Ngọt Tận Tâm Can

Chương 70
Trong phòng bệnh của Nguyễn Đức Nghiệp bây giờ chỉ có dì Trần, Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân không có ở đây, Lý Anh Hoa cũng chẳng thèm để một bảo mẫu nhỏ nhoi vào trong mắt, ra vẻ nữ chủ nhân của Nguyễn gia, tay đặt lên cái bụng vẫn còn chưa nhô lên, kiêu ngạo, lên mặt với dì Trần: "Nguyễn gia từ khi nào lại đến lượt một bảo mẫu như bà lên tiếng, tôi là Nguyễn phu nhân, tôi đến thăm chồng tôi thiên kinh địa nghĩa, bà có tư cách gì mà ngăn cản không cho tôi vào."

Dì Trần đứng trước cửa phòng, không rời khỏi một bước, không kiêu ngạo, không xu nịnh nói: "Tôi được chủ tịch Nguyễn thuê đến làm ở Nguyễn gia, nhiệm vụ của tôi là chăm sóc cho chủ tịch Nguyễn, lúc tôi đến Nguyễn gia, Nguyễn gia vẫn còn chưa có cái chức phu nhân Nguyễn này của bà, không phải tôi ngăn cản bà mà là chủ tịch Nguyễn không muốn gặp bà, mời bà đi cho."

Lý Anh Hoa bị dì Trần tỏ thái độ khinh thường thì nổi giận, các bác sĩ, y tá ở bên cạnh nghe thấy tiếng động thì đứng ra khuyên can.

"Phu nhân Nguyễn, nơi này là bệnh viện, không được to tiếng ồn ào, chủ tịch Nguyễn cần được an tĩnh dưỡng bệnh, bà nghĩ lại xem có muốn đi về nghỉ ngơi trước, chờ chúng tôi vào nói chuyện với chủ tịch Nguyễn một lát, hỏi xem khi nào ông ấy chịu gặp bà thì bà hẵng vào. Phòng bệnh của bà nằm ở tầng dưới đúng chứ? Để tôi bảo hai y tá đưa bà trở về nhé?"

Một bác sĩ trong số đó đưa mắt ra hiệu, hai y tá đi lên phía trước, đang định đỡ lấy cánh tay Lý Anh Hoa thì Nguyễn Thư Nhã ở bên cạnh giọng điệu đanh đá nói: "Các người muốn làm cái gì, mẹ tôi hiện tại đang mang thai đứa con của chủ tịch Nguyễn tập đoàn Đạt Hành, nếu như có mệnh hệ gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm hả!???"

Nguyễn Thư Nhã ôm lấy bả vai Lý Anh Hoa, hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ, thân thể có chỗ nào không được thoải mái hay không?"

Lý Anh Hoa phối hợp, ôm lấy lồng ngực: "Ngực mẹ đau quá, không thở nổi, nhanh, nhanh đỡ mẹ ngồi xuống."

Hai cô y tá hai mắt nhìn nhau, không dám động vào bà ta nữa, tuy rằng không biết Nguyễn gia xảy ra chuyện gì mà khiến chủ tịch Nguyễn không muốn gặp cả vợ, nhưng thấy dáng vẻ của Lý Anh Hoa thì cũng ngầm đoán được là do vị phu nhân Nguyễn này làm không đúng.

"Không được, các người không thể đi vào, chủ tịch Nguyễn bị các người làm cho tức đến đổ bệnh, ông ấy đã phải nằm trên giường bệnh rồi, các người còn muốn thế nào nữa?"

Dì Trần ngăn Lý Anh Hoa và Nguyễn Thư Nhã lại, Nguyễn Thư Nhã giơ tay đẩy dì Trần khiến bà lảo đảo lùi về phía sau vài bước, eo đụng vào tay nắm cửa, ngã xuống đất.

Dì Trần nhíu mày, ôm lấy eo, Nguyễn Thư Nhã chỉ lạnh lùng liếc bà một cái, rồi đỡ Lý Anh Hoa đi vào trong.

Vừa mới đi được hai bước thì thấy lách cách một tiếng.

