Người Chơi Trong Trò Chơi Kinh Dị Rất Hiếu Thảo

chương 2: Khách sạn Hoa Đào (2)

“ Các người lần lượt từng người tới đây đăng ký nhận thẻ phòng”

Bác gái mất kiên nhẫn gõ lên quầy tiếp tân thúc giục mọi người.

Mọi người nhìn bảng tên trên quầy ' Cô Chu - quản lý khách sạn '.

Mỗi người lần lượt nhận thẻ phòng, người hói đầu nhận thẻ số 1, hai cô gái trong đó có một người luôn bất an nhìn đông tây theo thứ là 2 và 3.

Tiếp theo đến số 4 , bà Chu nhìn anh đầy phức tạp.

Quất An nhận lấy thẻ phòng, vừa chạm vào cảm giác ớn lạnh chạy thẳng sống lưng, động tác của anh cứng đờ trong thoáng chốc.

Nam mặc cổ trang nhận thẻ số 5, cô nữ sinh nhận thẻ số 6.

Cô nữ sinh vừa biết mình ở căn phòng xa nhất nơi bóng đèn không chiếu tới thì lắc đầu sợ hãi ném thẻ đi hướng nam mặc cổ trang cầu xin.

“ Không, không muốn, xin anh hãy mang em theo, em không dám ở một mình ”

Tiếng khóc lóc của cô nữ sinh làm mọi người chú ý, người đầu trọc và một cô gái khác thấy vậy cũng mặc kệ, dường như họ đã thấy nhiều cảnh như thế rồi.

Cô gái nhút nhát nhìn đông nhìn tây theo bản năng nắm chặt áo chị gái bên cạnh không dám nói gì.

Cô rũ mắt nhớ tới lúc mình vừa tới đây cũng la hét giống nữ sinh kia để rồi đổi lại là ánh mắt lạnh nhạt nhìn người chết của họ.

Nam mặc cổ trang nhíu mày hất nữ sinh kia ra quay bước về phòng số 5.

Nhìn tất cả đều bỏ qua mình, nữ sinh trong lúc tuyệt vọng thấy Quất An chưa có đi liền bước vội tới, cô ôm cơ thể hơi lạnh lẽo tiến về phía anh.

“ Em sợ lắm, đừng ...”

Răng rắc…

Quất An khó có thể tin vào mắt mình, nữ sinh kia từng bước tiến về phía anh theo đó là nhiệt độ xung quanh lạnh xuống, thân thể trực tiếp theo mắt thường đóng băng lại.

Bà Chu đi tới hài lòng nhìn tượng băng nữ sinh, khi thấy anh còn chưa về phòng thì tuận tiện nhắc nhở .

“ Phải rồi, ở đây có luật ' Cấm ồn ào ', tốt nhất hãy tuân theo, bằng không...”

Bà Chu cười hai tiếng rồi đi mất.

Cùng lúc này trước mặt năm người chơi đều xuất hiện bảng thông báo:

[ - phát hiện manh mối 1: ' Cấm ồn ào ' { người phát hiện: ẩn danh } ].

Người hói đầu khi vừa vào phòng đã ngả người ngủ mất nên không thấy được thông báo, cô gái phòng số 2 vẻ mặt hơi tiếc nuối vì để mất manh mối thứ nhất, cô gái phòng số 3 thì hoang mang dơ tay lên không trung sờ thử bảng thông báo.

Chàng trai mặc cổ trang chỉ liếc nhìn qua rồi đi tiếp về phía giường.

Quất An nhìn bảng thông báo

[ Chúc mừng bạn nhận được manh mối đầu tiên, phần thưởng sẽ đặt trong túi đồ].

Anh ngạc nhiên tò mò ngó nhìn thật lâu, cảm giác nó giống như game thực tế ảo anh từng chơi vậy.

Nhìn hành lang yên tĩnh không một bóng người, Quất An chỉ còn cánh bước tiếp tới căn phòng số 4, vừa chạm vào tay nắm cửa anh lại cảm giác âm lãnh bao chùm toàn thân, hơi chần chừ anh mở cửa ra.

Một chiếc ti vi được bật lên trong căn phòng u tối, dưới ánh sáng yếu ớt của màn hình tivi anh thấy được có ai đó đang ngồi trên sofa nhưng vì ánh sáng khá yếu nên anh chẳng nhìn rõ được..

Nhìn căn phòng rất có vấn đề Quất An không dám bước vào, ngoài hành lang ánh đèn dần vụt tắt như nhắc nhở anh đã đến giờ đi ngủ, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt thôi thúc anh bước vào phòng, Quất An hít thật sâu mạnh dạn tiến vào phòng số 4.

Két két ...cạnh.

Ở nơi không ai thấy, một đôi tay trắng bệch từ từ đóng cửa lại.

Tầm nhìn thích ứng với bóng tối Quất An sờ soạng công tắc đèn, khi ánh đèn được bật lên anh không hề thấy có ai ngồi trên sofa cả, giống như vừa rồi chỉ là nhìn nhầm mà thôi.

Nhưng từ khi tới đây anh đã chứng kiến không ít thứ quái dị, nên anh có thể chắc chắn rằng trong phòng không chỉ có mình anh, dù rất không muốn tin nhưng tam quan về khoa học của anh đổ vỡ hết rồi.

Đêm xuống bên ngoài cửa sổ mưa rơi nhẹ lên tấm kính, ánh trăng xuyên qua mặt cửa chiếu rọi lên một bóng người.

Một thân ảnh đen ngòm lượn lờ qua mỗi căn phòng, tiếng bước chân kẽo kẹt bước tới bước lui rồi dừng trước căn phòng số 4.

Cốc cốc cốc cốc

Quất An nhíu nhíu mi ngủ say không nghe được âm thanh bên ngoài, trên một cái ghế được đặt đầu giường hiện lên màn sương trắng rồi hội tụ thành bóng người nam nhân.

“ Cút ”

Người nam nhân nghiên đầu ra cửa phòng lãnh đạm nói một tiếng mới quay đầu nhìn thiếu niên đang ngủ trên giường.

Nghe được âm thanh kia, bóng đen khựng lại rồi theo bóng tối thối lui trong màn đêm.