Ngọt Tận Tâm Can

Chương 77
Khi Nguyễn Hân được Phó Tư Nghiên ôm từ bồn tắm ra, cô đã mệt đến không còn chút sức lực nào, đầu gối còn hơi hơi đầu. Cô mềm nhũn người ghé vào lòng ngực Phó Tư Nhiên, Phó Tư Nhiên ôm bả vai cô, ngón tay thỉnh thoảng vuốt ve tấm lưng cô, đôi môi dán đầu vai cô nhẹ mút.

Nguyễn Hân nhắm lại hai mắt, cả người mệt mỏi nhưng không hề buồn ngủ. Tay Phó Tư Nhiên dời xuống eo cô, nhẹ nhàng xoa: “Có đau không, anh massage cho em.”

Nguyễn Hân đột nhiên chống giường ngồi dậy, túm lấy cái khoác của anh đặt ở bên cạnh khoác lên người. Phó Tư Nghiên thấy cô duỗi chân ra định xuống giường, cho rằng cô muốn giận dỗi với anh, nửa đêm bò dậy muốn chia phòng ngủ thì kéo cô lại.

“Đi đâu?” Cằm anh chôn vào hõm vai cô, hôn từng cái từng cái vào vành tai.

Nguyễn Hân rụt rụt cổ, vỗ cánh tay anh: “Buông ra, em đi lấy điện thoại.”

“Đã muộn thế này rồi còn không ngủ, lấy điện thoại làm cái gì?”

“Em có việc của em mà, anh đừng có động nữa… Phó Tư Nghiên, anh làm gì vậy?”

Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm cô, đôi mắt thâm thúy, cúi đầu hôn lên làn da bị anh mút đến đỏ bừng, ôm chặt eo cô: “Là ai vừa mới nói không được, buồn ngủ, cầu xin anh buông tha, sao bây giờ lại có sức rồi?”

Nguyễn Hân tức giận liếc xéo anh một cái, chân giấu trong chăn đá anh. Phó Tư Nghiên thấy con ngươi cô chuyện động liền biết cô có ý đồ xấu gì. Anh cũng không tránh, thành thật để cho cô đạp mấy cái xả giận. Chờ cô đá xong rồi anh mới kẹp lấy chân cô, trầm giọng, nói mập mờ: “Em còn có sức đá anh nữa này, lại thêm một lần nữa.”

Nguyễn Hân không rút chân về được, nói: “Anh là cầm thú hả?”

Phó Tư Nghiên không sao cả: “Em nói đúng.”

“......” Nguyễn Hân lập tức sửa miệng: “Em cảm thấy anh không phải, em thấy anh vừa trầm ổn vừa ga lăng.”

Phó Tư Nghiên bật cười trước dáng vẻ của cô, nhéo nhéo mặt cô: “Ga lăng xoa eo cho em.”

“Đợi lát nữa đi, em lấy điện thoại nhắn một tin đã.”

Cô đẩy tay Phó Tư Nghiên ra, Phó Tư Nghiên không lay chuyển được cô, đè tay cô lại: “Thành thật nằm trên giường đi, anh đi lấy điện thoại cho em. Nhưng, chỉ được chơi mười phút thôi đấy, chơi lâu sẽ không tốt cho mắt đâu.”

Mười phút là đủ rồi.

Nguyễn Hân gật đầu: “Vâng.”

Phó Tư Nghiên đứng dậy xuống giường, hai bước đã đi đến ghế sô pha, cúi người cầm lấy điện thoại của cô, nhìn đồng hồ bắt đầu tính giờ.

Nguyễn Hân cầm lấy điện thoại liền bắt đầu mở khóa. Vào tin nhắn tìm được ảnh đại diện của Hạ Y Đồng, cũng bất chấp việc đối phương là phụ nữ có thai, hai ngón gõ chữ.

【Hạ Y Đồng, con mẹ nhà cậu, mình muốn tuyệt giao với cậu.】

【Ngày mai cậu dậy sớm đọc được tin thì ngay lập tức nhắn lại cho mình, nếu không mình sẽ nói chuyện cậu mang thai cho Hàn Nhậm Bân.】

【A A A, Hạ Y Đồng, cái đồ đào bẫy, ai bảo cậu đưa cho mình cái loại quà sinh nhật như vậy. Lần sau nếu mà cậu còn đưa mình mấy thứ linh tinh như vậy, tình bạn giữa chúng ta cắt đứt từ đây.】

Hạ Y Đồng đang nằm trên giường mở video Hàn Nhậm Bân để thai giáo cho em bé trong bụng, hy vọng tương lai em bé có thể di truyền gen ưu tú của ba nó. Đột nhiên, điện thoại kêu lên, mở lên nhìn thấy đống tin nhắn của Nguyễn Hân ập vào mặt khiến cho sững sờ.

Quà sinh nhật cô ấy đã tặng rất lâu rồi, bây giờ cậu ấy mới phát hiện?

