Người Chơi Trong Trò Chơi Kinh Dị Rất Hiếu Thảo

chương 1: Khách sạn Hoa Đào (1)

“ Vì sao ”

Quất An dùng lý trí cuối cùng đè nén cơn đau đớn ở bụng xuống lắng nghe người bạn thân nói qua điện thoại.

“ .... Xin lỗi, tớ chỉ muốn bảo vệ em ấy ”

Vào năm 15 tuổi, Quất An biết tới sự tồn tại của đứa em trai hoang, bố anh vốn muốn âm thầm giê.t em trai vì nó là kết tinh của sự bẩn thỉu của gái diem làm ra.

Đứa trẻ sinh ra không có quyền chọn ba mẹ nên anh không thể nào chấp nhận việc bố vì tội lỗi của mẹ em trai mà thủ tiêu em ấy, anh đã ngăn cản.

Nhưng thật buồn cười, chỉ vì năm đó cứu đứa bé ấy.... Giờ muốn hối hận cũng chẳng làm được gì.

Khụ khụ khụ

Cơn đau đớn truyền tới, anh ho khan kịch liệt, bàn tay không thể nắm chặt điện thoại khiến nó rơi xuống đất.

Chất độc bắt đầu lan khắp tứ chi, Quất An cảm nhận tử vong sắp tới, anh không cam lòng nhắm mắt lại.

------

Tỉnh lại trong một khu đất, bốn phía là rừng cây và vài ngôi nhà đất.

Quất An không còn cảm thấy đau đớn nữa, cơ thể lành lại như chưa từng có gì xảy ra.

Nhíu mày nhìn xung quanh, đột nhiên xuất hiện ở nơi xa lạ cùng với cơ thể lành lặn.

Với những chứng cứ trên, anh nghi ngờ mình đang ở nơi địa ngục hoặc thiên đường như trong thần thoại, tiến lên xem xét anh thấy phía xa có một ông lão đang loay hoay kéo đồ hàng nặng nề.

Quất An tiến tới lễ phép chào hỏi, anh giúp đỡ ông lão kéo xe trở về nhà. Dưới con mắt nhìn chằm chằm của ông lão, anh dò hỏi.

“ Ông có biết nơi này là đâu không ạ ”

Ông lão im lặng rất lâu mới không cam lòng trả lời

“ Đây là thôn Viễn Thần, người bên ngoài cậu không có nơi nào để ở thì tới khách sạn Hoa Đào của bà Chu đi, nơi đó an toàn với người bên ngoài”

Nói xong ông lão không đợi anh đáp lại mà đi thẳng vào nhà.

Khách sạn Hoa Đào?

Quất An nghi hoặc cảm thấy lời ông lão có ẩn ý gì đó nhưng sau đó không để tâm nữa mà nhìn trời sắp tối dần anh phải nhanh chóng tìm nơi trú ẩn.

Mặt trời dần lặn xuống nhiệt độ cũng theo đó mà giảm dần.

Ở một nơi khác, có hai bóng người tiến vào một ngôi nhà, nam mặc cổ trang thảnh thơi đi vào ngồi lên sofa giữa ngôi nhà.

Nữ học sinh sợ hãi trốn bên cạnh người nam mặc cổ trang.

3 người trong phòng nhìn hai người đi tới không nói gì, trừ một cô gái còn đang bất an nhìn đông nhìn tây ra thì hai người còn lại bình tĩnh chờ đợi điều gì đó.

Nửa tiếng sau, 5 người nghe tiếng bước chân từ bên ngoài đang tiến đến, tiếng bước chân cùng tiếng kéo lê của vật gỗ va chạm với mặt đất giữa màn đêm tĩnh mịch u tối, tuy nhỏ bé nhưng lại vang dội vào tai mỗi người.

Xuất hiện trước mắt mọi người là bác gái trung niên với mái tóc xoăn tít và đôi chân bị què, đằng sau đó là một thanh niên chưa tới 25.

Người thanh niên cười dịu dàng đưa túi đồ cho bác gái, hai người trao đổi gì đó rồi thanh niên mới tiến vào trong.

5 người nhìn người mới tiến vào đứng bên cạnh mọi người, ai nấy đều nổi lên tâm tư không ai biết.

Thanh niên đó không ai khác chính là Quất An.

1 tiếng trước Quất An đi thế nào lại vào nhầm một mộ bia đá, hương bay nghi ngút như có bóng người ngồi nơi đó vậy.

Trên mộ ghi ‘ Chu Hầu Âm’

Anh hái bông hoa ven đường đặt xa ngôi mộ 5m cúi chào rồi mới quay đi.

“ Cậu là ai ”

Quất An giật mình thấy có người đứng ngay phía sau mình từ bao giờ, bác gái trung niên dơ tay lên hướng về phía anh.

Quất An ảo giác thấy móng tay của bác gái kia đang dài ra như muốn đâm thủng mắt anh vậy.

Rắc

Cây hương trên bia bộ đột nhiên bị gãy làm bác gái nhìn lại nhíu mày dừng động tác, Quất An lùi lại phía sau nhìn theo bác gái .

!!

Anh thấy hương bị gãy nên luống cuống giải thích

“ Không phải cháu làm gãy đâu, cháu chưa có vào đấy, cái đó ... Nó tự gãy mà ”

Quất An oan uổng, sao anh cảm thấy mình càng nói càng sai vậy.

Bác gái nhìn anh rồi nhìn ngôi mộ thì thào nói “ Coi như cậu may mắn”

Rồi bác gái mặc kệ anh đi tới ngôi mộ cúng bái mới dẫn anh rời khỏi đây.

Chương kế tiếp