Ngọt Tận Tâm Can

Chương 76
Nguyễn Hân chửi thầm Phó Tư Nghiên cả một đường. Vừa về đến nhà, cô đã nhét chiếc túi Hermes lẫn cả áo mưa vào trong ngăn tủ dưới cùng của phòng chứa đồ.

Dưới khẩu trang và khăn quàng cổ là một tầng mồ hôi mỏng, làn da ửng đỏ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi khó chịu. Cô cởi quần áo đi vào phòng tắm tắm, không nhắc lại chuyện đi sân bay đón Phó Tư Nghiên nữa.

Phó Tư Nghiên khi về đến nhà thì trời đã tối, đèn ở phòng khách dưới tầng một bật nhưng không thấy bóng Nguyễn Hân đâu.

Anh đặt rương hành lý chỗ lối vào, thay giàu và bước lên cầu thang.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, thân hình mảnh khảnh Nguyễn Hân đang nằm trên sô pha xem phim truyền hình, trong tầm với là một đĩa trái cây với mấy gói đồ ăn vặt. Bộ đồ ngủ của cô lỏng lẻo trượt xuống, lộ ra cẳng chân trắng nõn nà. Bây giờ cô đã có thói quen đeo tai nghe mỗi lần xem phim, để tránh việc điện thoại phát ra những âm thanh kỳ quái rồi tạo thành những hiểu lầm không cần thiết.

Có lẽ là do phim đang đến đoạn kịch tính, thu hút toàn bộ lực chú ý của cô, cho nên cô không nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Phó Tư Nghiên đi đến sau lưng cô, cô cũng chưa phát hiện. Cô đưa tay dùng nĩa cắm một miếng dâu tây cho vào trong miệng, đuối mắt giơ lên, hai má hiện lên lúm đồng tiền ngọt ngào.

Cô đang xem một bộ phim ngọt sủng đầy drama trên web do Phó Tư Dư giới thiệu. Con bé giới thiệu cho cô chủ yếu là vì muốn cô nhìn xem kỹ thuật diễn của nam chính. Phó Tư Dư cảm thấy cả kỹ thuật diễn lẫn giá trị nhan sắc của nam chính đều không tệ, muốn đề cử anh ta làm nam hai trong bộ phim của con bé. Phó Tư Dư còn muốn Nguyễn Hân cùng khảo sát và tìm hiểu các bộ phim trên các trang web lớn để xem có có đề cử được một minh tinh có kỹ thuật diễn nhưng không nổi danh lắm không nữa.

Ngày thường Nguyễn Hân chưa từng xem thể loại phim như vậy, cảm thấy cốt truyện có rất nhiều chỗ quá mức ngu ngốc và khoa trương. Chỉ là gần đầu cô rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm nên mới muốn cày phim, ngoài ý muốn lại phát hiện mấy bộ này hợp gu cô đó chớ.

Chỉ là cảm thấy gia đình của hầu hết bá đạo tổng tài trong phim có hơi nghèo.

Nhà không quá rộng, xe chỉ là bảo mã (BMW) loại kém mấy chục vạn. Xem được đến nửa bộ, quần áo mới thay được có năm bộ, rất khó có thể tin được đó là tổng tài.

Phó Tư Nghiên đứng một lúc, sau đó cầm lấy điện thoại gửi tin tức cho cô.

Một thông báo tin nhắn hiện lên trên điện thoại, Nguyễn Hân bấm vào nhìn thấy Phó Tư Nghiên nhắn là anh đã về đến nhà và đang ở ngay sau lưng cô. Cô hơi sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Phó Tư Nghiên, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào hơn. Cô kéo tai nghe xuống ném sang một bên, lật người rồi ngồi trên ghế sô pha, duỗi tay về phía anh.

Phó Tư Nghiên cúi đầu, vòng tay xuống dưới nách cô, chuẩn bị bế cô lên. Hai cánh tay Nguyễn Hân vòng qua cổ anh, đột nhiên nhảy lên, hai cái đùi kẹp lấy eo anh, treo trên người anh như gấu Koala.

Phó Tư Nghiên chưa đứng thẳng lại cho nên hơi mất thăng bằng, suýt chút nữa không đứng vững. Cả hai người cùng ngã vào sô pha, may mà còn có thể dùng tay đỡ thành sô pha để ổn định lại.

Anh đỡ eo cô ngồi dậy, tay Nguyễn Hân đặt sau lưng anh, cằm đặt lên vai anh.

Phó Tư Nghiên cười ôm cô đi về phía mép giường: “Sao lại nằm trên sô pha, không lạnh à?”

Nguyễn Hân: “Chờ anh đó, có đắp chăn, không lạnh.”

