nói với em, dù cưới Lý Anh Hoa, ông ấy cũng sẽ không bao giờ cho bà ta can thiệp vào công việc công ty, ông ấy lại lừa em.”

Lông mi cô run rẩy, cổ họng lại bắt đầu đau rát, cô cúi đầu tựa vào ngực anh, vùi mặt vào trong lòng anh, cắn chặt môi, không để anh nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống.

Phó Tư Nghiên nhẹ nhàng xoa lưng Nguyễn Hân, Nguyễn Hân chưa bao giờ thật ra không nghĩ cô sẽ khóc, cả ngày hôm nay cô rất bình tĩnh, như không biết vì sao gặp Phó Tư Nghiên xong cô lại không nhịn được.

Khóc mệt rồi, Nguyễn Hân bắt đầu buồn ngủ, Phó Tư Nghiên đưa cô đến phòng chờ của văn phòng của anh, ở đó có một chiếc giường cho anh ngủ qua đêm ở công ty, anh cởi áo khoác cho Nguyễn Hân, mặc quần dài, áo len vào, Phó Tư Nghiên không vội đi làm ngay, mà ngồi ở mép giường cùng cô, một tay chui vào trong chăn, nắm lấy tay cô.

Rèm cửa dày nặng che khuất ánh sáng bên ngoài, trong phòng hơi tối, có lẽ là do khóc lâu mỏi mắt, Nguyễn Hân chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Phó Tư Nghiên nghe tiếng cô thở đều, cúi người xuống hôn giữa lông mày cô, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng chờ.

Lý Văn Khang lúc sáng vừa mới sợ hãi tiếp vợ chủ tịch, nhân viên dưới quyền thậm chí còn chọc giận vợ chủ tịch, anh ta ở trong văn phòng nghĩ cách đối phó với Nguyễn Hân, để vợ chủ tịch hả giận, buổi chiều mở cuộc họp, muốn để trang bìa của tạp chí tháng sau cho Nguyễn Thư Nhã.

Trang bìa của tạp chí Lệ Vi số chính đã được hẹn người trước vài tháng, bây giờ muốn thay thành Nguyễn Thư Nhã, tương đương với việc phá vỡ hợp đồng, Hứa Lam không đồng ý, Lý Văn Khang lấy lý do hôm nay Nguyễn Hân đã đắc tội chủ tịch ngày để đàn áp cô ấy.

Hai người đang tranh cãi thì nhân viên lễ tân chạy vào thông báo rằng Phó Tư Nghiên, chủ tịch tập đoàn Thịnh Nguyên đã đến.

Lý Văn Khang sửng sốt, không hiểu sao đại lão lại tới đây.

Tập đoàn Thịnh Nguyên không có quan hệ hợp tác với tạp chí Lệ Vi, dù có cũng không cần anh đích thân tới.

Buổi sáng vợ chủ tịch đến thị sát, buổi chiều con rể chủ tịch lại đến.

Mọi người không nhịn được mà tưởng tượng ra cuộc tranh giành quyền lực trong nội bộ tập đoàn Thịnh Nguyên.

Lý Văn Khang vội vàng dẫn Hứa Lam ra ngoài chào đón, vừa bước ra khỏi phòng họp đã thấy Phó Tư Nghiên đi vào, theo sau là năm trợ lý, hai vệ sĩ vạm vỡ.

"Chủ tịch Phó, hoan nghênh ngài tới công ty của chúng tôi thị sát."

Lý Văn Khang đưa tay về phía Phó Tư Nghiên, nhưng Phó Tư Nghiên lại đi ngang qua anh ta mà không nhìn anh ta.

Khóe môi Lý Văn Khang cứng đờ, anh ta tiếp tục: "Chủ tịch Phó, tôi dẫn anh đi một vòng tham quan Lệ Vi nhé."

Ánh mắt Phó Tư Nghiên sắc bén liếc nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng nói: "Không cần, tôi không tới để thị sát công ty."

Lý Văn Khang: "Vậy hôm nay chủ tịch Phó tới đây có chuyện gì?"

Phó Tư Nghiên: "Hôm nay vợ tôi bị sa thải rồi, tôi tới đây để thu dọn đồ đạc cho cô ấy."

Lý Văn Khang: "..."

Vợ của chủ tịch Phó?

Chương kế tiếp