Ngọt Tận Tâm Can

Chương 71
Nguyễn Thư Nhã đứng ở trước cửa phòng bệnh giằng co với Nguyễn Hân một hồi lâu, dì Trần ở trong mắt cô ta chỉ là một bà bảo mẫu, cô ta không bao giờ cúi đầu xin lỗi một bà bảo mẫu.

Thái độ của Nguyễn Hân cũng rất cứng rắn, hôm nay chừng nào Nguyễn Thư Nhã vẫn còn chưa xin lỗi dì Trần thì đừng có hòng đi, bên ngoài đều là bảo vệ của Nguyễn gia, Nguyễn Thư Nhã biết trong căn phòng này chỉ có Nguyễn Đức Nghiệp mới cứu được cô ta, cô ta liền ra vẻ tội nghiệp đến kể khổ với Nguyễn Đức Nghiệp.

Sau đó lại kéo theo Lý Anh Hoa cùng nhau tỏ vẻ đáng thương.

Trong lòng Nguyễn Đức Nghiệp hiểu rõ nếu ông ta vẫn còn mềm lòng với hai người bọn họ, hạ thể diện của con gái ông ta xuống, tình cảm của hai cha con lại càng khó cứu vãn, vậy nên ông ta không nói gì, chiều theo ý muốn của Nguyễn Hân.

Nguyễn Thư Nhã cuối cùng vẫn không tình nguyện mà đi xin lỗi dì Trần, lúc cô ta quay người đi vẫn không quên trừng mắt liếc Nguyễn Hân một cái.

Hai mẹ con cô ta như bị 'áp giải' trở về phòng bệnh, đợi khi bảo vệ đi hết rồi, vẻ mặt Lý Anh Hoa trắng bệch, oán trách Nguyễn Thư Nhã.

“Con xem con đã bày ra cái ý tưởng tồi tệ thế nào đi, mẹ sớm đã nói với con rồi, mẹ và Nguyễn Đức Nghiệp đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân, chọc ông giận mẹ cũng chẳng được lợi lộc gì, ông bố vô dụng của con còn không thể cho chúng ta nương nhờ, con sinh ra đã định sẵn là một đứa nghèo khổ rồi, con có thể có ngày hôm nay tất cả đều dựa vào Nguyễn Đức Nghiệp, thế mà con lại không biết điểm dừng, lại muốn đi so sánh với Nguyễn Hân, con lấy cái gì mà so sánh với người ta, người ta sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi, mẹ khó khăn lắm mới được gả vào Nguyễn gia, còn chưa đến một năm đã bị người ta đuổi ra ngoài, con đúng là đã hại chết mẹ rồi.”

Bà ta vốn dĩ chưa từng nghĩ muốn trêu chọc Nguyễn Hân, nếu không phải Lan Lan cứ hai ba ngày lại đến xúi giục bà ta, vừa đúng lúc lại bị Nguyễn Đức Nghiệp nghe thấy, bây giờ làm thế nào mà đối phó với chuyện ly hôn được đây.

Nguyễn Thư Nhã mất kiên nhẫn, nói: “Sao lại nói là con hại chết mẹ được chứ? Mẹ tưởng rằng nếu hôm qua Nguyễn Đức Nghiệp không nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta là mẹ có thể an an ổn ổn làm phu nhân Nguyễn được chắc? Nguyễn Hân vẫn luôn coi chúng ta là cái gai trong mắt, dù cho chúng ta không trêu chọc cô ta, cô ta vẫn muốn đẩy mẹ khỏi vị trí phu nhân Nguyễn, ai bảo mẹ cướp vị trí của mẹ cô ta.”

Lý Anh Hoa: "Nhưng trước đó không phải mẹ vẫn đang yên ổn làm phu nhân Nguyễn sao? Chú Nguyễn của con cũng chưa từng đề nghị ly hôn với mẹ."

Nguyễn Thư Nhã thấy mẹ cô ta đổ hết trách nhiệm lên người mình thì tức giận nói: "Ý của mẹ là tất cả những chuyện này đều là do con à? Trước kia con lén lút nhắn tin với Nguyễn Hân, chia rẽ quan hệ của cô ta với Nguyễn Đức Nghiệp, khiến cho Nguyễn Hân trở mặt với Nguyễn Đức Nghiệp, Ninh Chi Tình ly hôn với Nguyễn Đức Nghiệp, lúc mẹ ngồi vào vị trí phu nhân Nguyễn sao không trách con luôn đi?"