Đi tới mép giường, Phó Tư Nghiên muốn đặt cô lên giường, cô lại quắc chặt chân không muốn xuống.

Phó Tư Nghiên không nhìn thấy mặt cô, ôm lấy sau gáy cô: “Nhớ anh như vậy à?”

Nguyễn Hân thành thật ừ một tiếng, cánh tay ôm càng chặt hơn.

Phó Tư Nghiên bị cô ôm chặt có chút khó thở, càng muốn chết hơn chính là cái cặp dò đặt ở bên hông hắn kia cứ cọ qua cọ lại. Vợ chồng xa cách nhau vốn dĩ không chịu nổi trêu chọc, phần eo lại là vị trí nhạy cảm nhất của anh.

“Bảo bối, xuống trước đi.”

“Không muốn, muốn anh ôm em như vậy một lúc nữa cơ.”

Phó Tư Nghiên cười: “Học ai mà dính người như vậy?”

Nguyễn Hân nói: “Trong TV đều ôm như vậy mà.”

Hiện tại Phó Tư Nghiên không có tâm trạng miệt mài tìm hiểu bộ phim mà cô xem thuộc thể loại nào. Nhưng, nếu mà cô bị ảnh hưởng bởi mấy bộ phim đó, học được bản lĩnh dính người thì anh có thể suy xét đầu tư vào mấy thể loại kiểu đó để cho cô xem.

“Ôm như vậy thì anh không nhìn thấy mặt em được.” Phó Tư Nghiên vỗ vỗ lưng cô: “Xuống trước đi, để anh hôn em nhé.”

Vừa vào đến cửa, nhìn thấy hai má lúm đồng tiền trên mặt cô, lòng anh đã rộn hết cả lên, cứ muốn hôn vào cái má lúm đồng tiền kia của cô.

Nguyễn Hân ngồi trên giường, cánh tay tóm góc áo của anh, ngoan ngoãn ngửa đầu cho anh hôn. Phó Tư Nghiên hôn lên má, rồi dừng trên cánh môi cô.

Trong miệng cô vẫn còn lưu giữ lại vị ngọt thanh của trái cây, anh dán sát vào vành tai cô, trầm giọng nói: “Bảo bối, em thật ngọt.”

Mặt Nguyễn Hân hơi ửng đỏ. Khi cô trêu chọc anh thì vô cùng thoải mái hào phóng, không hề cảm thấy ngượng ngùng, còn có cảm giác thỏa mãn vì khống chế được anh. Nhưng mỗi lần anh trêu chọc cô, cô liền chịu không nổi, cứ thấy ngại ngại kiểu gì á.

“Em thơm quá, là mùi gì đây?”

Nguyễn Hân tóm chặt cổ áo bị anh kéo xuống, đẩy đầu anh ra: “Có thể là mùi gì khác nữa chớ? Là mùi của sữa tắm đó, không phải mỗi ngày anh đều dùng à?”

Phó Tư Nghiên nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: “Tắm xong rồi à?”

Nguyễn Hân tức giận trừng anh: “Đã hơn 9 giờ rồi, đương nhiên là đã tắm.”

Phó Tư Nghiên xoa xoa đầu cô: “Em biết hơn 9 giờ rồi mà vẫn còn ăn vặt, hử?”

Anh xoay người, ước lượng mấy gói đồ ăn vặt đã bóc ra. Tổng cộng ba gói, còn sắp hết nữa. Sức ăn Nguyễn Hân không lớn lắm, ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, xem ra là không ăn cơm tối, ăn đồ ăn vặt thay cơm.

“Tối ăn nhiều như vậy sẽ không dễ tiêu hóa đâu, dễ bỏ bữa.”

Hai vợ chồng xa nhau một tuần, đang được cảm nhận niềm ngọt ngào sau tiểu biệt thắng tân hôn. Phó Tư Nghiên lại đột ngột nhắc đến chuyện cô ăn đồ ăn vặt, giọng điệu tuy vẫn dịu dàng, nhưng rõ ràng là anh đang phê bình cô mà.

Đương nhiên, đây cũng là vì muốn tốt cho cô.

Nguyễn Hân thiện giải nhân ý*, thái độ vẫn rất tốt: “Mấy gói đó em ăn từ trước rồi, mới cả em chỉ vừa mới ăn trái cây. Còn khoai lát đều là thực phẩm chiên dầu, một gói chỉ có hơn 100g thui, không nhiều lắm đâu.”

*Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người

“Em còn biết đó là thực phẩm chiên dầu?”

Nguyễn Hân: “......”

“Mới chỉ ăn có trái cây, tức là đồ ăn vặt em ăn lúc cơm chiều.”

Phó Tư Nghiên đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, khẽ hỏi: “Là ai đã hứa với anh, lúc anh không ở nhà sẽ ăn cơm đầy đủ?”

