Ngọt Tận Tâm Can

Chương 62
Sau khi Phó Tư Nghiên nói xong chuyện vợ bị sa thải hôm nay, toàn bộ không khí văn phòng trở nên yên tĩnh.

Biểu tình mọi người khiếp sợ còn có chút không thể tin được, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Tổng giám đốc Phó nói vợ của mình hôm nay đã bị sa thải rồi.

Mọi người đều biết, vợ của Tổng giám đốc Phó tập đoàn Thịnh Nguyên chính là đại tiểu thư của tập đoàn Đạt Hành.

Hôm nay nhân viên duy nhất bị sa thải khỏi ban biên tập chỉ có Nguyễn Hân.

Nói đến nước này, cho dù Lý Văn Khang có ngu ngốc cách mấy cũng đoán được người vợ mà Phó Tư Nghiên đang ám chỉ là ai.

Môi Lý Văn Khang tái nhợt, cả khuôn mặt đều như nứt toạc, không thể tin nhìn về phía Phó Tư Nguyên, cổ họng đắng ngắt, mang theo tia hy vọng mong mỏi cuối cùng không phải giống như mình suy đoán.

“Tổng giám đốc Phó, có phải nhầm lẫn hay không, chúng tôi không nhận được thông báo Nguyễn tiểu thư công tác ở Lệ Vi.”

“Ý của anh là, tôi sai sao?” Phó Tư Nghiên nhàn nhạt liếc qua anh ta, ánh mắt hờ hững, lại làm đáy lòng Lý Văn Khang run lên, theo bản năng cúi người xin lỗi: “Thực xin lỗi Tổng giám đốc Phó, là… là tôi nói sai.”

Đối với người như Phó Tư Nghiên thì làm cái gì cũng là đúng.

Mọi người vốn dĩ còn đang khiếp sợ chuyện Nguyễn Hân có thể là đại tiểu thư của tập đoàn Đạt Hành, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ăn nói khép nép của Lý Văn Khang, tất cả đều ngấm ngầm chờ xem kịch hay.

Lý Văn Khang làm người hư vinh ích kỷ, đạp dưới luồn trên, thường lợi dụng địa vị để sai bảo nhân viên trong công ty như bảo mẫu nhà mình, ngay cả ngày sinh nhật của vợ mình mà anh ta cũng ám chỉ nhân viên phải chuẩn bị điều bất ngờ cho vợ anh ta, còn dây dưa không rõ với trợ lý nữ, tuy rằng có chút năng lực, nhưng phẩm hạnh đạo đức tuyệt nhiên không có.

Không phải là không có người báo cáo về tổng bộ, nhưng thủ đoạn của Lý Văn Khang rất quỷ quyệt, nghe nói người báo cáo nặc danh đã bị anh ta điều điều tra ra, đến mức khiến người ta không thể tìm được việc ở Nam Thành, cuối cùng bị ép buộc phải trở về quê sống.

Đám nhân viên của Lệ Vi không dám lên tiếng chống lại anh ta, đều ngóng trông anh ta mau mau thăng chức một chút rồi điều đến nơi khác để có thể thoát khỏi tên lãnh đạo này càng sớm càng tốt, không nghĩ tới lần này anh ta tưởng lấy lòng phu nhân chủ tịch đương nhiệm, cuối cùng lại đắc tội đại tiểu thư của tập đoàn, chồng của người ta chính là người đứng đầu tập đoàn Thịnh Nguyên Phó Tư Nghiên, đích thân tới cửa bảo giúp vợ thu dọn đồ đạc, này là thu dọn đồ đạc à? Này rõ ràng là đến để chỉnh đốn người.

Lần này Lý Văn Khang khẳng định xong đời.

Lý Văn Khang thấp thỏm bất an, liên tục nhận lỗi với Phó Tư Nghiên, sắc mặt Phó Tư Nghiên dửng dưng, Vạn Kỳ bên cạnh anh tùy tiện tìm một nhân viên của Lệ Vi hỏi thăm: “Xin hỏi bà chủ chúng tôi ngồi ở đâu?”

Người mà anh ta tùy tiện hỏi trùng hợp lại là Lý Thu Mạn.

Kẻ thù một mất một còn của Nguyễn Hân trong công ty.

Không hiểu sao mọi người lại cảm thấy đây là cố ý, nhưng vẻ mặt Vạn Kỳ lại rất khách sáo, không hề nhìn ra một chút cố tình.