Một chiếc chén sứ rơi xuống bên chân cô ta, vỡ tan tành.

Nguyễn Đức Nghiệp tay phải còn đang truyền dịch, từ trên đầu giường ngồi dậy, sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: "Cút đi."

Sắc mặt Lý Anh Hoa khẽ biến, cánh tay Nguyễn Thư Nhã đặt ở trên eo bà ta, Lý Anh Hoa nghĩ đến đứa bé trong bụng mình thì lấy lại chút tự tin, nhếch nhếch khoé miệng, hỏi: "Đức Nghiệp, em và Lan Lan tới đây thăm mình mà. Thân thể mình thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào chưa?"

Khuôn mặt Nguyễn Đức Nghiệp mệt mỏi, khóe miệng nhếch lên thành một đường.

Nguyễn Hân đi đến bên cánh cửa, thấy mấy y tá chạy đến đỡ dì Trần ngã trên mặt đất đứng dậy, cô tiến đến ôm lấy bả vai dì Trần: "Dì Trần, dì không sao chứ ạ?"

Dì Trần lắc đầu, xua tay trước mặt cô: "Dì không sao đâu."

Lý Anh Hoa và Nguyễn Thư Nhã nghe thấy giọng của Nguyễn Hân thì xoay người nhìn về phía cửa, khi thấy Phó Tư Nghiên, hai người sửng sốt một chút.

Lúc Lý Anh Hoa còn chưa gả vào Nguyễn gia, vì để có thể hoà nhập với giới thượng lưu nên bà ta đã tìm hiểu đôi chút về những hào môn thế kiệt ở Nam Thành, lúc bà ta biết đến Phó Tư Nghiên thì điều ấn tượng nhất với anh chính là tàn nhẫn, độc ác, không nể tình thân.

Sau này, Phó Tư Nghiên thành con rể của Nguyễn gia, mỗi lần trở về Nguyễn gia cùng với Nguyễn Hân, anh đều tỏ ra lạnh lùng, xa cách với bà ta, đặc biệt là lúc Nguyễn Đức Nghiệp không có ở nhà, khí chất lạnh lùng và thân phận của Phó Tư Nghiên lại càng làm cho Lý Anh Hoa kiêng kị.

Phó Tư Nghiên thân hình to cao đứng ở đằng sau lưng Nguyễn Hân, anh chỉ đứng ở đó, không nói câu nào mà đã khiến Lý Anh Hoa cảm thấy căng thẳng.

Các bác sĩ và y tá vẫn còn đứng ở ngoài cửa chưa đi, Nguyễn Hân mặt không cảm xúc, quay lại nói với bọn họ: “Thật sự làm phiền mọi người quá, chỗ này không có việc gì nữa rồi, mọi người đều quay lại làm việc cả đi.”

Bác sĩ và y tá hiểu được cô là đang muốn đuổi khách, không muốn để bọn họ thấy chuyện xấu trong nhà, liền xoay người rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Nguyễn Hân nhìn về phía Nguyễn Thư Nhã, lạnh lùng nói: “Mau đến xin lỗi dì Trần đi.”

Nguyễn Thư Nhã giả vờ như không hiểu cô đang nói cái gì: “Cô đang nói gì thế?” Cô ta cười nói: “Tại sao tôi lại phải xin lỗi bà ta?”

“Vừa nãy là cô đã đẩy dì Trần ngã.”

Nguyễn Thư Nhã không quan tâm: “Đó là do bà ta cứ đứng ở trước cửa mãi không đi, tôi chẳng qua chỉ là chạm nhẹ vào người bà ta một chút, là tự bà ta không đứng vững mà thôi.”

“Đúng vậy đó Hân Hân à, bà ấy té ngã chính là do bà ấy đứng không vững thôi.” Lý Anh Hoa một tay ôm bụng, một tay tự kéo lấy ghế, ngồi ở bên mép giường: “Dì chỉ muốn vào trong thăm bố con thôi, thế mà bà bảo mẫu này lại dám chặn dì ở ngoài cửa, không cho dì đi vào, nhiều bác sĩ và y tá ở ngoài kia cười cợt như vậy, Nguyễn gia làm gì còn có mặt mũi mà gặp người khác nữa đây?”