Nguyễn Hân thấy hơi phiền khi bị anh hỏi như vậy.

Ăn đồ ăn vặt thì làm sao chứ?

Đồ ăn vặt bán khắp siêu thị còn không phải là bán cho người khác ăn à?

Cô ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi: “Chuyện đã hứa nhất định phải làm được hả? Anh cho rằng người nào cũng như anh đều có lực tự chủ mạnh hả? Anh cho rằng em không biết đồ ăn vặt không tốt ư? Không phải là do em không nhịn được à!”

Phó Tư Nghiên bị dáng vẻ đúng tình hợp lý của cô chọc cười. Anh véo mặt cô: “Không phải là cấm em ăn đồ ăn vặt, chỉ là em không thể ăn thay cơm được.”

Nguyễn Hân đẩy tay anh ra: “Em biết mà, không phải đêm nay em mới ăn có một lần thôi sao? Còn không phải là vì cơm hộp khá ăn quá à. Ở nhà đâu có ai nấu cơm cho em ăn đầu, cho nên mới có ăn đồ ăn vặt để đổi vị đó chứ?”

Phó Tư Nghiên nghĩ thầm, anh vừa trở về đã nhìn thấy cô ăn đồ ăn vặt thay cơm. Cô biết anh sẽ trở về trong hôm nay mà còn dám như vậy, chắc chắn ngày thường càng coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai hơn.

Thật sự là không có đạo lý nào để giảng với cô vợ nhỏ cả, nói đi nói lại thành ra người sai lại là anh.

Anh ngồi ở bên cạnh cô, ôm eo cô nhận sai: “Là anh không đúng, không thể về sớm để hầu hạ tổ tông của anh. Đừng giận nữa, ha! Em muốn ăn gì, bây giờ anh đi làm cho em ăn được không?”

Nguyễn Hân vốn dĩ chính là vô lý dựa vào to tiếng, bây giờ được anh dỗ dành, trong lòng lại sinh ra cảm giác ngại ngùng.

“Em không tức giận, với cả em muốn ăn rất nhiều. Mà hôm nay muộn quá rồi, ngày mai sẽ nói với anh sau, anh đừng lề mề ở đây nữa, mau đi tắm rửa đi.”

Phó Tư Nghiên nhướng mày, kéo kéo cái cà vạt, nói: “Đã rõ, em muốn ăn nhất là anh.”

Nguyễn Hân bị vẻ mặt chế nhạo của anh chọc khiến đỏ bừng mặt, đá vào cẳng chân anh: “Ai muốn ăn anh chứ! Em mệt rồi, ngủ trước đây! Nếu lát nữa anh ra thì cũng đừng có đánh thức em đấy.”

Cô *hư trương thanh thế trừng anh một cái, sau đó vén chăn lên chui vào.

*Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.

Nói là ngủ, nhưng giờ này chắc chắn là không ngủ được. Cô xuống giường cầm lấy điện thoại trên ghế sô pha, nghĩ đến còn có drama ngọt ngào vẫn chưa xem xong, trong lòng rất mong chờ cốt truyện tiếp theo, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần cày phim.

Ptb tắm rửa xong đi ra, tóc vẫn còn nhỏ nước. Trong tay anh cầm máy sấy, muốn Nguyễn Hân sấy tóc cho anh.

Nguyễn Hân chôn trong chăn, đeo tai nghe, màn hình điện thoại dí sát vào mặt.

“Hân Hân, xem điện thoại như vậy sẽ hỏng mắt đấy.”

Nguyễn Hân cười cười, ngón tay vẫn lướt lướt trên màn hình điện thoại, tua lại đoạn ngọt ngào vừa rồi của nam nữ chính.

Phó Tư Nghiên cắn hàm răng sau, mở máy sấy lên sấy tóc. Nguyễn Hân nghe thấy tiếng máy sấy, ngước mắt lên nhìn Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên đứng ở trước cửa phòng tắm, một tay cầm máy sấy đưa lên, mái tóc ngắn bay lung tung.

Nguyễn Hân ngước mắt lên nhìn ngón tay thon dài và khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên thật đập troai quá đi mò.

Còn đẹp trai hơn nam chính trong phim nhiều.

Hình ảnh nam chính lộ cơ bụng trong điện thoại đột nhiên không còn thơm nữa, cô tắt điện thoại đi chuyên tắm ngắm nhìn anh xã của mình.

Phó Tư Nghiên sấy tóc xong, đặt máy sấy sang một bên, đi về giường.

Nguyễn Hân vội vàng nhắm mắt lại giả vờ buồn ngủ. Phó Tư Nghiên không lên giường mà đứng ở mép giường hỏi cô: “Hân Hân, nhờ em mua đồ lúc sáng em đã mua chưa?”