Lý Thu Mạn bất ngờ không kịp phòng ngừa bị anh ta dò hỏi, sửng sốt một chút, trên mặt phức tạp: “Vợ… vợ của Tổng giám đốc Phó là Nguyễn Hân sao?”

Cô ta điều chỉnh trái tim, nín thở chờ đợi, hy vọng lần này chỉ là bọn họ hiểu lầm như lần trước là Nguyễn Thư Nhã chính là đại tiểu thư Nguyễn gia.

Vạn Kỳ ừ một tiếng khiến trái tim Lý Thu Mạn chìm xuống đáy vực, còn chưa kịp nói ra vị trí của Nguyễn Hân cho anh ta thì một giọng nữ vui vẻ từ bên cạnh truyền đến: “Ở đây, ở đây, vị trí của chị Hân Hân ở đây này.”

Vương Lị đứng trước chỗ làm việc của Nguyễn Hân cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, tay phải cầm một chiếc điện thoại, lén quay video từ khi Phó Tư Nghiên bước vào cửa.

Phó Tư Nghiên không chút để ý quét mắt nhìn điện thoại của cô ấy, như là phát hiện cô ấy đang chụp lén, Vương Lị giật mình, khẩn trương rút tay về che lại điện thoại, sợ hai người đàn ông vạm vỡ phía sau Phó Tư Nghiên xông lên đập nát điện thoại của cô.

Lông mi của Phó Tư Nghiên hơi rũ xuống, không nói một lời, nhấc chân đi về tới chỗ làm việc của Nguyễn Hân.

Vương Lị thở phào nhẹ nhõm.

Có nghĩa là, cho cô ấy chụp?

Cô ấy lặng lẽ tránh sang một bên, nhường đường cho Phó Tư Nghiên, tìm một góc độ tốt, rồi tiếp tục chụp.

Bởi vì buổi sáng Hứa Lam nói với Nguyễn Hân để cô trở về nghỉ ngơi mấy ngày, cho nên đồ ở công ty cô vẫn chưa mang đi.

Bình thường Nguyễn Hân sẽ xem qua các tài liệu tại nơi làm việc, bên cạnh có một giá sách, trong đó bày rất nhiều sách cô ấy sử dụng và tài liệu đã sắp xếp, trợ lý của Phó Tư Nghiên mang theo hai thùng đựng đồ lớn, Phó Tư Nghiên đứng trước bàn làm việc, tự mình lấy tài liệu, cốc nước, phích nước nóng của Nguyễn Hân từng cái từng cái xếp gọn gàng vào trong thùng.

Lý Văn Khang toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi: “Tổng giám đốc Phó, chúng tôi không có sa thải Nguyễn tiểu thư, bởi vì gần đây cô ấy làm việc quá vất vả, cho nên tôi mới để cô ấy về nghỉ ngơi vài ngày, sau đó trở lại tiếp tục làm việc.”

Một phút tranh thủ, Lý Văn Khang đã bịa ra một lý do nịnh hót.

Mọi người đều sợ ngây người trước bản lĩnh trợn mắt nói dối của anh ta, buổi sáng Lý Văn Khang tức đến hộc máu bảo Nguyễn Hân cút đi trước mặt mọi người, bọn họ đều nghe thấy, còn đe dọa Nguyễn Hân không thể kiếm sống ở Nam Thành, thậm chí vừa nãy mở họp anh ta còn nói Nguyễn Hân không đủ tư chất để làm công việc này.

Cuối cùng bây giờ như thể bị mất trí nhớ, nói sa thải thành về nhà nghỉ ngơi.

Đúng là co được dãn được, bái phục.

Lý Văn Khang sốt ruột nhìn Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên phớt lờ anh ta, dọn sạch trên bàn, chỉ còn lại chiếc đệm nhung màu trắng trên ghế chưa bị tịch thu, Phó Tư Nghiên vắt chân ngồi xuống, tay phải đặt trên ghế, hơi xoay ghế hướng về phía Lý Văn Khang, mặt mày thâm thúy, trên mặt không có biểu tình.

Mọi người đều thấy cảnh tượng này tự nhiên quen thuộc không thể giải thích được, sau khi cẩn thận suy nghĩ mới nhớ ra ban sáng Nguyễn Hân ngồi trên chiếc ghế này, nói chuyện với mẹ con Lý Anh Hoa bằng một tư thế nhìn xuống tất cả chúng sinh.