Lý Anh Hoa đổi trắng thay đen, đổi lỗi cho dì Trần ầm ĩ khiến bác sĩ và y tá kéo nhau tới xem trò hay.

Dì Trần nổi giận: “Các người thật vô lý, chủ tịch Nguyễn không muốn gặp mặt các người, các người vẫn cứ cố xông vào.”

“Đó đều là những lời mà Đức Nghiệp nói trong lúc nóng giận, hôm qua chúng tôi cãi nhau nên có chút mâu thuẫn, nhưng vợ chồng với nhau đầu giường đánh nhau, cuối giường lại hòa, bất luận chúng ta đã xảy ra chuyện gì thì cũng không đến lượt người ngoài như bà nhúng tay vào.”

Nói xong, bà ta quay người, túm chặt lấy cánh tay của Nguyễn Đức Nghiệp, nói: “Đức Nghiệp, hôm qua chỉ là do em nhất thời kích động thôi, bác sĩ cũng đã nói rồi, tâm tình thai phụ rất bất ổn, lúc nóng lúc lạnh. Hôm qua, em nói thế cũng chỉ vì thấy bất công thay cho đứa trẻ trong bụng em thôi, em thì thế nào cũng được, nhưng không thể để cho con em chịu thiệt, đứa trẻ này cũng giống Nguyễn Hân, đều là cốt nhục của mình, tại sao Nguyễn Hân có thể có còn nó thì không chứ.”

Cánh tay Nguyễn Đức Nghiệp bị bà ta gắt gao ôm lấy, một ngón tay cũng không thể dứt ra được, ông ta trừng mắt, liếc bà ta một cái: “Bà im đi.”

Hôm qua bà ta còn nói nếu không chuyển nhượng cổ phần cho bà ta thì bà ta sẽ phá cái thai trong bụng, một người mẹ ham vinh như vậy sao có thể bất bình thay con mình được, đó rõ ràng là vì để thỏa mãn lòng tham của bà ta mà thôi.

Nguyễn Hân không quan tâm việc Lý Anh Hoa và Nguyễn Đức Nghiệp dây dưa với nhau, ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thư Nhã.

Nguyễn Thư Nhã bị cô nhìn thì thấy khó chịu, đang định quay ra hùa theo Lý Anh Hoa lừa dối Nguyễn Đức Nghiệp, vừa mới bước được một bước thì Nguyễn Hân đã nhanh chóng đi đến đằng sau cô ta, giơ chân lên đạp thẳng vào eo của cô ta.

Nguyễn Thư Nhã đang đi đôi giày cao gót tầm bảy tám phân, không kịp phòng bị cú đạp bất ngờ của Nguyễn Hân, cô ta ngã khuỵu gối xuống, quỳ bò trên mặt đất.

Trên nền đất vẫn còn một số mảnh vỡ của cái chén Nguyễn Đức Nghiệp vừa ném xuống vẫn chưa thu dọn, tay trái của Nguyễn Thư Nhã chống xuống đất ngay lập tức bị những mảnh vỡ đó đam vào, máu chảy ào ra.

Nguyễn Thư Nhã đau đớn kêu lên một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, ném túi xách dây xích kim loại lên người Nguyễn Hân.

“Dừng tay.”

Nguyễn Đức Nghiệp bước xuộng giường bệnh, kim truyền nước biển đang cắm trên mu bàn tay ông ta rơi ra, ông ta bước chân trần trên đất, vẫn chưa bước tới bên cạnh Nguyễn Hân thì Phó Tư Nghiên đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Nguyễn Hân và ôm cô vào trong lồng ngực, dùng tay bắt lấy chiếc túi da mà Nguyễn Thư Nhã ném đến, vung mạnh ra.”

Nguyễn Thư Nhã đau đớn, buông tay ra theo bản năng, lảo đảo về phía sau vài bước, phải chống tay vào tường mới có thể đứng vững.