Lý Anh Hoa nghẹn lời, bà ta chẳng thể cãi lại được Nguyễn Thư Nhã nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Nguyễn Thư Nhã mới là người có lỗi.

Nguyễn Thư Nhã bực bội lấy một điếu thuốc lá từ trong túi ra, bắt chéo hai chân đặt lên ghế sô pha, hút một hơi.

Cô ta biết rằng mẹ cô ta là một người ích kỷ từ trong xương cốt, có thể bỏ cả chồng cả con gái, một mình chạy đến thành phố lớn theo đuổi vinh hoa phú quý, khi có việc gì thì lại đến làm phiền cô ta.

“Sao con lại hút thuốc rồi, muốn hút thì đi ra ngoài mà hút.”

Trong tay Nguyễn Thư Nhã đang kẹp điếu thuốc, liếc nhìn bụng của Lý Anh Hoa, khoé miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười chế giễu: "Còn không phải chỉ rít một điếu thuốc thôi sao? Có gì đâu mà phải căng thẳng, Nguyễn Đức Nghiệp cũng chẳng thèm để ý đến đứa trẻ này, cũng không chịu thoả hiệp vì đứa trẻ này, chẳng lẽ mẹ còn muốn sinh nó ra cho ông ta à?"

Lý Anh Hoa sửng sốt, nhìn Nguyễn Thư Nhã.

Nguyễn Thư Nhã hút một hơi rồi nói tiếp: "Nguyễn Đức Nghiệp cũng muốn ly hôn với mẹ rồi, dù cho có sinh đứa trẻ này ra thì cũng là sinh cho Nguyễn gia, Nguyễn Đức Nghiệp có rất nhiều thủ đoạn để khiến mẹ không bao giờ được gặp nó nữa."

Lý Anh Hoa nói: "Nguyễn Đức Nghiệp nói, đứa trẻ này mẹ có thể tự nuôi được."

Cô dùng ngón tay búng tàn thuốc, rồi ấn mẩu thuốc vào trong gạt tàn, thờ ơ nói: "Mẹ lấy cái gì mà nuôi nó? Mẹ sẽ nuôi đứa bé à? Mẹ đã từng nuôi trẻ con rồi sao?

Lý Anh Hoa bị cô khịa đến bực mình, hai mẹ con ở trong phòng bệnh bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói.

*

Sau một hồi diễn tuồng, Phó Tư Nghiên đã muộn giờ làm, tài xe lái xe đang chờ ở dưới lầu, Nguyễn Hân kéo anh xuống lầu, trong lòng cô đã biết chắc chắn rằng bố cô đã dứt khoát đề nghị ly hôn với Lý Anh Hoa, nhất định là do tối hôm qua Phó Tư Nghiên đã nói gì đó với bố cô.

Người đàn ông này à, anh sẽ luôn yên lặng mà làm nhiều chuyện vì cô.

Làm thế thì làm sao mà cô không rung động cho được!

Tài xế mở cửa xe cho Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên nghiêng đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy cánh tay anh, cúi đầu nhìn Nguyễn Hân, xoa xoa đầu cô, giọng nói mang theo ý cười.

"Hân Hân à, anh phải đi công tác rồi."

Nguyễn Hân lấy lại tinh thần, buông tay anh ra, gật đầu, cũng chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì, cả người có vẻ thất thần: "Được, anh đi đi."

Phó Tư Nghiên hỏi: "Em có muốn đi cùng anh không?"

Dáng vẻ của cô bây giờ cực kỳ giống một cô vợ nhỏ lưu luyến chồng.

Đương nhiên, cô vốn dĩ chính là cô vợ nhỏ của anh.

Nguyễn Hân thấy anh hỏi như thế, cong cong khoé mắt: "Anh muốn để em đi với anh à?"

Bây giờ cô đã quen với cách nói chuyện của Phó Tư Nghiên, khi anh đang muốn làm gì đó, trước tiên anh sẽ chủ động hỏi cô có muốn hay không.

Nguyễn Hân cảm thấy đây chính là sự phù phiếm của đàn ông, rõ ràng chính anh cũng rất dính người, lại còn giả vờ bình tĩnh, chế nhạo cô là kẻ dính người.

Cô hơi nghiêng đầu, lông mày nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh.