Chẳng trách ai cũng nói hai vợ chồng càng ngày càng giống, khí chất của hai vợ chồng này quá là giống nhau, ngay cả tư thế ngồi chống tay cũng hệt như đúc.

Quả là tuyệt.

Vương Lị không kiềm chế được nụ cười trên môi, ghi lại cảnh tượng này.

“Tạm thời trở về nghỉ ngơi?”

Đây là Lý Văn Khang tự tìm bậc thang cho mình, dù sao hai chữ sa thải nói ra cũng không dễ nghe.

“Đúng đúng đúng, tạm thời trở về nghỉ ngơi, Nguyễn tiểu thư muốn trở lại làm việc lúc nào cũng được cả.”

Phó Tư Nghiên nhẹ nhàng nói: “Nhưng vợ của tôi không có nói với tôi như vậy, cô ấy nói mình bị sa thải, lãnh đạo kêu cô ấy biến đi, định lấy quan hệ của mình phong sát cô ấy, để cô ấy không thể kiếm sống ở Nam Thành.” Tầm mắt Phó Tư Nghiên dừng trên người Lý Văn Khang: “Anh nói không giống với vợ của tôi, là anh nhớ lầm, hay là vợ tôi nói sai chỗ nào?”

Thanh âm không nhanh không chậm, không giận tự uy.

Lý Văn Khang cảm giác như có núi đè trên đỉnh đầu, thở không ra hơi.

Anh ta dám nói Nguyễn tiểu thư nói sai không?

Anh ta không dám.

Trong mắt những người giỏi nịnh hót như Lý Văn Khang, đại tiểu thư Đạt Hành nói cái gì cũng đúng, cô ấy không thể sai được.

Không lẽ nói anh ta nhớ lầm sao? Vậy chẳng khác nào thừa nhận rằng chính anh ta mở miệng nói muốn phong sát Nguyễn Hân.

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, giọng run rẩy, đầu gối nhũn ra.

“Tổng giám đốc Phó, tôi... tôi không biết tiểu thư Nguyễn Hân là vợ của ngài, nếu tôi biết, có cho mười lá gan tôi cũng không dám nói như vậy, tôi nhất định sẽ đích thân đến trước mặt nhận tội với tiểu thư Nguyễn Hân.”

Phó Tư Nghiên nói: “Tôi không đến đây để nghe lời xin lỗi của anh, anh là lãnh đạo của công ty, có quyền sa thải những nhân viên vi phạm hợp đồng lao động của công ty, nhưng mà, vợ tôi thông minh, có năng lực lại làm việc nghiêm túc, không biết vi phạm quy định nào mà bị đuổi việc? Nếu vợ tôi sai, chúng tôi sẵn sàng bồi thường thiệt hại cho công ty do lỗi của vợ tôi gây ra, còn nếu lãnh đạo đuổi việc vô cớ, cứ đền bù tiền cho chúng tôi là được.”

Phó Tư Nghiên ra dáng người nhà của nhân viên bị đuổi việc mà tới cửa đòi tiền lương, thái độ việc công xử theo phép công.

Nhưng thân phận của anh không giống như người thiếu khoản bồi thường nhỏ đó.

Lý Văn Khang là một kẻ nịnh bợ lão luyện, nhưng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, anh ta giơ tay lau mồ hôi, ngoài việc nói xin lỗi thì cái gì cũng nói không nên lời.

Phó Tư Nghiên hết kiên nhẫn, đứng dậy nhìn qua Hứa Lam: “Phòng tài vụ ở đâu?”

Hứa Lam không thể nào nghĩ ra người chồng lấy lý do Nguyễn Hân chưa thức dậy mà thay cô ấy xin nghỉ lại là Phó Tư Nghiên, thảo nào lúc nói chuyện sẽ lộ ra khẩu khí ra lệnh.

Hứa Lam khoa tay mua chân bày ra tư thế mời: “Tôi dẫn ngài đi.”

Nếu Nguyễn Hân là thiên kim của tập đoàn Đạt Hành, mọi người đều đã biết thân phận của cô ấy, có lẽ sau này sẽ không đến đây để làm một biên tập nhỏ nữa.