Nguyễn Đức Nghiệp thấy Nguyễn Hân không bị làm sao thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta xoay người mắng Lý Anh Hoa: "Bà nuôi con gái bà thành cái dạng gì rồi, thế mà lại dám động thủ với Nguyễn Hân, thật sự là to gan làm loạn."

Lý Anh Hoa trước giờ chưa từng bị Nguyễn Đức Nghiệp mắng mỏ lớn tiếng như vậy bao giờ, bà ta hơi giật mình, biện minh: "Là Hân Hân động tay động chân với Lan Lan trước."

Nguyễn Đức Nghiệp chẳng thèm quan tâm xem ai ra tay trước, người làm cha ai chả muốn bệnh vực con gái mình, Nguyễn Thư Nhã định đánh con gái của ông ta, đương nhiên là không được.

Ông ta lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý Hoàng: "Gọi mấy người lên đây đi."

Lý Anh Hoa luống cuống, bà ta vốn tưởng rằng có thể ỷ vào đứa bé trong bụng để dỗ dành Nguyễn Đức Nghiệp, không nghĩ đến chỉ bởi vì Nguyễn Hân đánh Nguyễn Thư Nhã, Nguyễn Thư Nhã đánh trả lại, đã khiến Nguyễn Đức Nghiệp bình thường dễ nói chuyện gọi bảo vệ lên đây, hôm qua còn ầm ĩ hét cả lên đến nổi ông ta bị tức đến mức đổ bệnh mà vẫn còn chưa có gọi bảo vệ mà.

"Đức Nghiệp, Đức Nghiệp, mình bớt giận đi, đây chỉ mâu thuẫn nho nhỏ của hai chị em nó thôi, một trận cãi vặt cũng không phải chuyện gì to tát, em bảo Lan Lan xin lỗi Hân Hân là được rồi, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nhau một chút."

"Lan Lan, mau lên, mau xin lỗi Hân Hân đi."

Nguyễn Hân để ý Nguyễn Đức Nghiệp vẫn chưa có truyền nước xong, cô đi đến kiểm tra tay ông ta, bởi vì kim tiêm đâm vào da thịt rồi trực tiếp dứt ra nên trên mu bàn tay ông ta có một vết máu nhỏ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, Nguyễn Hân thấy anh đi chân trần trên mặt đất, trong lòng dường như nghẹn lại một chút, cô đỡ ông ta ngồi lên trên giường, ấn chuông gọi y tá đến.

Nguyễn Thư Nhã nắm chặt lòng bàn tay còn đang chảy máu, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Hân đang được Phó Tư Nghiên ôm trong lòng ngực, bộ dạng chật vật của cô ta được phản chiếu lại qua chiếc gương ở bức tường đối diện, trong ánh mắt hiện ra một tia ghen ghét.

Lý Anh Hoa sợ Nguyễn Đức Nghiệp thật sự gọi bảo vệ lên lôi hai người ra ngoài, chạm nhẹ vào cánh tay Nguyễn Thư Nhã, nói: "Nhanh lên, chú Nguyễn của con còn đang mang bệnh trong người, đừng có chọc cho chú Nguyễn tức giận."

Nguyễn Thư nhận ra Nguyễn Đức Nghiệp và Phó Tư Nghiên đều đang ở đây, cãi nhau với Nguyễn Hân lúc này cô ta cũng chẳng có lợi lộc gì, cô ta bình tĩnh lại, hướng lòng bàn tay ra ngoài, để lộ ra vết thương bị mãnh vỡ cắt, cúi đầu, dùng vẻ mặt đáng thương nói với Nguyễn Hân: "Em à, chị thật sự xin lỗi, vừa nãy chị chỉ là đau đến ngu muội, không nên ra ray với em."

Nguyễn Hân bị câu này của cô làm cho ghê tởm không chịu được, nhàn nhạt nói: "Cô không cần xin lỗi tôi, tới xin lỗi dì Trần đi."