Hạ Y Đồng: 【Quà sinh nhật làm sao chứ, còn không phải là nội y tình thú à?】

Nguyễn Hân vốn dĩ cho rằng lúc này Hạ Y Động chắc đã ngủ rồi, không ngờ nhanh như vậy đã nhắn lại cho cô.

Nhìn thấy Hạ Y Đồng không biết hối cải, Nguyễn Hân cắn răng gõ chữ.

【Có ai đi tặng quà cho bạn thân lại tặng cái thứ đấy chứ, còn tận bảy bộ.】

Hạ Y Đồng: 【Lúc chọn mấy bộ đấy thấy bộ nào cũng đẹp. Cậu biết mà, mình có chứng khó đưa ra lựa chọn, cho nên mới không biết chọn cái nào, vì vậy mình mua hết. Mà không phải hay lắm à, bảy bộ trong một tuần, mỗi ngày một bộ, anh xã cậu không thích à?】

Nguyễn Hân liếc nhìn Phó Tư Nghiên.

Thích, anh ta quá thích ấy chứ.

Hạ Y Đồng: 【Mấy bộ đó sau khi về mình đã tự tay giặt sạch một lần rồi, có thể trực tiếp mặc luôn. Cậu đã mặc chưa?】

Đương nhiên là rồi, không chỉ vậy, còn rách nữa.

Nguyễn Hân: 【Đây là vấn đề anh xã mình có thích không và mình mặc hay không mặc à? Quà của cậu là mình kéo Phó Tư Nghiên cùng nhau mở, mà người chủ động mời là mình. Mình nói với anh ấy là có bất ngờ, kết quả mở ra thì thấy những thứ đó, cho nên là anh ấy cảm thấy mình cố ý muốn câu dẫn ảnh.】

Nguyễn Hân nhớ lại cái lúc mở hộp quà mấy bộ nội y tình thú kia ra đều cảm thấy rất xấu hổ.

Đừng nói là Phó Tư Nghiên.

Ngay cả bản thân cô, cô còn cảm thấy mình là cố ý nữa là.

Thẹn nhất chính là Phó Tư Nghiên dùng ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ* để nhìn cô, nói thì ra là cô thích như vậy, ngày mai sẽ cùng cô đi mua thêm mấy chục bộ.

*① Ngộ, tỉnh ngộ, giác ngộ: Mê muội mãi không tỉnh ngộ; Bỗng nhiên tỉnh ngộ, bừng tỉnh; ② (văn) Làm cho tỉnh ngộ, giác ngộ (người khác). Hiểu ra — Tỉnh ra mà hiểu biết, đầu óc không còn tối tăm như trước.

Quả thực là điên mất thôi.

Nguyễn Hân: 【Hạ Y Đồng, cậu chết chắc rồi. Khi nào rảnh mình sẽ tìm cậu đi dạo phố, quẹt thẻ cậu.】

Hạ y đồng: 【Phú bà, mình nghèo như vậy, cậu cảm thấy quẹt thẻ mình có ổn không?】

Nguyễn Hân: 【Nếu cậu không cho, vậy mình sẽ đến tìm Hàn Nhậm Bân đòi.】

Nguyễn Hân còn định nhắn tiếp, Phó Tư Nghiên đã dùng ngón tay nắm lấy điện thoại cô: “Đã qua mười phút rồi.”

Nguyễn Hân: “......”

Cô nhìn đồng hồ, quả nhiên đã qua mười phút.

Nói mười phút là mười phút, cũng không thèm cho cô thêm một phút nào.

“Từ từ, để em nhắn nốt.”

【Mình chuẩn bị đi ngủ đây, ngày mai nói tiếp.】

Gửi tin xong, Phó Tư Nghiên thiết diện vô tư* duỗi tay tịch thu điện thoại.

Nguyễn Hân bĩu môi, thành thật nộp lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không là gả cho chồng hay là gả cho ba nữa đây.”

Phó Tư Nghiên tắt máy điện thoại rồi đặt ở sô pha, bĩnh tĩnh nói: “Ở trên giường, em muốn kêu anh là gì đều được.”

Nguyễn Hân: “......”

Loại cầm thú như thế nào mới nói ra được những lời kiểu vậy.

Ngày hôm sau Phó Tư Nghiên không đi làm, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách tí tách, dự báo thời tiết biểu hiện nhiệt hộ lại hạ xuống. Sau khi ăn cơm sáng xong, hai người thậm chí còn không ra đến cửa, cứ chui trong chăn xem phim.

Nguyễn Hân xem rất chăm chú. Phó Tư Nghiên thì không có chút hứng thú nào với loại drama ngọt sủng đó, nhưng vẫn xem với cô.

Chỉ là thỉnh thoảng xem đến đoạn hôn nhau, anh mới xốc lên tinh thần kéo cô trao đổi một cái hôn triền miên.

“Sao lại đột nhiên thích xem thể loại này.”

Nguyễn Hân trước kia không thích xem phim mấy.

“Tư Dư giới thiệu cho em. Đúng rồi…” Nguyễn Hân tạm dừng video, ngẩng đầu nhìn anh: “Tư Dư chuẩn bị đầu tư quay một bộ phim, anh có biết không?”