Phó Tư Nghiên nhấc chân đi hai bước, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương, như lưỡi dao lạnh tanh đâm lên người Lý Văn Khang: “Lý tổng, cùng đi xử lý thủ tục từ chức và bàn giao đi.”

Nghe thấy lời này, cả người Lý Văn Khang như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Đây đâu có giống xử lý thủ tục từ chức thay cho Nguyễn Hân.

Đây là để anh ta chủ động từ chức.

Bảo Nguyễn Hân cút đi, muốn phong sát cô ấy cho đến không thể sống nổi ở Nam Thành, lời này là muốn trả lại cho anh ta.

*

Khi Nguyễn Hân tỉnh dậy thì trời đã tối đen, đèn trong phòng nghỉ tối tăm, cô giơ tay nhấn công tắc bật đèn.

Phó Tư Nghiên không ở bên trong, cô cho rằng Phó Tư Nghiên đang làm việc bên ngoài, lại bọc chăn nằm xuống, trong chăn thoang thoảng mùi thơm của Phó Tư Nghiên, cô cúi đầu ngửi ngửi cái chăn, sau khi nhận ra hành động đáng xấu hổ của mình, cô có hơi chột dạ ngẩng đầu đưa mắt về phía cánh cửa đóng kín.

Vén chăn bước xuống giường, đi ra ngoài.

Đẩy cửa phòng ra, khu văn phòng sáng sủa rực rỡ, lại không có bóng dáng của Phó Tư Nghiên.

Nguyễn Hân đỡ khung cửa đứng một hồi, sau đó xoay người đóng cửa, lại leo lên giường chui vào trong chăn chơi điện thoại.

Đã gần năm giờ, không biết hôm nay Phó Tư Nghiên có tăng ca hay không.

Ngay khi mở điện thoại lập tức thấy có rất nhiều người gửi tin nhắn cho mình.

Hầu hết đều là đồng nghiệp ở Lệ Vi.

Hẳn là thấy cô bị sa thải nên lên đây an ủi cô.

Nguyễn Hân liếc nhìn, nhấp vào tin nhắn của Vương Lị trước.

Vương Lệ: [ A a a, em chết rồi, CP của em phát đường.]

[Chị Hân Hân, anh rể đã đến công ty.]

[Anh rể quá đẹp trai.]

[Lý Văn Khang từ chức, chủ động từ chức, cái loại mà không bồi thường tiền lương ấy.]

Nguyễn Hân ngẩn người.

Phó Tư Nghiên không có ở văn phòng, mà đến Lệ Vi.

Vương Lị còn gửi cho cô mấy đoạn video.

Nguyễn Hân mở video.

Trong video, Phó Tư Nghiên đang ngồi trên chiếc ghế nơi cô làm việc hàng ngày, khóe môi hơi mím lại, vẻ mặt lãnh đạm, luồng khí hung ác lan tràn khắp người, thỉnh thoảng truyền đến giọng của Lý Văn Khang không ở trong màn hình, xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Xem xong một video, vẫn còn vài cái mà Nguyễn Hân chưa xem, Nguyễn Hân thoát ra nhấp vào tin nhắn do các đồng nghiệp khác gửi.

Trên cơ bản đều bị sốc trước việc cô là đại tiểu thư của tập đoàn Đạt Hành, hỏi cô sao lại khiêm tốn như vậy, thời gian dài vẫn không nói mình là chủ của tạp chí Lệ Vi, còn có một ông chồng đẹp trai thế kia, với thân phận này và một người chồng như vậy, các cô còn hận không thể đặt làm một chiếc kim cài áo, trên đó khắc dòng chữ thiên kim của tập đoàn Đạt Hành để mỗi ngày đều đeo.

Có vẻ như mọi người trong công ty đã biết hết chuyện.

Nguyễn Hân đang định gọi cho Phó Tư Nghiên, hỏi anh bây giờ đang ở đâu, phía sau truyền đến âm thanh khóa cửa chuyển động.

Hai tay Nguyễn Hân cầm điện thoại, chống nửa người trên quay đầu lại, Phó Tư Nghiên đẩy cửa đi vào.

“Anh đi đâu thế?” Nguyễn Hân biết rõ còn cố hỏi.

Phó Tư Nghiên đi đến bên giường, cúi người vươn tay ôm cô từ phía sau, hôn lên môi cô.