Vẻ mặt Nguyễn Thư Nhã hết sức khó coi, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Đức Nghiệp: "Chú Nguyễn, là tại bà bảo mẫu kia cứ ngăn không cho mẹ con vào, con chỉ lo cho em trai trong bụng mẹ con nên mới không cẩn thận chạm vào bà ấy một chút, chú đã từng nói con có thể coi Nguyễn gia như nhà mình, con gọi chú là chú, nhưng thật ra trong lòng đã sớm coi chú như bố ruột của con rồi, chú bắt con xin lỗi Hân Hân cũng phải thôi, vì em ấy là con gái ruột của chú, nhưng sao chú có thể bắt con cúi đầu trước một bà bảo mẫu được chứ?"

Nguyễn Đức Nghiệp lạnh lùng nói: "Con đừng có mở miệng ra là bà này bà nọ, mới tí tuổi đầu đã không coi ai ra gì rồi, chị Trần đã làm việc ở nhà chúng ta biết bao nhiêu năm rồi, đến Hân Hân cũng phải kính trọng mà gọi bà ấy một tiếng dì Trần, là bảo mẫu thì đã làm sao, bảo mẫu chỉ là công việc của bà ấy thôi, bà ấy làm việc kiếm tiền nuôi sống gia đình, con thì có chỗ nào cao quý hơn bà ấy hả?"

Nguyễn Thư Nhã nghẹn lời, trong lòng cô ta đang rất khinh thường câu nói này, nhưng cũng không dám phản bác lại Nguyễn Đức Nghiệp.

Dì Trần bị câu này của Nguyễn Đức Nghiệp làm cho nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe, không khí trong phòng bệnh yên tĩnh một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, không biết là y tá hay là trợ lý Hoàng dẫn theo bảo vệ lên đây.

Lý Anh Hoa đột nhiên kêu một tiếng, ôm lấy cái bụng: "Đức Nghiệp, bụng em có hơi khó chịu một chút."

Nguyễn Đức Nghiệp nhíu mày, ông ta nhìn cái là biết hơn tám phần là đang giả vờ, nhưng cảm tình nhiều năm như vậy không thể nào tan thành mây khói trong một đêm được.

Ông ta cực kỳ thất vọng về Lý Anh Hoa, càng nói đến càng thấy đau lòng, vẫn còn chưa kịp nói lời nào đã bị ánh mắt khinh thường của Phó Tư Nghiên lướt qua.

Nguyễn Đức Nghiệp nghĩ đến lời hứa hẹn với con rể thì chần chừ một lát, dứt bàn tay của Lý Anh Hoa đang nắm chặt lấy cách tay ông ta.

"Nếu cảm thấy thoải mái thì tôi sẽ bảo bác sĩ kiểm tra cho bà, hôm nay trong người tôi cảm thấy không được khỏe, tôi sẽ bảo trợ lý Hoàng ở với bà, chuyện về đứa bé, trợ lý Hoàng sẽ báo cho tôi biết, bà cứ yên tâm mà dưỡng thai đi, tôi sẽ bảo luật sự mang giấy tờ ly hôn đến cho bà, căn cứ theo thỏa thuận tiền hôn nhân, tôi sẽ phải bồi thường cho bà, nếu bà có yêu cầu gì khác thì cứ nói ra, tôi sẽ xem xét cho bà, coi như là nể tình cảm vợ chồng bao lâu nay của chúng ta."

Nguyễn Hân hơi giật mình, không ngờ tới bố cô thế mà lại đề nghị ly hôn với Lý Anh Hoa.

Lý Anh Hoa nghe thấy Nguyễn Đức Nghiệp nói muốn ly hôn với bà ta, sắc môi thoáng chốc trở nên trắng bệch: "Đức Nghiệp, bây giờ mình vẫn đang giận em vì chuyện hôm qua sao? Chuyện ngày hôm qua là do em không đúng, em không nên vọng tưởng để cho đứa bé tranh giành cái gì với Nguyễn Hân, em chỉ là nhất thời hồ đồ, thôi, mình tha lỗi cho em lần này được không."