Lông mi Nguyễn Hân run run, lừa anh: “Không mua, cái thứ lưu manh như vậy sao em có thể không biết xấu hổ mà đi mua chứ. Da mặt em mỏng lắm!”

Đây là đang khịa anh da mặt dày.

Phó Tư Nghiên thò tay vào trong chăn, nắm lấy eo cô: “Vậy làm sao bây giờ? Không có biện pháp an toàn, nhỡ em mang thai thì có muốn sinh em bé không?”

Hiện tại cô vẫn còn trẻ, nếu sinh con thì đời này sẽ phải có thêm một người phải canh cánh trong lòng. Cô và Phó Tư Nghiên đều không muốn sinh con sớm, hai người vẫn chưa trải qua thế giới đôi ta đủ đâu.

“Cái gì mà làm sao bây giờ? Không có thì không làm thôi.”

Cô nói đương nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông đã được nếm trải cấm mà phải kìm nén nằm bên vợ mình khổ đến mức nào.

Với lại, bọn họ vẫn đang trong giai đoạn ngọt ngào, ở trên giường là rất hợp lý, cho nên càng không có lý do để nhịn.

“Thế thì không được rồi! Tối nay em ăn nhiều rồi, cần vận động để tiêu hóa.”

Phó Tư Nghiên luôn có thể nói lý cho hành động lưu manh của mình: “Anh biết mà, chắc chắn em đã mua.”

Anh duỗi tay kéo tủ đầu giường ra, không nhìn thấy cái gì lại nhìn cô: “Để đâu?”

Đầu óc Nguyễn Hân hơi chậm chạp một chút: “Cái gì mà cần vận động, không phải em đã nói là ăn đồ vặt lúc chiều rồi hả?”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Tư Nghiên nhìn cô chằm chằm, cười mà không nói.

Nguyễn Hân xem vậy đã hiểu ý anh.

Thì ra con chó kia vừa rồi dễ nói chuyện như vậy là đang chờ cô ở chỗ này à.

Cô đột nhiên thò chân ra khỏi chăn, vẫy vẫy với anh. Phó Tư Nghiên nhanh tay tóm lấy mắt cá chân cô.

“A...... Đau...... Đau đau, buông tay.”

Phó Tư Nghiên: “Em muốn làm sao?”

Nguyễn Hân rất khó khăn nói: “Xuống giường nha, không phải anh muốn em lấy thứ mua lúc sáng à?”

Phó Tư Nghiên buông cô ra. Nguyễn Hân bĩu môi, khi xuống giường còn làm bộ lơ đãng dẫm vào chân anh, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý.

Phó Tư Nghiên cũng không so đo với cô về chuyện này. Hừ, cũng phải có lúc cô nhóc đó nghe lời.

Nguyễn Hân ngồi xổm xuống, lục trong cái túi Hermes lấy cái cái thứ kia rồi ném cho anh.

Phó Tư Nghiên mở ra nhìn. Tốt lắm, còn có mấy loại anh hay dùng nữa.

Nguyễn Hân hơi hoảng trước nụ cười không rõ nghĩa của anh, tuy biết rằng trốn không thoát nhưng có thể kéo được đến lúc nào thì hay lúc ấy, kéo dài thời gian cô còn có thể dỗ cho con người kia vui vẻ.

Liếc thấy đóng hộp quà chất cao như núi ở một góc, đó đều là quà sinh nhật cô nhận được từ đám người Hàn Nhậm Bân lúc sinh nhật. Cô vẫn luôn đặt ở một chỗ, vẫn không tìm thấy lúc nào để bóc.

“À này, Tư Nghiên, hiện tại vẫn còn sớm, quà sinh nhật của em vẫn còn chưa có bóc. Hay là chúng ta cùng bóc ra xem bọn họ tặng cái gì đi, để lần sau đến sinh nhật của họ còn biết tặng quà gì.”

Cô quay đầu tìm kéo và bóc hộp quà của Hạ Y Đồng trước.

Cô làm bộ làm tịch cởi nút thắt trên hộp quà ra, chậm rãi từng chút một, rồi mới cầm lấy kéo cắt.

“Để xem Đồng Đồng tặng em cái gì nà.”

Cô vừa nói vừa mở hộp, khi vừa nhìn thấy ‘bất ngờ’ trong hộp quá, khóe miệng hơi hơi run rẩy.

Tay che lại thứ trong hộp, cô quay đầu lại nhìn về phía Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, chế nhạo: “Quả nhiên là có bất ngờ.”

Hạ Y Đồng tặng cô một bộ nội y tình thú.

Chương kế tiếp