Nguyễn Hân thậm chí còn chưa phản ứng lại, cô không quen với cách anh vừa vào cửa liền hôn môi thân mật, nhưng vẫn đặt tay lên cánh tay anh, phối hợp không có từ chối.

Trong phòng bật máy sưởi, cô ngủ hơn nửa ngày, cả khuôn mặt ửng hồng, thân thể vừa mềm vừa thơm, nếu không phải ở văn phòng không tiện, Phó Tư Nghiên đã sớm cởi quần áo đi lên nằm với cô.

“Ra ngoài làm chút chuyên.”

Anh buông eo cô, ngồi xuống mép giường.

Nguyễn Hân chống gối ở trên giường, trở mình, co chân lại, hai tay ôm chăn ngồi ở đầu giường.

“Đồng nghiệp của em gửi tin nhắn, lúc em ngủ anh đến Lệ Vi.”

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, rũ mi xuống, dáng vẻ đã làm sai chuyện: “Anh muốn nói với bọn họ em là vợ của anh, được không?”

Nguyễn Hân khóe môi khẽ nhúc nhích, buồn cười nói: “Anh cũng nói rồi, còn tới hỏi em.”

Nói cũng không có sao, ban đầu không nói thân phận của mình vì không muốn đồng nghiệp xung quanh vì thân phận của cô mà ảnh hưởng công việc, hiện tại Lý Anh Hoa ỷ vào mang thai cố ý đến Lệ Vi, ở dưới mí mắt cô lắc lư, cố tình gây rối, ảnh hưởng đến công việc của cô.

Phó Tư Nghiên: “Nếu em giận anh, anh xin lỗi, nhưng anh không thể để em phải chịu uất ức này.”

Anh nắm tay cô: “Em có anh, chúng ta sẽ tạo thành một gia đình hạnh phúc, đừng buồn vì những người không xứng đáng, được không.”

Nguyễn Hân nhấp môi, lại muốn khóc.

Cô cắn đầu lưỡi, nhẫn nhịn, lật lòng bàn tay hướng lên, nắm lại tay anh, nhéo nhéo ngón tay út của anh, rầu rĩ nghẹn ngào.

"Phó Tư Nghiên, em…em…hức, không…không muốn…khóc.”

"Nhưng anh. . . nói như vậy, em lại muốn khóc.”

Cô sụt sịt cái mũi, bả vai run rẩy không ngừng.

Phó Tư Nghiên giữ vai cô, Nguyễn Hân cho rằng anh muốn để cô dựa vào ngực, đang định vùi đầu vào thì Phó Tư Nghiên đã giơ tay giữ chặt, áp đôi môi nóng bỏng của anh lên mặt cô, nhẹ nhàng mút lấy gò má, giọt nước mắt lăn dài trượt vào trong miệng.

"Vậy em khóc đi, anh hứng nước mắt cho em.”

Lồng ngực Nguyễn Hân nhảy thình thịch, lông mi run rẩy, nước mắt lưng tròng lại tụ thành giọt lệ, trượt xuống gò má, Phó Tư Nghiên lập tức hút lấy.

Nguyễn Hân cụp mắt, nhìn thấy người đàn ông ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ôn nhu.

Không biết hôn bao lâu, Phó Tư Nghiên chưa đã thèm buông cô ra, xoay người đi vào phòng tắm, Nguyễn Hân vẫn quấn trong chăn, ngồi ở trên giường mặt đỏ tim đập, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến gương mặt gợi cảm hơi đẫm mồ hôi của Phó Tư Nghiên.

Một lúc sau, Phó Tư Nghiên từ phòng tắm đi ra, nhìn Nguyễn Hân vẫn ngồi đó, không nhúc nhích.

Chiếc chăn che kín đỉnh đầu, chỉ để lộ khuôn mặt hồng hào.

“Có đói bụng không?”

Anh vừa hỏi làm Nguyễn Hân nhớ tới mình còn chưa ăn trưa, đồ ăn nhẹ mà trợ lý của Phó Tư Nghiên đã chuẩn bị cho cô cũng chưa ăn, bây giờ dạ dày trống rỗng, thực sự hơi đói.

Cô gật đầu với anh.

Phó Tư Nhiên nhìn cô đờ đẫn ngồi trên giường, chỉ biết đói bụng, cũng không biết phải làm gì tiếp theo, anh mỉm cười, cầm lấy áo khoác mà cô vứt ở một bên, duỗi tay xoa đầu cô: “Dậy thôi, anh đưa em đi ăn.”