Nguyễn Đức Nghiệp nói: "Lý Anh Hoa, những lời ngày hôm qua bà nói chỉ là nhất thời hồ đồ, nhưng thật ra trong lòng bà vẫn nghĩ về vấn đề đó, tôi đã hiểu ra rồi, cũng không phải tôi chưa từng nói với bà, Đạt Hành là phải để lại cho Hân Hân, mặc dù tôi đã kết hôn với bà, bà cũng chẳng thể có được cổ phần của Đạt Hành, chính bà cũng đã từng nói rằng bà không cần cổ phần của Đạt Hành, bây giờ lại lợi dụng đứa trẻ chưa sinh ra để đòi cổ phần, giữa vợ chồng với nhau, ít nhất cũng phải có sự chân thành chứ."

Lý Anh Hoa: "Em đã nói là em có thể không cần cổ phần của Đạt Hành nhưng mà đứa bé trong bụng em chắc chắn phải có phần, chẳng lẽ mình không thể đối xử với đứa bé đó giống như với Nguyễn Hân được sao?"

"Được rồi, bà không cần phải lấy đứa trẻ ra làm cái cớ nữa." Nguyễn Đức Nghiệp xua tay: "Không phải bà đang đau bụng sao? Đi xuống bảo bác sĩ kiểm tra đi."

Lý Anh Hoa nghe thấy ông ta bảo mình đi kiểm tra thì mơ hồ thấy được một tia hy vọng, Nguyễn Đức Nghiệp vẫn còn cần đứa trẻ trong bụng bà ta, nếu đúng là như vậy thì ông ta không thể không cần bà ta.

“Đức Nghiệp, mình không thể ly hôn với em được, nếu chúng ta ly hôn, con của chúng ta sẽ trở thành con của bố mẹ đơn thân, gia đình đơn thân rất bất lợi với sự phát triển của đứa trẻ, em biết mình thực sự rất thất vọng về em, nhưng em cầu xin mình, mình cứ coi như là vì con mà cho em thêm một cơ hội nữa đi, em nhất định sẽ sửa sai.”

Nguyễn Đức Nghiệp: "Nếu không ly hôn, đứa bé sẽ bị một bà mẹ như bà lợi dụng để tranh tài sản, càng lớn nó sẽ càng khổ sở hơn, bà cứ yên tâm, sau khi ly hôn, con cái của Nguyễn gia của tôi sẽ vẫn được mọi người toàn Nam Thành ngưỡng mộ, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể bắt nạt nó, cũng không có kẻ nào có thể bắt nạt được nó."

Nguyễn Đức Nghiệp liếc Nguyễn Hân, ánh mắt khẽ lướt qua người Nguyễn Thư Nhã, vừa nãy Nguyễn Thư Nhã thế mà lại dám ra tay với Nguyễn Hân làm ông ta mất kiên nhẫn với Lý Anh Hoa.

"Bà đi ra ngoài đi."

Lý Anh Hoa thấy Nguyễn Đức Nghiệp khăng khăng muốn ly hôn với bà ta, một người bình thường dễ mềm lòng như vậy, trước mặt con gái mình lại như biến thành một người hoàn toàn khác, một cục tức từ trong lồng ngực bà ta tuôn hết ra ngoài: “Anh nhất định muốn ly hôn với em đúng không?”

Nguyễn Đức Nghiệp thở dài: “Chúng ta không thích hợp sống chung với nhau nữa.”

"Được, nếu mình nói sẽ bồi thường cho em thì chúng ta cũng không cần chờ luật sư nữa, bây giờ có thể thương lượng với nhau luôn."

"Bà nói đi.”

Lý Anh Hoa: "Trong bụng em đang cốt nhục Nguyễn gia của mình, có thể nó là một đứa con trai, là nam đinh duy nhất của Nguyễn gia các người, sau khi em sinh nó ra, quyền nuôi con sẽ thuộc về Nguyễn gia, em không muốn gì nhiều từ mình, chỉ cần mình chuyển nhượng một phần ba cổ phần mà mình đang nắm giữ cho em, nếu không thì phải đưa cho em 1 tỷ phí nuôi dưỡng."