Phó Tư Nghiên cười một cái, nói: "Nếu anh muốn thì em có đi không?"

Nguyễn Hân lắc đầu, nhanh chóng từ chối: “Em không đi.” Công việc của anh bận rộn như vậy, cô cũng không có chức vụ gì ở Thịnh Nguyên, lúc nào cũng chạy sang bên đó cũng không hay cho lắm, hơn nữa bố cô vẫn còn đang chờ cô về nhà chăm sóc.

Phó Tư Nghiên: “......”

Phó Tư Nghiên biết cô nhất định sẽ không đi, vừa nãy cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

Trước khi lên xe, anh ôm cô một lát, dặn dò: "Lúc đi ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ."

Thấy bộ dạng kia của Nguyễn Thư Nhã, anh rất không yên tâm.

Nguyễn Hân gật đầu, ngẩng đầu lên, đặt cằm lên ngực anh: "Biết rồi ạ, Phó Lải Nhải, anh đã nói câu này mấy lần rồi."

Phó Tư Nghiên nhéo mũi cô, buông lời đe doạ cô: “Đợi anh trở về sẽ xử lý em sau.”

Nguyễn Hân cười hì hì, không hề sợ anh chút nào.

Nguyễn Hân trở lại phòng bệnh, cô mới đi có một lúc mà Nguyễn Đức Nghiệp đã truyền nước xong rồi, ông ta ngồi trên giường nhàn nhã xem ti vi, dì Trần thấy cô đi vào, tìm cái cớ để rời đi.

Lúc trong phòng chỉ có hai bố con, Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào những nếp nhăn trên trán Nguyễn Đức Nghiệp, trái tim đau nhói, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Nguyễn Đức Nghiệp bỏ điều khiển ti vi xuống, vẫy tay với cô.

Nguyễn Hân đi tới bên cạnh ông ta: "Bố."

Nguyễn Đức Nghiệp đột nhiên mỉm cười giống như giành được giải nhất trong một trò chơi lúc cùng cô đi họp phụ huynh: “Hôm nay bố biểu hiện có tốt không?”

Hốc mắt của Nguyễn Hân đỏ lên, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, hôm nay bố làm rất tốt."

Nguyễn Đức Nghiệp lấy một tờ giấy ra đưa cho cô, giơ tay vỗ vỗ vào lưng cô, thổ lộ: “Bố không nên lừa con, cũng không nên nói con tùy hứng trước khi chưa biết chuyện gì.”

"Bố đừng nói nữa." Nguyễn Hân ngắt lời ông ta.

Nguyễn Đức Nghiệp: “Con có thể tha thứ cho bố lần này được không?”

Nguyễn Hân xụt xịt mũi, ngẩng đầu nhìn ông ta: "Xem biểu hiện sau này của bố đã, chuyện này vẫn còn chưa có xong đâu, đừng tưởng rằng con không hiểu bố, lúc Lý Anh Hoa vác cái bụng bầu đến cầu xin bố, bố lại mềm lòng cho xem. Bây giờ bố tỏ ra lạnh nhạt với bà ta cũng vô dụng, Nguyễn gia chúng ta không thiếu tiền, nhưng mà cũng không thể dễ dàng để cho người ta lợi dụng được, đừng trách con không nhắc nhở bố, nếu bố lén lút gửi tiền cho Lý Anh Hoa, Lý Lan Lan nhất định sẽ chụp lịch sử chuyển khoản khoe với con.”

Nguyễn Hân bị Nguyễn Đức Nghiệp lừa đến quen rồi, cô đã sớm không còn tin tưởng những lời hứa hẹn của ông ta nữa rồi.

Nguyễn Đức Nghiệp ngượng ngùng nói: "Bố biết rồi, đều nghe theo con cả."

Nguyễn Đức Nghiệp nói như vậy nhưng trong lòng đang rất não lòng, nếu Lý Anh Hoa không mang thai, sau khi ly hôn cho bà ta một chút tài sản thì về sau không còn can hệ gì với ông ta nữa, nhưng bây giờ trong bụng bà ta còn đang mang thai, sau khi đứa bé này được sinh ra, bất kể là do Nguyễn gia nuôi nấng hay bà ta tự mình nuôi thì cũng không thể nào cắt đứt quan hệ với bà ta được.

Nguyễn Hân nghe hiểu ý ông, tạm thời không muốn thảo luận vấn đề này với ông ta.