Nguyễn Hân lúc này mới xốc chăn ra khỏi người, bên trong chăn ấm áp đến mức cô thật sự không nỡ chui ra.

Trong phòng tối om, tựa như đêm khuya tĩnh lặng, cả công ty chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc đi ra mới biết cũng chưa muộn, người trong tòa cao ốc đều đang bận rộn, rất ít người tan tầm.

Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên tay trong tay đi ra, đứng ở lối thang máy, Nguyễn Hân thấy không phải là thang máy chuyên dụng mà mình đã đi vài lần, hỏi: “Không phải chúng ta đi thang máy bên cạnh à?”

Bên cạnh là thang máy chuyên dụng của sếp tổng, còn đây là thang máy bình thường, đi lên hơi chậm, dừng ở tầng dưới cùng không thể di chuyển, đoán chừng người đang rất đông.

Phó Tư Nghiên: “Thang máy kia nhân viên không được đi, mỗi lần sử dụng chỉ có hai chúng ta, không cần phải đi thang máy riêng.”

Nguyễn Hân hiểu rồi, là để tiết kiệm điện, nhìn không ra Phó Tư Nghiên là một người tiết kiệm như vậy.

Vả lại không phải thang máy chuyên dụng đó là để cho mình sếp tổng anh đi sao?

Hai người đợi mấy phút thang máy mới tới, Nguyễn Hân cảm thấy thật lãng phí, tiền mà Phó Tư Nghiên kiếm được trong mấy phút này còn có thể dùng để xây thêm vài cái thang máy.

Bởi vì ở tầng trên cùng, khi thang máy mở ra bên trong cũng không có ai.

Phó Tư Nghiên nắm tay Nguyễn Hân, Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn con số không ngừng nhảy của thang máy.

Tầng trên là văn phòng cao tầng, không có người nào, thang máy không dừng, đi xuống tương đối nhanh.

Điểm dừng đầu tiên là ở tầng 22, thang máy vừa mở ra đã có bốn, năm nhân viên của Thịnh Nguyên đứng bên ngoài, có nam có nữ, cười nói rôm rả, có vẻ chuẩn bị tan sở, hai người đứng phía trước nhấc chân vừa định bước vào thì thấy người đang đứng trong thang máy là Tổng giám đốc Phó, tay trong tay với một người phụ nữ xinh đẹp.

Vài nhân viên lặng lẽ lùi lại, quay mặt làm như không thấy thang máy tới.

Cửa thang máy đóng lại, tới tầng 21 lại mở ra, một nhóm người chen chúc ở cửa thang máy chờ đi vào, sau khi bọn họ nhìn thấy hai người trong thang máy thái độ liền khác thường.

Mặc dù chỉ có hai người, nhưng hình như bọn họ không thể đi vào.

Thang máy đi đi dừng dừng, mãi cho đến tầng một cũng chỉ có Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân, nhưng người đang chờ đi thang máy này lại không ít.

Nguyễn Hân lắc lắc cánh tay của Phó Tư Nghiên: “Tư Nghiên, chúng ta thế này, hình như cũng đâu có tiết kiệm được nhiêu điện.”

Phó Tư Nghiên: “Vậy lần sau đi thang máy chuyên dụng.”

Thang máy vừa mở ra, các nhân viên đang đợi ở tầng một đã thấy Tổng giám đốc Phó và Phó phu nhân nắm tay nhau thảo luận về vấn đề tiết kiệm điện khi đi thang máy.

Vô cùng mê mẩn.

Tập đoàn Thịnh Nguyên của bọn họ không lẽ nghèo đến mức không trả nổi tiền điện sao?

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả: Chương này dài lắm sao? Vốn dĩ viết đến câu “Vậy em khóc đi, anh hứng nước mắt cho em.” là chương này kết thúc, nghĩ đến mọi người đều nói tui viết ngắn (trong lòng tui ba ngàn chữ là không ngắn), sau đó tự mình ngẫm lại (ngẫm thật sự), tui cảm thấy nếu các thiên thần nhỏ nói ngắn thì chính là ngắn, tui lại nỗ lực làm dài hơn, mong các tình yêu đọc truyện của tui xong, bình luận đều phải là, a, bạn thật dài!!!

Lời của editor: Đúng là rất dài :]]]]]]

Chương kế tiếp