Những điều Lý Anh Hoa muốn đúng là hợp tình hợp lý, những chuyện này bà được từng được nghe người ta nói, lúc trước Ninh Chi Tình ly hôn với Nguyễn Đức Nghiệp, bà chia cho ông một nửa tài sản, bà ta chẳng qua là chỉ muốn có một phần ba mà thôi.

Nguyễn Đức Nghiệp vốn dĩ vẫn còn lại một chút tình cảm vợ chồng với Lý Anh Hoa, sau khi nghe những lời này của bà ta, trong lòng ông ta lại có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn không thể nào diễn tả được.

Đây thật sự chính là đang rao bán đứa trẻ.

1 tỷ đối với Nguyễn gia mà nói đương nhiên chẳng tính là cái gì, làm vợ chồng bao nhiêu năm, bà ta vất vả lắm mới mang cho ông ta một đứa con, 1 tỷ này đưong nhiên có thể cho bà ta, thế mà bà ta còn không biết xấu hổ mà đòi cổ phần của ông ta.

"Vậy cứ dựa theo thoả thuận tiền hôn nhân mà tính, cần cho bao nhiêu sẽ cho bấy nhiêu."

Thỏa thuận tiền hôn nhân cũng là yêu cầu của Ninh Chi Tình trước khi kết hôn với ông ta định ra, dựa theo thỏa thuận tiền hôn nhân, Lý Anh và Nguyễn Đức Nghiệp kết hôn chưa tròn một năm, số tài sản có được còn lâu mới thỏa mãn được lòng tham không đáy của Lý Anh Hoa.

Lý Anh Hoa tức giận nói: "Nguyễn Đức Nghiệp, sao mình lại nhẫn tâm như vậy, dựa vào đâu mà lúc ly hôn với Ninh Chi Tình, mình có thể chia chi bà ta một nửa tài sản, còn em chỉ muốn một phần ba cũng không được?"

Khoé môi Nguyễn Hân khẽ động đậy, đang định đứng lên thì Phó Tư Nghiên đột nhiên ngăn cản, lắc đầu với cô, không cho cô nhúng tay vào.

Những việc này phải để tự tay Nguyễn Đức Nghiệp xử lý.

Chuyện phân chia tài sản sau khi ly hôn từ trước đến nay luôn là điều phản ánh rõ nhất bản chất của một con người, tiền bạc sẽ khiến người ta cởi bỏ lớp ngụy trang của mình.

Theo tính tình của Nguyễn Đức Nghiệp, nếu ông ta không cảm thấy hoàn toàn thất vọng, thậm chí phản cảm với Lý Anh Hoa, sau này Lý Anh Hoa sẽ lợi dụng đứa trẻ vô độ để đòi từ ông ta, ông ta vẫn coi như nể tình Lý Anh Hoa sinh con cho ông ta và nhân nhượng tiếp tế bà ta.

Bàn chuyện ly hôn với vợ hiện tại trước mặt con gái và con rể, lại còn đề cập đến chuyện phân chia tài sản với vợ cũ, sắc mặt Nguyễn Đức Nghiệp rất là khó coi.

"Lúc ly hôn với Chi Tình, tôi chia cho bà ấy bao nhiêu tài sản thì đó là chuyện giữa tôi và Chi Tình, không liên quan đến bà, tôi và bà đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân với nhau rồi, giấy trắng mực đen rõ ràng, nên cho bà bao nhiêu, tôi sẽ không nợ bà một đồng, đứa bé trong bụng bà, tôi sẽ chuyển lại một căn biệt thự dưới tên của bà, những chuyện trong lúc mang thai tôi sẽ sắp xếp chu toàn."

Lý Anh Hoa nghĩ đến Ninh Chi Tình có thể được chia cho một nửa tài sản, còn bà ta lại chỉ được chia cho một chút như vậy, trong lòng rất khó chịu: "Nguyễn Đức Nghiệp, tôi nói cho ông biết, ông đừng tưởng rằng tôi dễ bắt nạt, tôi muốn có một phần ba cổ phần trong tay ông, tôi chỉ cho ông thời gian nửa ngày để suy nghĩ, nếu như trước buổi trưa ông không chuyển cổ phần sang cho tôi, đến chiều tôi liền phá đứa bé này đi."