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng: “Hạo Bác nói qua.”

Thẩm Hạo Bác đã nói với Phó Tư Nghiên, vậy chính là đáng tin cậy.

“Tư Dư muốn rủ em cùng làm dự án này với con bé, em đã đồng ý rùi..”

Phó Tư Nghiên nhìn cô nói: “Em có hứng thú với dự án đó?”

Nguyễn Hân: “Hiện tại em không có việc gì làm, đầu tư vào một dự án nào để để học hỏi lấy kinh nghiệm, sau này để kế thừa gia nghiệp nha.”

Phó Tư Nghiên: “Em muốn học quản lý công ty, tham gia mấy dự án như vậy cũng không học hỏi đc bao nhiêi kinh nghiêm. Không bằng đi theo anh, anh dạy cho em.”

Nguyễn Hân từ chối: “Em đếch cần.”

“Sao lại không? Bảo bối, không ai dạy tốt hơn anh đâu đấy.”

Nguyễn Hân cầm di động, không nói lý do: “Dù sao em chính là không cần.”

Phó Tư Nghiên có chút tiếc nuối trong lòng, cô vợ nhỏ thật là càng ngày càng không dễ dụ mà.

*

Mấy ngày cuối năm, Phó Tư Nghiên rất bận rộn. Mãi đến hôm trừ tịch, người nhà họ Phó lục tục trở về nhà cũ, Nguyễn Hân sáng sớm liền rơi giường trở về nhà họ Nguyễn, tới chiều tối Phó Tư Nghiên mới đón cô tới nhà họ Phó.

Trong đại sảnh nhà chính có bày mấy bàn tiệc, ngoài trừ nhà chú ba, còn có một số dòng bên cũng dắt theo già trẻ tới. Trong sân vô cùng náo nhiệt.

Ngày thường Nguyễn Hân không hợp với nhà chú hai và chú ba. Phụ nữ bên nhà chú hai và chú ba, trừ Phó Tư Dư đều không ai thích cô, trước mặt người khác luôn cố ý vô tình xa lánh cô.

Nhưng hiện tại Phó Tư Nghiên là chủ nhà họ Phó, những người dòng bên sinh hoạt cần dựa vào Phó Tư Nghiên. Mà Nguyễn Hân là vợ Phó Tư Nghiên, lại là cô lớn của Đạt Hành, người có mắt đương nhiên sẽ không cùng với đám người bên nhà chú hai và chú ba làm lơ cô.

Nguyễn Hân vào phòng liền bị phụ nữ dòng vên vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt*. Bảy cô lớn tám dì cả, quá nhiều người, còn có mấy gương mặt xa lạ. May là có Phó Tư Dư ở bên canh cô nên không đến mức gọi sai tên.

*Chúng tinh phủng nguyệt (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Trong bữa tiệc, Phó Tư Nghiên bị mấy người lớn tuổi gọi đi uống rượu. Ông cụ lớn tuổi, ngồi một lúc đã không chịu nổi ầm ĩ, liền để bảo mẫu đẩy về phòng.

Nguyễn Hân ngồi giữa các cô và các bác, không ngừng bị hỏi mấy câu như khi nào mới sinh con. Rồi nói cái kiểu, hai người đã kết hôn được một thời gian rồi, những người kết hôn cùng thời gian hiện tại đã mang thai được hơn hai tháng rồi. Mà cô lâu như vậy vẫn chưa có tin, có phải công việc của Tư Nghiên bận quá không.

Trong lời nói dường như còn rất đồng tính với ngày tháng tuổi còn trẻ mà phải ‘thủ phòng trống’ của cô, nhân tiện còn an ủi cô, nói Tư Nghiên luôn là người cuồng công việc. - Ủng hộ truyện và nhóm dịch trên app tyt

Loại gia đình như nhà họ Phó, bình thường phụ nữ gả vào là phải sinh con mới có thể củng cố địa vị. Nguyễn Hân dùng thiện ý lắng nghe lời họ, nhưng không để trong lòng.

Mà Phó Tư Dư thì không thích quan niệm của người nhà, nháy mắt ra hiệu với Nguyễn Hân, lấy lý do ông cụ Phó gọi hai người liền rời đi.

Phó Tư Nghiên còn đang uống rượu với người lớn tuổi thì bên nữ đã tốp năm tốp ba tản ra. Nguyễn Hân trở về phòng trước, tắm rửa cho trôi đi mùi thức ăn và mùi rượu trong bữa tiệc.

Trong đại sảnh nhà chính ăn uống linh đình, tiếng nói cười mãi đến tận 12h30 mới tan đi.

Hơn 11 giờ Phó Tư Nghiên đã về phòng, vội vàng tắm rửa, sau đó leo lên giường ôm cô.

Hai người ôm nhau ngồi ở trên giường, nhìn đồng hồ trên TV, chờ đến 12 giờ đêm.

Nguyễn Hân cứ như vậy cùng Phó Tư Nghiên vượt qua năm đầu tiên ở bên nhau.

Chương kế tiếp