Nhìn dáng vẻ kia của Lý Anh Hoa, sau khi ly hôn chưa chắc đã sinh đứa bé kia ra, dù cho có sinh ra thì hơn phân nửa là xem con như chiến lợi phẩm mà bán cho Nguyễn gia, Nguyễn Thư Nhã vẫn còn hợp đồng với Đạt Hành, cô cũng biết sơ qua một chút, mấy năm nay Nguyễn Thư Nhã ỷ là con riêng của bố cô mà phô trương thanh thế, còn làm không ít chuyện vi phạm hợp đồng, lại còn để cho Đạt Hành thu dọn tàn cục thay cô ta.

*Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.

Nếu Lý Anh Hoa dám lợi dụng đứa bé trong bụng để kiếm lời, kiếm được bao nhiêu thì ông ta sẽ bắt bà ta nôn ra bấy nhiêu.

Nguyễn Đức Nghiệp nằm viện được gần nửa tháng, tuy rằng bệnh sỏi túi mật chỉ là giả vờ, nhưng bệnh dạ dày thì đúng là thật. Trước đây, bác sĩ Trần khuyên ông ta nên chữa dứt điểm bệnh dạ dày, nhưng ông ta lại không có thời gian, lần này nhân lúc ông ta đang giả vờ bệnh thì tiện thể điều trị bệnh dạ dày luôn, cũng không hề vạch trần ông ta.

Nguyễn Hân không có việc gì, mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc ông ta, Nguyễn Đức Nghiệp đã lâu lắm rồi không được ở cùng với Nguyễn Hân như thế này, sau khi xuất viện Nguyễn Hân nhất định sẽ trở về nhà với Phó Tư Nghiên, cho nên ông vẫn luôn nằm mãi ở bệnh viện không muốn đi.

Hai ba ngày nay nếu không phải là đau dạ dày thì cũng là đau gan.

Ông ta bị Phó Tư Nghiên đe dọa dùng phương pháp giữ lại túi mật không có hiệu quả, phải cắt đi thì mới khỏi được.

Hôm nay xuất viện, Phó Tư Nghiên tự mình lái xe đến đón ông bố vợ về nhà, Nguyễn Đức Nghiệp còn đang muốn ở bệnh viện đến khi xuân năm sau mới ra viện, nhưng lại bị Phó Tư Nghiên ép ra, ông ta rũ rượi ngồi ở hàng ghế sau.

Nguyễn Hân nhìn sắc mặt ông ta từ trong gương, quay lại hỏi ông ta: "Bố, bố làm sao vậy, xuất viện sao lại không vui vậy."

Nguyễn Hân làm bạn với ông ta hơn mười ngày ở bệnh viện khiến ông ta cảm thấy bối rối, thái độ của con gái quyết định địa vị của ông ta trước mặt con rể, ông ta liếc Phó Tư Nghiên, trong lòng khó chịu: "Vừa nãy con có nghe được Tư Nghiên gọi bố là gì không?"

Nguyễn Hân nhìn về phía Phó Tư Nghiên: "Anh gọi bố em là gì cơ?"

Phó Tư Nghiên: "Bố vợ.”

Nguyễn Đức Nghiệp xuy một tiếng: "Lại còn bố vợ, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn gọi bố vợ."

Nguyễn Đức Nghiệp thấy Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên từng nói rằng ông ta rất cổ hủ nên mới cố tình cười nhạo anh, ông ta thực sự không thể tìm ra bất kỳ điểm nào để chê thằng con rể này của ông ta.

Phó Tư Nghiên nhàn nhạt nói: “Con gọi mẹ vợ là mẹ.”

Phó Tư Nghiên cũng không phải là không gọi Nguyễn Đức Nghiệp là bố mà là ngày trước khi cùng Nguyễn Hân về nhà, anh phát hiện Nguyễn Hân đang giận dỗi Nguyễn Đức Nghiệp, vì để tỏ vẻ khách sáo, không thân thiết nên mới đổi thành bố vợ.

Tuy rằng Phó Tư Nghiên không nói rõ vì sao anh lại gọi Nguyễn Đức Nghiệp là bố vợ, nhưng lại thoải mái gọi mẹ vợ là mẹ thì dường như Nguyễn Đức Nghiệp đã hiểu ý anh, cả khuôn mặt đều trở nên căng cứng.

Chương kế tiếp