"Không cần phải suy nghĩ nữa, nếu bà cứ khăng khăng muốn phá đứa trẻ này đi, bây giờ bà có thể đi phá thai."

Lý Anh Hoa không thể tưởng tượng được, nhìn Nguyễn Đức Nghiệp: "Ông nói cái gì cơ, con người ông sao lại tàn nhẫn như vậy!"

Nguyễn Đức Nghiệp: "......" Không phải bà ta nói muốn phá bỏ cái thai sao? Sao bây giờ ông ta lại biến thành con người tàn nhẫn rồi.

"Tuy rằng tôi là bố của đứa bé này, nhưng chuyện mang thai vất vả vẫn là do bà gánh vác, tôi không thể thay bà mang thai chín tháng mười ngày, cũng không thể ép buộc bà sinh đứa trẻ này ra, nếu bà không muốn sinh thì cứ phá nó đi."

Vẻ mặt Lý Anh Hoa trắng bệch ra, Nguyễn Thư Nhã cũng không ngờ được Nguyễn Đức Nghiệp căn bản không thèm để ý đến đứa bé trong bụng Lý Anh Hoa.

Ông ta không phải là không có con trai nối dõi sao?

Kẻ có tiền không phải đều hy vọng có thể sinh được một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp sao?

Lý Anh Hoa còn nói gì được nữa, trợ lý Hoàng dẫn người đến kéo hai mẹ con Lý Anh Hoa mời đi ra ngoài.

Nguyễn Thư Nhã lúc này mới nhớ ra chuyện cô ta bị Nguyễn Hân đóng băng hoạt động vẫn chưa nói, cô ta quay ra cầu xin Nguyễn Đức Nghiệp.

"Chú Nguyễn à, con có hợp đồng quản lý với Đạt Hành, hôm qua người đại diện vừa mới gọi cho con, nói công ty muốn tạm ngừng tất cả mọi hoạt động của con.*

Những chuyện nhỏ nhắt kiểu này bình thường Nguyễn Đức Nghiệp sẽ không quan tâm, hôm nay tâm tình ông ta đang bực bội, lại càng không muốn quan tâm việc này, xua tay, nói: "Con đi nói với trợ lý Hoàng đi."

Ý ông ta chính là nói trợ lý Hoàng giải quyết thay cô ta, Nguyễn Đức Nghiệp cũng không biết tại sao công ty lại đóng băng hoạt động của Nguyễn Thư Nhã, trong làng giải trí, có rất nhiều minh tinh chỉ vì đắc tội với người khác mà bị đóng băng hoạt động, đặc biệt là những nữ minh tinh xinh đẹp.

Vừa mới nói xong, ông ta liền cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hân quét qua người ông ta, ông ta ngay lập tức hiểu ra đây là do Nguyễn Hân ra lệnh, sửa lại lời nói: "Chuyện này cũng không thuộc quyền hạn của trợ lý Hoàng, nếu như bị tạm dừng hoạt động, thì con hãy ở nhà tự kiểm điểm đi."

“......”

Trái tim Nguyễn Thư Nhã như bị đông cứng lại, bảo vệ vừa nói vừa lôi cô ta ra khỏi phòng nhưng đột nhiên lại được gọi quay lại.

Nguyễn Thư Nhã tưởng rằng vừa nãy Nguyễn Đức Nghiệp chỉ hù doạ mẹ con cô ta, ông ta không thể nào không cần đứa trẻ được.

Nếu ông ta muốn có đứa trẻ trong bụng mẹ cô ta thì không thể nào tuyệt tình như vậy được.

Cô ta mỉm cười, nói với Nguyễn Đức Nghiệp: “Chú Nguyễn, chú có gì muốn giải thích sao?”

Nguyễn Đức Nghiệp nhắm mắt lại, nằm lên trên giường, không để ý đến cô ta, Nguyễn Hân nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Cô vẫn chưa xin lỗi dì Trần đâu đó."

Chương kế tiếp